Dịch: LTLT
Thân phận “thợ săn ảnh” không khó đoán, huống hồ Trì Thanh cũng coi như là người đã bước nửa bước vào trong giới, kiến thức về thợ săn ảnh nhiều hơn người bình thường, hiểu cách thức làm việc của bọn họ, đương nhiên cũng chỉ giới hạn đến đây.
Một diễn viên chuyên đóng vai phản diện phụ của phụ thì dù nghênh ngang đi trên đường cũng sẽ không có thợ săn ảnh nào để ý.
Dù không đi trên đường, thậm chí ngồi trong đồn cảnh sát nắm tay với một người đàn ông khác cũng có kết quả giống vậy.
Tên thợ săn ảnh có nhiều kẻ thù, thành tích hình như cũng khá, người người trong giới đòi đánh không hề nhận ra Trì Thanh, tiếp tục nói: “Vốn dĩ tối qua tôi đã định báo cảnh sát rồi, nhưng mà tôi nghĩ vẫn là thôi đi, cho rằng có thể hắn ta chỉ là muốn cảnh cáo tôi thôi, chuyện gây lớn ra thì ai cũng khó sống. Nhưng mà sáng nay tôi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa hàng của tiểu khu thì một chậu hoa rơi từ trên lầu xuống.”
“May mà tôi mạng lớn. Tôi không nhìn thấy, nhưng lúc đó dây giày của tôi vừa vặn bị lỏng. Tôi lùi nửa bước qua bên cạnh, ngồi xuống thắt dây giày.”
Cuối cùng vừa ngẩng đầu thì chậu hoa đập vào bên cạnh chân của gã. Nếu như dây giày của gã không bị tuột, không đột ngột ngồi xổm xuống thắt dây giày thì chậu hoa kia đã đập vào đầu gã.
Quý Minh Nhuệ: “… Đây là Final Destination phiên bản người thật à?”
Trì Thanh không bị thợ săn ảnh nhận ra, vừa rồi bị gã nhìn bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái. Anh rụt tay vào trong ống tay áo, chỉ để lộ ra một chút đầu ngón tay, như này thì người khác nhìn thấy sẽ không nhận ra tay của hai người đan vào nhau.
Anh với Giải Lâm dùng cách bí mật lén lút nắm tay, ngón trỏ của anh tì vào trong lòng bàn tay ấm áp của hắn.
Sau đó, bàn tay vội vàng rụt lại vào ống tay áo bị hắn nhét qua một vật gì đó.
Giống như giấy nhựa, có hơi nhọn, một mảnh rất nhỏ.
Trì Thanh cúi đầu nhìn, đó là giấy bóng kính trong suốt bọc một viên kẹo: “Nhét cho tôi làm gì?”
Giải Lâm: “Phần thưởng.”
Trì Thanh: “…?”. truyện tiên hiệp hay
Giải Lâm: “Thưởng cậu đã trả lời đúng, anh bạn nhỏ.”
Trì Thanh còn có một vấn đề: “Kẹo này lấy ở đâu?”
Giải Lâm không có thói quen hay mang theo kẹo, viên kẹo bỗng nhiên xuất hiện này có lai lịch không rõ ràng.
Hôm nay Giải Lâm mặc áo khoác dài, ngồi trên sô pha của khu vực nghỉ ngơi, giày quân đội đạp trên sàn nhà làm nổi bật đôi chân cực dài. Bởi vì hôm nay chỉ đến tìm Võ Chí Bân nói chuyện, không phải tham gia cuộc họp chính thức nào nên mái tóc cũng chỉ đơn giản lấy tay vuốt vuốt, lộ rất rõ vẻ tùy hứng.
Hắn dùng bàn tay còn lại chỉ chỗ cửa ra vào của phòng làm việc: “Vừa rồi lúc đậu xe xong bước vào gặp một cô gái đến làm giấy tờ. Cô ấy không tìm thấy cửa sổ, nói chuyện với cô ấy mấy câu, trước khi đi cô ấy cho.”
