Ba Hoắc Kình và mẹ Lê Lan vui vẻ đương nhiên có lý do riêng.
Mấy ngày trước khi về nước, con gái cục cưng cất công gọi điện về một chuyến, dặn dò ông bà sẵn sàng tiếp đón em gái nhỏ xinh tươi sắp 'nhập đạo' sẽ đến thăm.
Không chỉ thế, cục cưng đặc biệt nhấn mạnh người này là tâm can của đích tôn nhà họ. Tâm can bảo bối đó nha.
Ai cũng biết trưởng nam nhà bà tính khí đặc biệt không tốt, mấy năm nay bà lo lắng không yên giục con trai mau đưa bạn gái về ra mắt. Hiện tại, tin tình báo của cục cưng bất luận thực hư thế nào bà sớm không quan tâm. Quan trọng cô gái kia chính là người khác giới đầu tiên đặt chân tới Hoắc gia trên danh nghĩa bạn của hắn! Mà... cái từ "bạn" kia biết đâu còn có thể có thêm vế sau.
Mẹ Hoắc đánh giá cô gái trước mặt cũng rất tốt: cao ráo, xinh xắn, hiền thục... tóm lại, bộ gene này thật phù hợp với con trai bà. Ánh mắt của bà là ánh mắt của nữ sĩ nghiên cứu công nghệ gene thâm niên hơn 30 năm, nhất định phán đoán chuẩn a!
- Con gái cưng a, hiếm khi tiểu Ca dẫn bạn tới chơi, con ở lại ăn chung có được hay không? _ mẹ Đại Ca nắm lấy bàn tay nhỏ của Lam Uyên, không ngại da mặt dày thêm một chút lôi kéo tình cảm của cô _ Dì đặc biệt nghe tiểu Tỷ nói con đặc biệt thích ăn bánh táo, đã chuẩn bị không ít cho con ăn rồi nha.
Lam Uyên ú ớ, không theo kịp tốc độ của mẹ Hoắc, chưa kịp đáp lại lập tức bị ba Hoắc chặn ngang:
- Con cũng không cần suy nghĩ đâu, cứ ở lại đây một tối. Phu nhân nhà ta đối với con vô cùng yêu thích, ta cũng vậy, coi như chúng ta đều là người nhà, đều là người nhà đi.
Đại Ca dự đoán nhị vị phụ huynh nhà hắn lại lên cơn gì rồi, tiến một bước kéo Lam Uyên ra sau lưng che chở:
- Ba, Thập Tam là...
... là sư muội đồng học thôi ~
Bất quá, hắn chưa kịp giải thích, cô đã vinh dự được hai lão bản đại boss đưa vào trong. Còn hắn, chớp mắt không để ý đã một lần nữa bị tụt lại phía sau.
Lê Lan dắt Lam Uyên vào, an bài cô ngồi cạnh mình, một lớn một nhỏ cứ thế trò chuyện suốt đến tối...
Lam Uyên ban đầu vẫn ngại, một mặt tiếp chuyện Lê Lan, mặt còn lại thỉnh thoảng liếc sang Đại Ca xem hắn có bận tâm không. Nguyên lai là cô đến làm khách, cướp hết chú ý của hắn cũng không phải cái gì hay ho. Bất quá, Đại Ca đối mặt với hoàn cảnh này chỉ nhún vai bất lực, hắn quen rồi. Hơn nữa, càng đi sâu, cô càng cảm thấy yêu chết Lê Lan.
Thứ nhất, Lê Lan là nữ sĩ có danh tiếng, kiến thức uyên bác, nói chuyện tâm đầu ý hợp. Thứ hai... à, không có thứ hai. Tổng kết lại là cô rất thích, rất yêu quý Hoắc phu nhân này có được không. Vừa xinh đẹp, vừa tài năng, đây là idol của cô a!
Tới bữa cơm, Lam Uyên và Lê Lan vẫn dính nhau không rời. Khẳng định ngày hôm nay gặp phải Vân Triệt không vui vẻ gì, bù lại, gặp được mẹ Hoắc, tâm trạng đều đã max phấn chấn. Một mâm bảy người ngồi nhìn dưới góc độ nào cũng vô cùng đẹp mắt.
Đồng hồ điểm bảy giờ, Đại Ca lên tiếng xin phép cho Lam Uyên cùng hắn rút lui đi giải quyết công việc. Là công việc nghiêm túc trong sáng thuần khiết!!! Bất quá, trong mắt ba mẹ hắn là đôi uyên ương muốn kín đáo đi bồi dưỡng tình cảm...
Lam Uyên đương nhiên nhận ra suy nghĩ này của nhị vị phụ huynh, song cô lười giải thích, cứ giải quyết xong xuôi rắc rối rồi ngồi lại nói rõ cũng không muộn.
Đại Ca đứng chờ sẵn cô ở chân cầu thang, vẻ mặt sốt ruột, chờ cô đến gần liền kéo tay cô chạy lên gác, miệng không ngừng xổ ra một tràng:
- Nhà ngươi nhất định đừng có để lão bà bà nhà ta mê hoặc. Mẹ ta giỏi nhất thu phục tình cảm của nhân loại. Mà Thập Tam nhà ngươi tươi ngon thế này, nàng nhất định sớm sớm gán ghép ta với ngươi, trong đầu không biết nảy ra vô số suy nghĩ không đứng đắm rồi!...
Lam Uyên bị lôi xềnh xệch lên gác, vẻ mặt ngu ngơ, mãi tới khi dừng lại ở lầu ba, Đại Ca mở cửa thư phòng, mới chậm rãi hồi phục tinh thần, đem ánh mắt nhìn quanh.