"Ừm..." Lão nhân chống khuỷu tay lên mặt bàn đỡ cằm, thong thả: "Cậu gia nhập Long Hồn, lợi dụng thế lực Long Hồn chọi lại với Quỷ Thủ, đây là một cao chiêu nhưng theo ta thì cũng là một xuẩn chiêu. Tuy Quỷ Thủ muốn động đến cậu là phải cân nhắc chuẩn bị kỹ càng, nhưng cậu cũng tự đẩy mình vào thế bị kiềm tỏa. Như thế gọi là gì? Tự mua dây buộc mình! Xem Long Hồn đang quản chế cậu thế nào? Muốn thoát ra cũng không thoát nổi nữa rồi!"
vẫn lạnh nhạt: "Chuyện của tôi, không liên quan đến ông!"
Mạng lưới tình báo của lão nhân quả nhiên hữu dụng, chi tiết đến mức đối tượng thường ngày mặc đồ lót kiểu gì cũng có thể tra ra. Nhưng ông ta lại không biết quả thực gia nhập Long Hồn trong tình trạng hoàn toàn mất trí nhớ, đang khi không ý thức được mình là ai thì bị Tửu Quỷ cả dụ dỗ lẫn lừa gạt đe doạ lôi kéo vào. Đến lúc phục hồi trí nhớ thì đã không còn kịp nữa, đành phải đâm lao theo lao. Lại còn sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không hẳn là điều hắn mong muốn.
Lão nhân không mảy may để ý tới khẩu khí bất cần của , tiếp tục phân tích: "Không chỉ phải xem xét sự việc một cách thẳng thắn, mà còn phải hết sức cầu thị. Cậu đã lớn lên ở Quỷ Thủ, hẳn hiểu rất rõ thủ đoạn của chúng. Quỷ Thủ không hành động thì thôi, đã hành động thì chắc chắn là đại động lôi đình, nhất kích tất trúng. Tuy nhiên Đại Khuyên cũng là một tấm khiên rất tốt, sức chiến đấu đơn lẻ không hề thua kém Quỷ Thủ. Nếu có thể lôi kéo Đại Khuyên trông chừng, hậu phương lại có Long Hồn hỗ trợ, ta nghĩ trừ phi Quỷ Thủ muốn liều lĩnh đổi mạng chứ trong thời gian ngắn không dám động đến cậu đâu. Tuy nhiên cũng chỉ là trong thời gian ngắn, cậu không thể nào trốn tránh cả đời!"
"Đại Khuyên và Long Hồn không thể nào bảo vệ cậu cả đời. Tóm lại chuyện này vẫn phải do chính bản thân cậu giải quyết, cậu có từng nghĩ mình sẽ giải quyết như thế nào không? Chỉ dựa vào Thập Tự Hắc Ám?"
lạnh lùng nhìn lão nhân, càng nghe hắn càng không hiểu dụng ý của ông ta là gì. Thật sự quan tâm đến hắn ư? Không giống! Lớn lên trong Quỷ Thủ, đã quen với nếp nghĩ mọi thứ đều xuất phát từ lợi ích. Hắn và lão nhân không có mảy may quan hệ lợi ích, vậy thì ông ta nói những điều này vì cái gì? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Cứ cho là lão nhân muốn giúp hắn, dựa vào gì để giúp đây? Chỉ dựa vào uy danh Ảnh Tử Thích Khách ba mười năm trước chăng? Chẳng qua chỉ là một tấm huân chương cũ rích, Quỷ Thủ sao có thể bị một Đán Đao dọa khiếp chứ?
Hơn nữa biết rõ, mối thù giữa hắn và Quỷ Thủ là không thể hóa giải, cũng không thể tránh khỏi. Cho dù Quỷ Thủ không đến tìm cũng sẽ có một ngày hắn đi tìm bọn chúng. Hắn cố sống đến ngày hôm nay, chính là vì đợi đến ngày đó.
Mối thù của Sở Hải Lan không thể không báo. Oán hận giữa hắn và Quỷ Thủ, chỉ đến khi một trong hai hoặc cả hai cùng chết mới thôi!