Trì Thanh không ngờ người đàn ông có gương mặt con công này đậu xe thôi cũng có thể thành công bung xòe: “Có lẽ anh mua một chiếc nhẫn không có tác dụng rồi, nghĩ anh nên mua thêm mấy chiếc.”
Giải Lâm: “…”
Hắn sờ mũi, không biết sao mình chỉ tặng kẹo mà thôi, lại đạp trúng mìn rồi?
Giải Lâm ngồi đó đổi tư thế khác, hơi dựa ra sau, nhìn tên thợ săn ảnh số hai một hồi. Sau đó hắn nheo mắt, kéo chủ đề quay lại “thợ săn ảnh”: “Không chỉ là cùng nghề, hắn ta với người tối hôm qua chắc là quen biết.”
Ở khu vực làm việc gần chỗ nghỉ ngơi, Quý Minh Nhuệ còn đang gặng hỏi chi tiết: “Có để ý vị trí ban đầu của chậu hoa kia là ở đâu không?”
Thợ săn ảnh: “Chắc là ban công tầng thượng? Tôi không để ý lắm, nhưng trên tòa nhà cửa hàng cũng có mấy ban công đặt chậu hoa.”
Quý Minh Nhuệ: “Tình hình thời tiết hôm nay có nhiều mây, gió cũng lớn, tối qua vừa mới mưa một ngày… Có khi nào là bất ngờ rơi xuống không?”
Sau khi nói xong bốn chữ “bất ngờ rơi xuống” thì bản thân anh ta cũng nhíu mày.
Gần đây tần suất xuất hiện bất ngờ rơi xuống có hơi cao rồi.
Hôm qua là người, hôm nay là chậu hoa.
Quý Minh Nhuệ thuận miệng nói: “Mấy anh làm thợ săn ảnh đúng là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao. Hôm qua vừa mới có một người té lầu chết, hôm nay lại có một người bị kẻ thù đến báo thù…”
Gã đàn ông lùn ngồi đối diện với Quý Minh Nhuệ sửng sốt: “Té lầu?”
“Ờ.” Quý Minh Nhuệ nói, “Không chừng anh cũng quen, họ Trương, tên Trương Phong.”
Gã đàn ông lùn giật mình đứng phắt dậy: “Anh nói cái gì? Trương Phong?”
Quý Minh Nhuệ: “Cung trường Trương, phong của sơn phong*. Sao thế, hai người quen nhau à?” (*Giải thích tên của Trương Phong, cung (弓), trường (长) -> 张, sơn phong (山峰))
Người cùng nghề quen biết nhau cũng rất bình thường.
Với lại chuyện nhảy lầu trưa hôm qua xảy ra quá đột ngột, lúc thông báo tin tức cũng không nhắc đến tên thật của người chết. So với vụ án khách thuê nhà không biết hung thủ tự do ra vào thế nào thì bất ngờ té lầu rõ ràng không có độ thảo luận gì, cho nên bây giờ không có nhiều người biết tin của người chết.
Quả nhiên, con ngươi của gã đàn ông lùn trợn to, khó tin nói: “Anh ta là thầy của tôi, chúng tôi cùng một công ty. Lúc tôi mới vào nghề là anh ta hướng dẫn tôi. Hôm qua chúng tôi còn gọi điện… Sao anh ta chết rồi?”
Quan hệ của hai người bị Giải Lâm đoán trúng.
Trì Thanh nhìn Giải Lâm.
Khuỷu tay còn lại của hắn chống trên tay vịn của ghế sô pha, bàn tay nâng cằm, thong thả giải thích: “Đầu tiên, phạm vi nghề nhỏ. Thứ hai, vẫn là quần áo. Lúc đầu tôi nghĩ rằng áo jacket mà bọn họ mặc là cùng nhãn hiệu, vừa rồi mới tìm thì không có hiệu này. Vậy thì logo trước ngực chắc là đồ biểu tượng của công ty. Thứ ba, trực giác… Thứ này rất khó nói, tóm lại tỉ lệ bọn họ quen biết là hơn 80%.”
