Trong xe yên tĩnh đến lạ. Dĩ Du không nói, Mặc Thiên cũng không nói lời nào. A Hành bấm một cái nút nào đó phía trước làm xuất hiện bức màn ngăn cách ở giữa xe, để cho họ có không gian riêng.
Dĩ Du im lặng nhìn từng tòa nhà, cảnh vật lướt qua mình. Cô thủy chung không nói chuyện, ánh mắt mơ hồ cứ nhìn về một điểm phía trước. Mặc Thiên nắm chặt tay cô từ lúc lên xe tới giờ. Hắn mím môi bất lực, thấy cô cứ im lặng mãi như thế, hắn liền rất khó chịu.
Đang mơ màng, cơ thể bỗng nhiên bị nhấc lên không, Dĩ Du khẽ thốt lên, theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ Mặc Thiên, cả người đều nằm gọn trên đùi anh. Ánh mắt như không hiểu sự đời của cô lên tiếng bất mãn: "Anh làm gì vậy?" Nói rồi còn không quên hung hăng trừng anh.
Mặc Thiên khẽ cười: "Sao? Hung dữ với tôi?" Nhéo chiếc mũi xinh xinh của cô, hắn nhướn mày: "Lúc nãy là tôi cứu em khỏi đó, em không định lấy thân báo đáp tôi sao?"
Mẹ nó!
- "Mẹ nhà anh, chẳng lẻ không phải do anh nên tôi mới bị như thế? Lấy thân báo đáp là cái quỷ gì? Mơ tưởng!" Dĩ Du hung hăng trừng hắn, nghiến răng ken két, tên này lấy đâu ra tự tin như thế? Cô ra nông nỗi này không phải họa do hắn gây ra sao?
Thật không tưởng tượng ra, cô gái nhỏ của hắn thì ra cũng biết mắng người, là một con mèo hoang? Mặc Thiên nhếch môi cười, càng nhìn cô càng không nhịn được vì thế liền bật lên tiếng cười trầm thấp. Hắn không phải cố ý nói muốn cô làm vậy, chỉ là hắn muốn cô quên đi chuyện khi nãy, không phiền lòng chuyện đó nữa.
Trong phút chốc tiếng cười của hắn vang lên, Dĩ Du cảm thấy bản thân mình điên rồi, điên vì ngồi chung xe với tên khốn này..
Vén sợi tóc của cô ra sau tai, đôi mắt trở nên ôn nhu nhìn cô: "Dĩ Du! Không có lần sau." Nói xong liền đem đầu cô ấn mạnh vào hõm vai mình.
Tim Dĩ Du đập "thịch thịch" không ngừng, cô biết, cô biết lời hắn nói là thật. Không hứa hẹn cao cả, không buông lời xin lỗi, chỉ bốn chữ đó đã khiến cô cảm thấy an tâm hẳn. Vì cô tin, tin hắn sẽ không để cô chịu tổn thương như vậy một lần nào nữa. Vòng tay bất giác ôm chặt lưng hắn.
Dĩ Du không nhớ lúc bản thân mình yếu đuối gần đây nhất là khi nào, lâu đến nỗi cô cứ nghĩ mình là người mạnh mẽ, chưa từng tỏ ra yếu đuối. năm rồi, trong năm đó, cô đã như con nhộng nấp mình trong cái kén cứng cáp. Tưởng chừng như thời gian trôi đi, cô đã quen dần với lớp vỏ ngụy trang đó rồi, nhưng không ngờ, hôm nay nó lại bị trỗi dậy trước sự ấm áp của anh ta.
Đặt người đẹp trong lòng xuống giường, Mặc Thiên cẩn thận đắp chăn cho cô. Ánh trăng mờ ảo soi lên khuôn mặt người con gái trước mặt, nhìn cô yên giấc trên chiếc giường của mình, khuôn mặt anh trở nên vô cùng dịu dàng.
Hắn luôn chủ quan có thể bảo vệ được cô, thế nhưng sự việc hôm nay đã khiến hắn thực sự đau lòng. Cô như bông hoa sứ mỏng manh, hắn còn chưa từng nặng lời với cô. Ngắm nhìn cô thêm một lúc, hắn thở dài khẽ hôn lên trán cô, đứng dậy định đi, bỗng bàn tay nhỏ nhắn vốn dĩ đang nằm trong chăn, giờ đây đã nắm lấy tay hắn. Xoay người, cô gái nhỏ hai mắt vẫn còn nhắm, cứ như người đang nắm tay hắn thực không phải cô vậy.
- "Đừng!...đừng đi." Dĩ Du vô thức mở miệng, cái đầu nghiêng qua nghiêng lại, bàn tay càng ngày càng nắm chặt không chịu buông, cứ như người đang chết đuối vô tình bám được khúc gỗ vậy, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi bay, nếu không phải không gian giờ này quá mức yên tĩnh, có lẻ sẽ không ai nghe được.
Cô mơ thấy vụ tai nạn của bố năm đó, mơ thấy gia đình cô tán gia bại sản, cô không còn là tiểu thư quyền quí nữa, cô mơ thấy mẹ vừa nắm tay cô vừa nhắm mắt...
Đau xót cho cô, hắn không đi nữa mà nằm xuống ôm cô vào lòng. Bàn tay đặt ở lưng cô không ngừng vỗ vỗ, miệng lặp đi lặp lại câu nói: "Tôi ở đây, không đi đâu cả."
Ánh trăng rọi vào bóng dáng hai người cùng ôm nhau ngủ, một giấc ngủ giản đơn không nhiễm mùi hương tìиɦ ɖu͙ƈ. Một bức tranh tĩnh nhưng lại vô cùng sống động, vô cùng xinh đẹp.
Dĩ Du ngủ một giấc tới sáng hôm sau, hàng mi rung nhẹ khẽ mở mắt, muốn cựa quậy cho thoải mái thì phát hiện bản thân đang bị kìm hãm lại trong một cái "lồng" bằng thịt. Đập vào mắt cô là một vòm ngực săn chắc, bắp tay cứng cáp, khẽ ngẩng đầu lên trên, chiếc cằm cương nghị đã được cạo sạch sẽ, bạc môi mỏng , chiếc mũi tinh tế, lông mi cong vút...
Ngỡ ngàng, xấu hổ khiến bản thân không biết làm gì tiếp theo. Dĩ Du cảm thấy bản thân mình còn ảnh hưởng của chất men rượu đêm qua nên mới cùng hắn có hành động quá trớn thế này?
Điên rồi, điên thật rồi !
Bàn tay không tự giác đưa lên, khắc họa từng đường nét trên khuôn mặt hắn. Vầng trán, chạy một đường xuống mũi rồi dừng lại ở bạc môi đang mím lại. Nghiền ngẫm mấy phút, Dĩ Du như bị thôi miên, ngẩng cao đầu, nhướng môi khẽ chạm vào bạc môi ấy.
Vốn dĩ chỉ muốn chạm nhẹ rồi dứt ra, nhưng Dĩ Du càng hôn càng hăng, cứ giữ nguyên tư thế môi chạm môi đó. Mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp, cô mới sững người, hoàn hồn vội tách mình ra khỏi môi lẫn vòng tay của hắn.
Mẹ nó! Đây có phải là làm việc xấu mà bị bắt gặp tại trận không? Còn có chuyện gì xấu hổ hơn không đây? Có thể đừng đen đủi như thế được không hả?