Sau khi rời khỏi, rốt cục Lam Uyên lại chẳng biết đi đâu. Ở đất khách quê người, chỉ có duy nhất Dạ Trạch đồng hành cùng cô. Bất quá, giờ này bên cạnh một mống quen biết cũng không. Một người rồi sẽ lại có một người khác lừa dối cô như thế.
Lam Uyên ngồi thu lu ở hàng ghế chờ xe buýt cách khách sạn không xa đến rạng sáng. Cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại đi đến bước đường này.
Vò vò mái tóc dài, đôi mắt phượng cụp xuống, bất kể cô có làm cái gì thì vẫn không thoát khỏi trách nhiệm cùng quan hệ với Dạ Trạch. Anh là quản lý của cô, là bạn diễn, là chủ nợ, chạy đâu cũng không thoát.
À chết con mẹ nó rồi! Cô còn chưa có uống thuốc tránh thai khẩn cấp đâu. Ý nghĩ vừa nảy lên, Lam Uyên tức tốc chạy tới cửa hàng tiện lợi. Dù sao thịt thì đã thịt, cô vẫn muốn sống tiếp cuộc đời độc thân tươi đẹp.
- Mỹ nhân, cho tôi thuốc tránh thai khẩn cấp!
Nữ nhân viên bán hàng chớp mắt nhìn Lam Uyên đánh giá: Lại thêm một cô nương lạc lối tình một đêm. Nàng nhún vai thở dài, đi lấy thuốc cho khách hàng.
Lam Uyên không vội, đọc kĩ hướng dẫn sử dụng mới xin một cốc nước nhỏ để uống. Nữ nhân viên thương cảm trào lên, nhìn qua khách hàng này thật sự là thân bất do kỷ, trước khi cô đi lại gọi với theo:
- Này cô gái! Thuốc tránh thai chỉ có tác dụng theo xác suất thôi nhé!
Trái tim Lam Uyên nhảy dựng lên một cái, gật đầu cảm ơn nàng. Trước mắt tạm thời giải quyết như thế đã, cô cũng không phải là người dễ lọt vào tỷ lệ số ít kia.
Thời điểm Lam Uyên đến trường quay là tám giờ sáng, tất cả có mặt đầy đủ trừ Dạ Trạch. Ban đầu cô nghĩ rằng anh ta lao lực quá độ mà ngủ đến chết luôn. Rốt cục đạo diễn thông báo tin buồn: diễn viên thủ vai Bạch Miên xin rút khỏi đoàn! Tin tức này ngay tức khắc khiến cô cáu phát rồ.
Thế đấy! Anh ta nói một câu bỏ là bỏ thật luôn à? Hiếp con gái nhà người ta xong thì vẫy tay vĩnh biệt luôn? Chân lý mới?