Thiên Bình váy áo lộng lẫy, ttrang điểm xinh đẹp, hoa hoa lệ lệ rời đi. Lam Uyên tiễn cô xong mới nhớ chính cô chưa có gì bỏ vào bụng, lập tức lao vào bếp tìm thức ăn.
Những tưởng mở tủ ra sẽ là mỹ thực thơm ngon, không ngờ trong tủ trống không.
Dạ Trạch mở cửa phòng, không buồn liếc cô, đem bát đĩa bẩn bỏ vào bồn rồi ưu nhã ngồi ngoài phòng khách. Hành động này chứng minh, anh đã ăn hết bữa trưa của cả hai người rồi. Lam Uyên tức không nói nên lời, chỉ tay vào Dạ Trạch đang thản nhiên xem TV lại chỉ vào bát đĩa trong bồn rửa kia:
- Cậu... cậu... đồ ăn trưa... cậu ăn hết rồi?
Người kia nhìn cô bằng nửa con mắt, khinh khỉnh đáp:
- Tôi không ăn, chẳng lẽ cô ăn???
- Tôi cắn chết cậuuuu!
Lam Uyên đau đớn gào lên, nhào về phía sofa, cầm gối dùng sức đập liên tục vào người Dạ Trạch:
- Mẹ nó, tên ác độc nhà mi mau trả lại đồ ăn cho bà đây!
Người kia bị đánh cũng quật cường đứng dậy đấu tranh, cầm lấy chiếc gối màu hường ngay cạnh đó lao vào phản kích:
- Ông đây một ăn không nôn trở lại!
Lam Uyên mặt đỏ bừng, chạy theo sau Dạ Trạch, thù này không trả không được. Nhân lúc anh đang đắc ý vừa đánh một chưởng trúng cô, lập tức lao lên giành thế chủ động. Chân trái bước lên trước lấy đà, Lam Uyên sải chân còn lại tới ngay chỗ Dạ Trạch đang đứng, tung ra 'Như Lai thần gối chưởng' vào mặt anh.
Đột nhiên phát hiện bàn chân trái chuyển động trượt về phía sau, Lam Uyên thất sắc, nhanh mắt đảo xuống phía dưới, nguyên lai là cô dẫm phải điện thoại của anh, chỉ kịp 'A' lên một tiếng, sau đó ngã ngược về sau, eo đập mạnh vào cạnh bàn thủy tinh.