Trì Thanh cúi đầu nhìn tay của Giải Lâm, thầm nói trực giác của hắn dù là ở phương diện nào cũng đều chuẩn đến đáng sợ.
Dựa theo lời giải thích của gã đàn ông lùn này, Quý Minh Nhuệ rất khó xử, bởi vì không có chứng cứ xác thực thì với lời khai như này phía cảnh sát rất khó cử nhân lực tiến hành bảo vệ gã.
Gã đàn ông lùn rõ ràng bất an vô cùng, giọng nói của gã hơi tăng cao: “Vậy nếu như tôi xảy ra chuyện thì làm sao đây? Nếu như tôi chết thì sao? Mấy anh chỉ phụ trách dọn xác tôi đúng không?”
Quý Minh Nhuệ: “Cảnh sát sẽ lập tức xuất hiện khi anh gặp nguy hiểm, anh bình tĩnh lại…”
“Anh có ở đây nói nữa cũng vô dụng.” Giải Lâm chợt lên tiếng, “Anh gọi xe đến đây à? Tôi đưa anh về, có gì thì nói trên đường.”
Gã đàn ông lùn cảm thấy sau khi rời khỏi đồn cảnh sát thì rất không an toàn, cũng thầm biết mình không thể ở nơi này hoài. Lúc này có người đề nghị tiễn mình về, trong lòng gã ít nhiều cũng an tâm hơn: “Bọn họ là?”
Quý Minh Nhuệ trịnh trọng giới thiệu với gã: “Cố vấn của cục cảnh sát, có bọn họ ở đây thì anh yên tâm.”
“Bọn họ đánh nhau rất giỏi?”
“Cũng có thể nói như vậy.”
Quý MInh Nhuệ âm thầm bổ sung trong lòng: Sát nhân bi3n thái bình thường cũng không đánh lại bọn họ.
Mười phút sau, trên xe.
Gã đàn ông lùn ngồi ở ghế sau, đầu tiên thì nhìn một vòng trong xe, sau đó nhìn chằm chằm người ngồi ở ghế phụ lái rất lâu… Người đàn ông này mái tóc hơi dài, môi rất đỏ, dáng vẻ lạnh lùng. Vừa rồi gã thật sự quá căng thẳng, lúc này mới cảm thấy người này có hơi quen mắt.
Theo lý mà nói, gương mặt như thế này nếu như là người trong giới không thể không biết tên được.
Lúc đang chờ đèn đỏ, Giải Lâm hỏi: “Quên hỏi, xưng hô với anh thế nào?”
Gã đàn ông lùn vẫn nhìn chằm chằm Trì Thanh nói: “Tôi họ Vương.”
“Anh Vương.” Đèn đỏ qua đi, Giải Lâm vừa đạp chân ga vừa nói, “Trợ lý của tôi khá ngại ngùng, đừng nhìn cậu ấy hoài.”
Tên lùn: “Xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy anh ấy… có hơi quen.”
Gã không kìm được, hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, anh có từng đóng phim không?”
Trì Thanh: “Từng đóng.”
Trong xe có hai người, tên lùn thở phào nửa hơi: “Tôi nói mà, tôi sẽ không nhớ sai, chắc chắn đã từng gặp anh ở đâu đó. Nhưng vừa rồi tôi nghe cảnh sát Lý nói, anh cũng là cố vấn?”
Giọng điệu của Trì Thanh không lên cũng không xuống: “Đổi nghề.”
“…”
Khoảng cách nghề nghiệp thật sự có hơi lớn.
Trì Thanh: “Nếu như không có vấn đề gì quan trọng, làm phiền im lặng.”
