Bốn giờ sáng, Lam Uyên giật mình tỉnh giấc. Người cô đau ê ẩm, toàn thân nhức nhối, cổ cảm giác như sắp ngoẹo hẳn sang một bên. Cái giá phải trả cho việc nằm ngủ bậy bạ quá đắt. Cô ôm lấy thắt lưng, vươn người ngồi dậy, lại nhìn thấy trên trang giấy truyện có một vết máu đỏ nổi bật.
Lam Uyên khẽ nhíu mày, đưa ngón tay chạm vào, rõ ràng là máu tươi. Không mất mấy giây, cô đưa tay lên mũi kiểm tra, nhận lại một bàn tay đầy máu cam. Quả nhiên sức đề kháng thật yếu, mới một chút đã...
Chiếc ghế bên cạnh của Đại Ca không có người. Cô một tay bóp chặt mũi, một tay chạm vào ghế kia, vẫn còn hơi ấm, người mới rời đi không lâu.
Lảo đảo đứng dậy đi ra mở cửa tìm nhà vệ sinh rửa mặt, cô chợt nhận ra bản thân cũng không biết cái nơi cần tìm kia ở đâu... Vốn định bỏ cuộc, về thư phòng chờ Đại Ca nhưng bàng quang của cô đúng lúc này muốn biểu tình, ý nghĩ kia lập tức bị gạt sang một bên. Lam Uyên lò dò dọc hành lang, cứ đi đại biết đâu sẽ thấy?