Lão nhân không biết tất cả những suy nghĩ đó của , tiếp tục thao thao một mình: "Ta đã phân tích tỉ mỉ sức chiến đấu của Thập Tự Hắc Ám các cậu, nhận xét là rất mạnh. Có thể nói không một tổ chức nào có sức chiến đấu đơn lẻ lớn như các cậu, thậm chí cả Đại Khuyên cũng không. Nhưng…"
Ông ta cố tình trầm giọng xuống: "Tác chiến độc lập, sức chiến đấu của mỗi người các cậu đều rất mạnh. Cận chiến của cậu, bắn tỉa của Lãnh Dạ, đột kích của Hầu Tử, phòng ngự yểm hộ của Hoàng Hậu, thêm tài khống chế mạng của Cuồng Triều và mấy hacker kia, bất ký cuộc chiến quy mô nhỏ nào có thể nói các cậu đều không có đối thủ. Nhưng trên chiến trường thì sao đây? Chiến trường có những nguyên tắc riêng của nó, mỗi cá nhân đơn lẻ dù xuất sắc đến đâu, trên chiến trường cũng chỉ là một quân cờ nhỏ. Một quân cờ không thể xoay chuyển toàn bộ chiến cục, dù cậu có là Vận Mệnh năm xưa thì ông ta cũng phải nhờ tài năng của người khác, tính mạnh của người khác, mới có thể giết chết chủ tướng quân địch, trở thành thần thoại bất bại của hôm nay. thành công là vì đã vận dụng tốt thế và lực của Vận Mệnh, nếu Vận Mệnh khi đó cũng giống như Thập Tự Hắc Ám chỉ có mấy thành viên các cậu, chắc chắn sẽ không có ngày hôm nay rồi!"
không trả lời, nhưng hắn hiểu ý của lão nhân. Muốn giữ được mạng sống, chưa nói đến phản công Quỷ Thủ, chỉ dựa vào Thập Tự Hắc Ám hiện nay thì đúng là nằm mơ. Để thực hiện ý đihnh của mình, nhất thiết phải mở rộng thế lực, nói trắng ra chính là chiêu binh mãi mã.
Thực ra chuyện này hắn không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng muốn chiêu binh mãi mã thì việc đầu tiên là tiền. Tiền đâu ra? Đừng thấy Thập Tự Hắc Ám mỗi người lúc nào cũng có cả bạc triệu mà nhầm, bằng ấy tiền đối với một tổ chức lính đánh thuê còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Hãy xem Đại Khuyên, đầu tiên chỉ làm lính đánh thuê không thể duy trì nổi sinh kế, sau này cùng đường mới phải buôn lậu để đảm bảo tài chính thưòng ngày. Lão đại của các tổ chức ấy có giàu có không? Vung tay quăng đi cả bạc triệu cũng không buồn chau mày, nhưng có ai thấy họ nuôi cả một đội lính đánh thuê chỉ để chiến đấu chưa? Không phải không mua nổi, mà là không thể nuôi nổi.
Chỉ riêng các khoản chi tiêu thường ngày cũng đủ dựng tóc gáy, nói gì đến bảo dưỡng quân giới, thuê mướn mặt bằng, dược phẩm, huấn luyện!
"Được rồi, tạm thời không nói chuyện Quỷ Thủ, bàn về nguy cơ thứ hai của cậu lúc này..." Lão nhân giơ hai ngón tay: "Tam giác vàng!"
tuy vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ chú ý. Quả thật Ngõa Khả tướng quân là một trong những việc đau đầu nhất của hắn hiện giờ.
Thời gian vừa rồi gặp nhiều phiền toái như vậy, xét cho cùng cũng đều là do Ngoã Khả trực tiếp hay gián tiếp gây ra. Nếu không phải vì Ngõa Khả mà phải tiếp xúc với Đại Khuyên, nếu không phải vì tiếp xúc với Đại Khuyên rồi nhận lời với Vu lão béo đi Nam Dương, có lẽ mọi chuyện với hắn đã diễn ra hoàn toàn khác.
Ngõa Khả đáng chết, chỉ vì năm xưa giết chết đối tác của y là Bạo Long làm y tổn thất mấy chục triệu, thế là cứ bám riết không tha. Có thể mới đầu chỉ là vì nhất thời tức giận tuyên bố sẽ thanh toán trả thù, nhưng nhiều lần phái sát thủ đi không trở về khiến thể diện điêu đứng, không thể không tiếp tục truy cứu, thế là cả hai bên càng lún càng sâu. Cho đến bây giờ, bất luận là Ngõa Khả hay đều không thể thu tay. Ngõa Khả thu tay thì mất mặt, thu tay thì mất mạng!
Vốn dĩ trời nam đất bắc ai có phận nấy, nhưng hai người không chút liên quan lại chỉ vì một chuyện vặt vãnh mấy chục triêu mà trở thành đại địch sống chết. Càng thấy đời người thực sự là một vở kịch của số phận, khóc hay cười đều không thể do chính mình làm chủ.