Giữa lúc hai người “thân thiện” trò chuyện, tình hình đường xá bỗng nhiên thay đổi. Giải Lâm vốn đi theo dòng xe rẽ vào một con đường, một bên đường là cửa hàng buôn bán, bên còn lại là một hồ nước. Nhưng vừa mới rẽ vào, hắn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy ngã tư đường bên kia bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe van màu đen, chiếc xe đó mới di chuyển đã bắt đầu tăng nhanh tốc độ, giống như nhắm thẳng vào xe bọn họ mà “tông” đến!
“Thắt dây an toàn hết chưa?”
Trong tình huống bình thường, con người gặp phải chuyện này đều sẽ hoảng sợ, nhưng giọng nói mà tên lùn nghe thấy lại rất thong thả. Gã phát hiện Giải Lâm chỉ tăng tốc độ điều khiển vô-lăng mà thôi.
Tên lùn: “Thắt rồi…”
Bên phải là hồ nước, tình huống hiện tại cũng không thể lùi về sau. Chiếc xe van màu đen hiển nhiên có chuẩn bị, canh chuẩn vị trí, chặn kín hết tất cả các đường có thể lùi, bị tông đến hồ nước trở thành lựa chọn duy nhất. Nhưng mà sau khi nói xong, Giải Lâm làm một cú drift* hay đổi góc độ của thân xe, trên con đường nhựa lưu lại hai vệt rõ ràng. Drift xong, vị trí của hai xe đã thay đổi, đầu xe đối nhau như muốn tông nhau. (*Drift: Trượt bánh sau là một kỹ thuật lái xe khi tài xế cố ý rẽ gấp, làm mất lực kéo, đồng thời duy trì kiểm soát và lái xe qua toàn bộ một góc cua. Kỹ thuật này làm cho góc trượt sau vượt quá góc trượt trước đến mức mà các bánh trước thường hướng ngược chiều với hướng rẽ.)
Ngay sau đó, Giải Lâm tăng tốc nhanh đến nỗi không cho người khác chuẩn bị: “Ngồi vững.”
Câu “thắt rồi” của tên lùn còn chưa hét xong thì giọng nói đã bắt đầu run. Cuối cùng, sắp đến tốc độ xe khiến gã xuất hiện cảm giác mất trọng lượng không chân thực nào đó, tất cả lời muốn nói đều biến thành “A a a a!”
Gã đang “a” thì phát hiện trong xe chỉ có một mình gã đang hét lên.
Cựu diễn viên ngồi ở vị trí phó lại kia mắt còn chẳng thèm chớp, Trì Thanh chỉ nói: “Có thể đừng hét không? Ồn đến mức tai tôi điếc rồi.”
Tên lùn: “…”
[Thế này thì bình tĩnh kiểu nào, anh ta sắp tông thẳng vào đó rồi!]
Giải Lâm quả thật muốn tông về trước!
Tên lùn hét quá to, trong tình huống này Trì Thanh cũng không thể đụng vào tay Giải Lâm. Một tiếng thét chói tai nguyên gốc, một tiếng thét chói tai bản biến dạng đánh thẳng vào màng nhĩ anh. Anh bất đắc dĩ giải thích: “Người bình thường nhìn thấy xe bất chấp tính mạng xông về phía mình sẽ vô thức đạp thắng, đây là phản ứng bản năng của con người. Đối phương chắc chắn cũng không muốn bị tông xong sẽ không thoát thân được.”
Nói thẳng ra thì đây là đánh tâm lý, cược đối phương có dám tông với mình không.
[Anh cũng biết người bình thường sẽ thắng xe! Vì sao mấy anh lại chọn chạy về trước?]
Tuy tên lùn cũng thường hay chơi trò theo đuôi xe minh tinh nhưng gã làm gì trải nghiệm qua tốc độ sinh tử này. Cả người gã bị cú drift vừa nãy làm cho dính sát vào cửa: “Điều anh nói cũng chỉ là khả năng! Lỡ như thì sao? A a a!”
