Dịch: LTLT
Nhà của tên lùn nằm trong một tiểu khu tồi tàn, Giải Lâm tìm chỗ đậu xe ở đây một lúc lâu, sau khi đậu xe xong thì đưa gã lên nhà.
Tòa nhà cũ kỹ, bề ngoài được sơn mới lại nhưng cầu thang bên trong vẫn giống như chưa được xây xong. Hôm qua trời mưa, trong hành lang bị ô dựng trước cửa các nhà làm cho ẩm ướt, trên mặt đất là từng vũng vết bẩn màu đậm.
Giải Lâm đứng ở hành lang chật hẹp trước cửa nhà tên lùn: “Nếu đã đưa anh đến nơi rồi vậy thì chúng tôi đi trước đây. Trợ lý của tôi mắc chứng ám ảnh sạch sẽ, tôi sợ cậu ấy nổi cáu.”
Tên lùn nghe vậy, nhìn về phía cựu diễn viên đã chuyển nghề trước mặt, phát hiện anh đang cẩn thận đứng trên chỗ khá là sạch sẽ, tay đút vào trong túi. Sau đó, anh rút ra một cái khẩu trang từ trong túi áo, mặt lạnh lùng đeo khẩu trang vào: “…”
[Chứng bệnh này nghiêm trọng ghê đó.]
Trì Thanh đeo khẩu trang xong, cả người trông càng u ám hơn, chỉ có đôi môi màu máu bị che khuất, tóc mái màu đen dài che trước trán: “Anh còn có chuyện gì không?”
“Tôi…”
Tên lùn không biết mình có nên mời bọn họ vào nhà ở cạnh gã thêm một lát không.
Một mặt khác, gã thấy sợ hãi.
Trong thời gian ngắn gặp ám sát mấy lần, dù là ai cũng sẽ không dám ở một mình trong nhà.
Nhưng mà hệ số nguy hiểm của hai người trước mặt chẳng hề thua kém với kẻ hành hung kia.
Tên lùn do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Hôm nay cảm hơn hai người, hay là vào trong uống ly trà rồi hãy đi?”
Trước khi bước vào, Giải Lâm chìa tay ra với Trì Thanh.
Trì Thanh tưởng hắn cũng muốn đeo khẩu trang: “Hết khẩu trang rồi.”
“Ai xin cậu khẩu trang đâu.” Giải Lâm nói, “… Tay.”
Trì Thanh ngẩn người.
Anh phát hiện từ sau cuộc nói chuyện lần đó, chỉ cần đi đến nơi đông người thì Giải Lâm sẽ ngay lập tức kéo tay anh.
Nhà của tên lùn thuê là một phòng ngủ một phòng khách, bởi vì tính chất công việc nên bình thường gã đều qua đêm ở bên ngoài. Trong nhà cũng coi như gọn gàng, đồ đạc không nhiều, trên bức tường ở phòng khách dán đầy ảnh, góc chụp đều rất xảo quyệt, đều là ảnh chụp lén.
Phần lớn bóng người trong ảnh đều trông mơ hồ, không nhìn rõ, có người đang kéo rèm cửa sổ được một nửa thì bất ngờ lộ ra nửa khuôn mặt, có người mặc đồ kín kẽ lộ vẻ vội vàng ở dưới tầng hầm đậu xe, còn có ảnh bóng lưng của hai người đang nắm tay.
“Trưng bày công việc.” Tên lùn giới thiệu, “Những tấm ảnh này đều là canh rất lâu mới chụp được.”
Giải Lâm đứng ở phòng khách nhìn một vòng, tên lùn thật sự không nhịn được nữa, hỏi: “Hai anh… vì sao lại phải nắm tay vậy?”
Vừa rồi ở trong đồn cảnh sát, hình như hai người cũng nắm tay.
“Cậu ấy dị ứng với người khác.” Giải Lâm nói, “Sợ cậu ấy không cẩn thận đụng trúng người khác, không nắm thì tôi không yên tâm.”
Trì Thanh: “…”
Tên lùn: “…”
Trong nhà tên lùn, ngoại trừ bức tường ảnh kia ra trong nhà còn bày một hàng giá sách, trong đó, bắt mắt nhất chính là một bộ “Giáo trình theo đuôi hằng ngày”.
