Dường như mỗi lần say rượu, Lam Uyên tỉnh lại đều là khoảng ba giờ sáng.
Cô quờ quạng xung quanh tìm điểm đặt lực, đôi tay mảnh khảnh chống đỡ cơ thể đau nhức gượng ngồi dậy.
Lại vẫn là lõa thể? Lam Uyên cau mày, mắt liếc sang Dạ Trạch nằm kế bên ngủ say, sau đó đồng tử co rụt lại: Như thế nào lần này cậu ta cũng không một mảnh vải che thân?
Cô luống cuống đứng dậy, tấm chăn đắp trên người lập tức tuột xuống, thậm chí cô còn không có mặc quần lót! Lam Uyên chợt cảm nhận hạ thể truyền tới dị động, một dòng nước ấm từ nơi tư mật ồ ạt trào ra vô cùng đau xót, bụng dưới của cô quặn thắt dữ dội, lẩy bẩy ngã oạch xuống sàn đá hoa cương lạnh lẽo.
Lam Uyên hô hấp có chút khó khăn, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở. Đúng! Cô là đang nghĩ tới trường hợp kia! Đáy mắt người con gái bé nhỏ xẹt qua một tia lạnh lẽo, kìm nén cơn đau dưới hạ thể đứng dậy. Cô muốn nhìn thật rõ rốt cục đêm qua đã có chuyện gì xảy ra!
Lam Uyên hai tay túm chặt góc chăn, nghiến răng nghiến lợi dùng sức lật lên. Đập vào mắt chính là...
- Con mẹ nó! Khốn kiếp!
Lam Uyên khó chịu nhìn đống dịch nhầy dính đầy cậu nhỏ của 'bạn thân' cùng vết máu loang lổ, mỗi chỗ một ít chất nhầy trong suốt trên giường. Cô còn không nghĩ ra cậu ta còn có gan làm ra loại chuyện này đâu!
Cô không quan tâm rốt cục Dạ Trạch đối với cô là cái quan hệ gì, hiện tại, cô chỉ muốn tức khắc khiến con người kia biến khỏi thế giới này.
Uổng phí cô còn thật tâm coi cậu ta là bạn tốt cơ đấy. Hóa ra đều là phẫn trư ăn hổ, đều là quân phản bội!
Lam Uyên cắn môi, đi quanh phòng nhặt lại quần áo của mình mặc trở lại, dứt khoát cầm thẻ tín dụng của mình bỏ đi. Được thôi! Thích chơi thì đã chơi xong rồi, cô phụ trách ăn xong chùi mép. Đời này một khi lừa dối lão nương thì đừng trách lão nương bạc tình!
Thời điểm chuẩn bị đi ra khỏi phòng, Lam Uyên dừng bước, quyết định trở lại, trước mặt Dạ Trạch đang ngủ say giáng vào mặt anh một cái tát. Này thì 'bạn tốt' cũng dám ăn này!