Trì Thanh cầm tay vịn bên cạnh, cố hết sức ổn định bản thân, nói: “Nói chính xác thì là tỉ lệ một phần hai, 50%, lớn hơn một phần mười ngàn* nhiều.” (*bên trên tên lùn hỏi là 万一 (lỡ như)= 1/10.000)
“Aaa!!!”
[Vì sao trong chiếc xe này chỉ có một mình mình hét, bọn họ không sợ sao?]
[Cũng đúng, bọn họ đều không bình thường QAQ aaa!]
[Sớm biết đã không rời khỏi đồn cảnh sát rồi, ai mà ngờ đi còn nguy hiểm hơn, không cần đối phương ra tay thì đã nằm luôn ở đây rồi.]
Trì Thanh quả thực chưa từng trải nghiệm qua sợ hãi là cảm giác gì: “…”
Trong xe van chỉ có một người, người lái vì không để lộ thân phận nên đeo khẩu trang. Kẻ đó nhìn thấy rõ ràng tình hình trong chiếc xe sedan màu đen qua cửa kính xe. Người ngồi ở ghế lái đặt tay lên vô-lăng, lúc người đàn ông đó nhìn về phía hắn ta thì nhướng đuôi mày, dường như đang hỏi “có dám tông không?”.
Chiếc xe van hoàn toàn không nghĩ đến người kia sẽ xông thẳng đến mình, chuyện này khiến kẻ đó vô thức chạy chậm lại, nhất thời quên mất ai mới là người đến tông xe. Thế là hắn ta không chỉ giảm tốc độ mà còn điều khiển vô-lăng, thử lướt qua đầu chiếc xe sedan màu đen đối diện kia.
Hai chiếc xe dường như dính sát vào nhau, lúc lướt qua, phần đầu của chiếc xe van màu đen quẹt một đường dài trên thân xe sedan màu đen.
Trì Thanh nghe thấy giọng nói biến dạng khác biệt hoàn toàn với giọng của tên lùn, anh nhìn qua cửa sổ, đối diện với gã đàn ông che kín đầu gần trong gang tấc, giọng nói khàn nói: [Mẹ nó, gặp phải thằng điên!]
Nhưng mà ép đối phương ngừng lại vẫn không phải mục đích cuối cùng của Giải Lâm, hắn muốn chặn chiếc xe đó lại, đề phòng tài xế thoát khỏi hiện trường.
Rõ ràng tên kia rất hiểu đường xá khu này, đã học trước, phản ứng cũng khá nhanh. Lúc Giải Lâm kéo phanh tay, chiếc xe van vội vàng chuyển hướng, sau khi quay đầu, xe rẽ vào con đường trước mặt, không bao lâu thì bị dòng xe trong con đường đó bao phủ.
“Nhớ biển số xe.” Giải Lâm đưa tay cởi một nút áo, dù là động tác hay là giọng điệu đều không nhìn ra hắn mới tạo ra một hiện trường nguy hiểm đến thế. Hắn nhìn dòng xe trước mặt nói, “Thôi, biển số xe vô dụng, chắc sẽ không dùng biển số xe có thể bị cảnh sát tra ra… Cậu không bị thương chứ?”
Câu nói cuối cùng là hắn nói với Trì Thanh, vừa rồi drift xe gấp quá, không chừng sẽ bị xước da gì đó.
Trì Thanh: “Không có.” Chỉ là tai hơi bị thương.
Giải Lâm nói xong lại quay về phía tên lùn còn chưa hoàn hồn: “Anh Vương, lát nữa anh báo án lại có thể bỏ hai chữ “nghi ngờ” rồi, quả thực có người muốn giết anh. Và tôi nghi ngờ cái chết của đồng nghiệp anh – Trương Phong có thể cũng không đơn giản như vậy.”
Nhưng mà lúc này tên lùn không nghe vào được câu nào, gã đã bị đống thao tác vừa rồi của Giải Lâm dọa đến điên rồi.