Giải Lâm: “Anh còn rất hiếu học đấy.”
Tên lùn: “Cái nghề này của chúng tôi cạnh tranh cũng rất lớn. Mọi người đều muốn đào tin tức độc quyền, minh tinh chỉ có nhiêu đó, bị người khác đào được trước thì anh không có tin tức có thể báo cáo rồi.”
Giải Lâm ngừng lại trước giá sách, gật đầu bày tỏ sự đồng ý: “Cho nên tin tức độc quyền rất quan trọng với các anh sao?”
Tên lùn nói: “Đương nhiên.”
Bỗng nhiên Giải Lâm nhắc đến tên thợ săn ảnh đã chết: “Trước khi chết, Trương Phong có gặp anh đúng không?”
Tên lùn đang rót nước cho hai người, cầm ly nước dùng một lần, lúc cúi người rót nước suýt nữa quên thả ra: “Sao anh lại hỏi như thế?”
“Chúng tôi có quen biết. Lúc mới vào nghề, anh ấy từng hướng dẫn tôi, nhưng mà sau này chúng tôi theo dự án riêng của mỗi người, từ đó cũng ít liên lạc đi rất nhiều.”
“Anh Vương, anh còn chưa trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, mấy ngày trước các anh có gặp nhau không?”
“…”
Giải Lâm cúi người hơi ép sát về phía gã. Tên lùn phát hiện sau khi đến gần, ý cười trong con ngươi màu nâu của người đàn ông này thực ra không rõ ràng. Gã nhìn thấy bản thân giống như một cái bóng phản chiếu trên mặt hồ phẳng lặng trong con ngươi của Giải Lâm: “Giống như anh nói, các anh không cùng một dự án. Vậy thì các anh lần lượt bị hại là vì nguyên nhân gì? Vì sao sau khi Trương Phong chết thì lập tức chắc chắn là anh?”
Trì Thanh lập tức nhận ra Giải Lâm muốn nói gì.
Suy đoán của Giải Lâm là có lẽ kẻ bịt mặt kia không phải đến để giết người nào đó đã được chỉ định. Bởi vì không tìm thấy thông tin trùng lặp trên người của Trương Phong và tên lùn, nếu đã không ở trên người vậy thì rất có thể là ở trên vật.
Có lẽ đối phương đang tìm vật nào đó.
Tên này là ai có lẽ không quan trọng đến thế, thứ quan trọng là đồ vật đang ở trong tay ai.
Vừa rồi tên lùn toàn đổ nước nóng, gã đứng thẳng người lại, chẳng hề cảm thấy phỏng tay. Gã mở miệng: “Tôi… không có.”
Gã nói xong lặp lại một lần nữa, không biết là muốn thuyết phục người khác hay là muốn thuyết phục bản thân: “Tôi không có gặp anh ta.”
Trì Thanh đứng bên cạnh Giải Lâm, bình tĩnh nhúc nhích ngón tay, rút mấy ngón tay mà Giải Lâm đang nắm trong tay ra. Khoảnh khắc rút ra, rất nhiều giọng nói ùa vào trong tai anh.
[Mình ơi, mình đi sớm quá rồi.] Một giọng nói đau buồn vang lên [Mấy năm nay tôi rất nhớ mình…]
Một giọng nữ lanh lảnh khác thét chói tai: [Người khác đều có thể thi được điểm tối đa, vì sao con chỉ thi được chín mươi điểm?!]
[…]
Anh cố hết sức bỏ qua những giọng nói hỗn tạp này, phân biệt giọng nói của tên lùn.
Một lát sau, cuối cùng anh cũng đã tập trung vào giọng nói gần anh hơn, giọng nói biến dạng ấy đang lầm bầm nói nhỏ trong lòng. Giọng nói ấy càng ngày càng thấp: [Dù sao anh ta đã chết rồi, không ai sẽ biết được thứ đó đang ở trong tay mình. Mình lâu rồi không có tin hot, tiếp tục như này thì rất có thể mình sẽ thất nghiệp. Trước đây không lâu, ông chủ mới tìm mình nói chuyện…]
Trì Thanh nghe đến đây thì nghĩ thầm, đúng là vật nào đó.
