Mẹ Hoắc cùng ba Hoắc trời sinh một cặp uyên ương. Nói hai vị đại nhân này đã gần lục tuần có lẽ chẳng ai tin. Hoắc phu nhân da dẻ hồng hào sáng mịn, dáng người cao ráo, khuôn mặt thập phần mỹ lệ đoan trang, người gặp người thích. Chưa kể Hoắc lão gia này sắp xế chiều nhưng cơ thể phi thường rắn chắc khỏe mạnh, mỗi bước đi cử chỉ đều toát lên khí khái bất phàm. Ây, thật là ông trời bất công, ban cho chị em Đại - Đại một bộ gene hoàn mỹ, lại đưa tay rót thêm "chút" gia thế bối cảnh làm hậu trường...
Lam Uyên ngưỡng mộ không thôi một nhà mấy người họ, không quên đáp lễ bề trên, cúi đầu một cái:
- Con chào hai bác!
Đại Ca mí mắt giật giật, kỹ năng giả con ngoan trò giỏi của Thập Tam có phải hơi cao hay không? Xuất hiện liền thu thập hảo cảm cha mẹ xủa hắn, một câu chào hỏi liền khiến họ gật gù đắc ý... Đây ý trời đang đẩy hắn ra làm bóng đèn rồi? Chẳng lẽ cái tình hình này còn tiếp tục thân sinh hắn sẽ nạp Thập Tam làm con nuôi à?