Tám giờ tối, cả hai đang ở cánh gà chuẩn bị lên sân khấu.
Một nam áo vest trắng cùng một nữ váy dạ hội ngắn bất chấp hoàn cảnh, cắm cúi vào tô mì vằn thắn ăn như chết đói.
Lam Uyên dùng đũa xiên liền ba viên sủi cảo, há miệng thật rộng để không lem son, sau đó phồng hai má đút vào miệng nhai liên tục. Dạ Trạch tranh thủ cô đang một miệng đầy thức ăn, cầm tô mỳ còn một phần tư lên, trong nháy mắt húp sạch cả nước lẫn cái.
Giải quyết xong cơn đói Lam Uyên vỗ vỗ cái bụng căng tròn, thoải mái ngả ra ghế.
Chấn thương ở eo khi đại chiến với Dạ Trạch hại cô đau phát khóc, phải vào viện kiểm tra một lượt, xác định không sao mới trở về. Coi như từ trưa đến tối, cô chưa ăn gì cả. May mà lương tâm của cái đứa nào đấy đột nhiện xuất hiện, trên đường từ viện về mua mì để ăn.
Tính đến lúc lên sân khấu còn nửa tiếng, cô đứng dậy, đi vào WC trang điểm.
Đang tô son dở, đột nhiên Dạ Trạch mở cửa đi vào thông báo:
- Ban tổ chức muốn dời lịch lên sớm hơn, mau lên!
Lam Uyên giật mình, suýt chút nữa quẹt son ra má. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quẹt nốt đường son dừng lại ở tâm môi, để gọn đồ đạc vào rồi theo anh đi ra bên ngoài.