Anh thường nghi ngờ, giữa anh với Giải Lâm thì người có khả năng đọc được suy nghĩ là Giải Lâm mới đúng.
Anh không thể nào dựa vào vẻ mặt, biểu cảm, thậm chí giọng điệu nói chuyện để phân tích ý đồ thật sự của đối phương. Nhưng Giải Lâm làm những việc này lại dễ như trở bàn tay.
“Anh nói thật cho tôi biết, anh có cầm thứ gì của Trương Phong không? Ví dụ như… thẻ nhớ.”
Giải Lâm nói tiếp: “Nếu như anh còn muốn sống thì tốt nhất đừng nói dối. Đồ ở trong tay ai thì mục tiêu của “hắn ta” chính là người đó. Anh có thể nghĩ rằng, chuyện này không liên quan đến Trương Phong, che đậy tất cả chuyện này thành trùng hợp, nhưng mạng chỉ có một mà thôi.”
Sau khi im lặng rất lâu, tên lùn đặt ly dùng một lần nóng phỏng tay xuống, nói: “Mấy ngày trước, tôi với anh ta có gặp mặt ở quán cà phê.”
“Tôi không rõ gần đây anh ta làm cái gì, nghe nói là đang theo một minh tinh, hình như vừa có được tin tức rất quan trọng gì đó. Hôm ấy, anh ta vui mừng hẹn gặp tôi, anh ta nói nếu như tin tức này được tung ra thì cả giới giải trí sẽ chấn động, chắc chắn là một tin tức lớn chưa từng có trong lịch sử.”
Mấy ngày trước.
Trong quán cà phê, Trương Phong kích động nói chuyện này với gã.
Tên lùn đã lâu không đào được tin tức có giá trị, gã bưng ly cà phê, ngồi đối diện Trương Phong cười hùa theo. Trong lòng gã lại không dễ chịu, thật sự không thể thật lòng thật dạ cảm thấy vui mừng cho “người thầy” trước đây.
“Ngày mai tôi lại đi theo một ngày, xem thử có thể chụp thêm được ảnh gì không.” Trương Phong khoa tay múa chân nói, nói được một nửa thì tháo máy ảnh đang đeo trên cổ xuống, đặt máy ảnh lên trên bàn, hắn ta đứng dậy nói, “… Chờ một chút, tôi đi vệ sinh.”
“À, được.”
Tên lùn thuận miệng đáp, nhìn máy ảnh trên bàn không chớp mắt.
Dường như trong lòng có một ác ma đang lặng lẽ nói: Lấy ra xem thử, lấy nó ra thì nó là của mày rồi.
Tên lùn xoa tay, không kìm được mà lấy thẻ nhớ ra khỏi máy ảnh. Gã nhìn thẻ nhớ màu đen rất nhỏ kia, dùng tốc độ nhanh nhất đổi thành thẻ nhớ trống trong máy ảnh của mình.
“Dù sau khi anh ta mở máy ảnh thấy thẻ nhớ trống.” Tên lùn nhớ đến đây nói tiếp, “Cũng rất khó chứng minh là đã bị tôi đổi.”
Vận may của tên lùn rất tốt, Trương Phong không hề phát hiện thẻ nhớ đã bị tráo. Hắn ta đã không ngủ mấy ngày liền, nằm xuống thì ngủ liền. Trưa hôm sau, hắn ta thức dậy, lại vác máy ảnh chạy đến trung tâm thương mại… Có lẽ trước khi té lầu, hắn ta vẫn chưa phát hiện thẻ nhớ đã bị người khác đổi.
Nhưng mà rất rõ ràng… có người biết.
Thời gian quay lại hôm té lầu, xác của Trương Phong nằm trong vũng nước, máu màu đỏ lẳng lặng chảy ra. Trong tiếng thét chói tai và đám đông hỗn loạn xung quanh, một đôi giày đi mưa đứng cách xác Trương Phong không xa.
Chủ nhân của đôi giày đó đứng trong đám đông một hồi. Kẻ đó gạt cái xác máy ảnh, cúi người nhặt lên một cái thẻ nhớ màu đen không bắt mắt, xoay người lẻn vào dòng người.
Đến đây, chuyện dần dần rõ ràng: Vì cái gọi là “tin tức lớn” nên trộm thẻ nhớ của người khác nhưng lại rước họa vào thân.
–
Cùng lúc này.
Chiếc xe van màu đen tránh camera giám sát, chạy chầm chậm vào một nhà máy vắng vẻ gần đó, cuối cùng ngừng lại ở bãi đất hoang cỏ dại rậm rạp.
Gã đàn ông ngồi ở vị trí lái xe tháo mũ trùm đầu ra. Vừa rồi hắn ta mới bị ép đến mức mồ hôi chảy cả người, đưa tay cởi áo khoác ra, vừa mở cửa xe vừa nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến một câu: “Làm xong chuyện chưa?”
Giọng nói này rõ ràng đã được mở máy biến giọng, nghe thấy vẻ là lạ sắc bén.
Gã đàn ông nói: “Chưa… để gã chạy rồi.”
“Chạy rồi?!” Đối diện phát ra một tiếng ngạc nhiên.
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Gã đàn ông lau mồ hôi, trên gương mặt hắn ta, từ khóe mắt xuống có một vết sẹo rất sâu, giống như một con rắn trườn lên mặt, “Gặp phải hai tên điên.”
Bên kia hiển nhiên không hài lòng: “Đã xác định đồ ở trên người hắn chưa?”
Gã đàn ông nói: “Không ở trên người tên họ Trương cũng không ở trong nhà hắn ta, vậy thì chắc chắn ở trên người tên này. Tôi đã điều tra hắn, trước khi chết, tên họ Trương có hẹn gặp hắn.”
“Dù sao thì người thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ cần lấy được thứ tôi muốn.” Bên kia nói.
“Yên tâm.” Gã đàn ông ngồi vào trong xe lại, mở máy tính đặt ở bên ghế phụ, “Đã lấy tiền thì chuyện này nhất định sẽ làm xong.”
Màn hình máy tính là hình ảnh theo dõi trắng đen. Tối hôm qua, trong lúc chờ tên thợ săn ảnh kia hắn ta cũng không nhàn rỗi, hắn ta đã lắp một camera cỡ nhỏ ở cửa nhà tên lùn. Bởi vì chỗ của camera cách cửa nhà một khoảng nên hình ảnh không rõ nét cho lắm, ống kính chĩa vào hành lang bẩn, thùng giấy chất đống, bảng số nhà cũ kỹ, hình ảnh trắng đen giống như đang dừng lại.
Hắn ta lại chờ, chờ đến khi người sống ở bên cạnh mở cửa bước ra. Sau khi người hàng xóm này xuống lầu thì hình ảnh lại khôi phục trạng thái đứng im.
Gã đàn ông nhìn không chớp mắt vào màn hình giám sát, hắn ta nghiến răng nghiến lợi chửi: Hôm nay không giết mày chết thì không được.
Khoảng mười mấy phút sau, cuối cùng màn hình giám sát đã chuyển động.
Gã đàn ông nhìn chằm chằm cánh cửa bị mở ra, người bước ra đầu tiên là một người đàn ông dáng cao mặc áo khoác dài màu đen… Chính là tên điên lái xe vừa rồi.
Phong cách ăn mặc của tên điên hoàn toàn không ăn nhập với tòa nhà, chỗ hắn đứng giống như là một hội quán sang trọng nào đó. Người đứng bên cạnh tên điên tuy đang đeo khẩu trang nhưng gã đàn ông vẫn có thể nhận ra ngay, đây là… một tên điên khác ngồi ở ghế phó lái.
“…”
Nhưng mà những chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là trong tay tên điên còn đang cầm thứ gì đó.
Gã đàn ông chợt ngồi thẳng người.
Hắn ta đến gần nhìn, thẻ nhớ sáng chói kẹp giữa ngón tay tên điên.
Gã đàn ông nhìn thẻ nhớ rồi nhìn lên trên thấy chiếc nhẫn mỏng ở ngón tay của tên điên.
Ngay sau đó, hắn ta thấy hình như Giải Lâm thoáng ngẩng đầu, cằm hơi nâng lên, mắt nhìn thẳng vào camera một giây, trùng hợp đến mức khiến người ta nghi ngờ có phải hắn cố ý hay không.