Lão nhân cong ngón tay gõ nhẹ hai tiếng lên mặt bàn, tiếp tục: "Ngõa Khả là một vấn đề nan giải. Ở Tam giác vàng hắn là một ông vua, không giống như Quỷ Thủ phải e dè Trung Quốc. Vì thế chỉ cần cậu lộ diện, đảm bảo sát thủ của Ngõa Khả sẽ chạy đến nườm nượp không ngớt. Ta tin rằng đây cũng là điều mà Quỷ Thủ rất muốn thấy. Hơn nữa Ngõa Khả lại có lợi ích làm ăn với Đại Khuyên, khả năng Đại Khuyên nghiêng về hắn lớn hơn hẳn khả năng sẽ giúp cậu, vì thế cuộc chiến giữa cậu và Ngoã Khả tuyệt đối đừng lôi kéo Đại Khuyên vào, bằng không một đồng minh hùng mạnh rất có thể sẽ biến thành một kẻ thù hùng mạnh..."
Nói đến đây, lão nhân chợt dừng lại nhìn xuống cửa lớn. Vừa khéo Từ Tử Dương từ ngoài bước vào, ngẩng đầu đảo mắt nhìn lên trên rồi làm như không có chuyện gì, bỏ đi.
Lão nhân lạnh nhạt: "Tâm cơ có thừa mà lực thì không đủ, khó thành đại sự!" Lại nhìn sang , nói tiếp: "Chuyện cậu và Ngoã Khả phải tốc chiến tốc quyết, tuyệt đối không thể kéo dài. Một khi Đại Khuyên bị kéo vào, kết cục của cậu chỉ có một đường chết."
cầm chai bia lắc lắc, vẫy ngón tay về phía một phục vụ dưới tầng. Nhân viên phục vụ này nhìn khắp xung quanh, phát hiện đang gọi đành bất đắc dĩ đi lên.
"Lấy một nước khoáng!" yêu cầu.
"Hai chai!" Lão nhân nói thêm. Sau khi phục vụ lĩnh ý quay đi, hỏi ngay: "Vụ làm ăn của ông là gì?"
"Cái giá của ta rất có lợi cho cậu, hơn nữa việc ta muốn cậu làm, cậu cũng có thể nhẹ nhàng hoàn thành."
"????"
Đợi phục vụ bưng nước khoáng lên xong rời đi, lão nhân mới nói tiếp: "Ngoã Khả có một đội tư binh bảo vệ, bên cạnh còn có Đại Khuyên đồn trú. Với thực lực trước mắt của Thập Tự Hắc Ám, các cậu không thể nào tấn công chính diện mà chỉ còn cách dùng mưu. Ám sát là sở trường của cậu, đừng quên điều này!"
Lão mở nắp chai nước, uống một ngụm rồi nói tiếp: "Có điều với Quỷ Thủ thì không thể dùng ám sát. Muốn đối phó với Quỷ Thủ, cậu cần phải mạnh đến mức chúng không dám tùy tiện ra tay. Đại Khuyên và Long Hồn có thế là chỗ dựa rất tốt, nhưng cũng chỉ là thế đi mượn, mà mượn thì kiểu gì cũng phải trả lại. Mượn thế của người chi bằng tự tạo thế cho mình?"
cũng uống một ngụm nước, đoạn hỏi: "Ý ông là mở rộng Thập Tự Hắc Ám?"
Lão nhân phân tích: "Muốn mở rộng có hai con đường, một là theo lối Hắc đạo tụ tập um xùm, nhưng Thập Tự Hắc Ám các cậu vốn tổ chức theo kiểu tinh binh, phong cách hỗn tạp của Hắc đạo rõ ràng không thích hợp. Muốn lũ tay chân ra ngoài dọa người, thu bảo kê hay phá hoại thì không thành vấn đề, nhưng bảo chúng vác súng đi chiến đấu thì không xong..."
"Cách thứ hai là vừa chiêu binh vừa thôn tính, thôn tính các tổ chức lính đánh thuê khác để mở rộng. Những lính đánh thuê này vốn dĩ đã có nghề, không cần cậu phải mất nhiều công sức. Nhưng ở đây phải tính đến hai chuyện... Một, lòng trung thành. Hai, tiền. Cả hai thứ đó cậu đều không có!"
bình thản: "Nếu tôi thực sự muốn mở rộng, sẽ không tính toán đến lòng trung thành!"
"Hả?" Lão nhân nhìn hắn vẻ hứng thú, khẽ gật đầu: "Lòng trung thành là thứ không đáng tin nhất. Ta còn nhớ có một câu như thế này: Trên đời không có gì gọi là cao thượng, cao thượng chỉ là bởi cám dỗ thấp hèn chưa đủ. Trên đời cũng không có gì gọi là trung thành, trung thành là bởi lợi ích phản bội còn chưa đủ!"
"Không sai, không sai..." Lão nhân tự nói tự xuýt xoa tán thưởng: "Khi mạnh đến một trình độ nhất định thì quả thực có thể coi lòng trung thành chẳng là gì, vấn đề là cậu đã đến trình độ ấy chưa?"
"Trung thành kỳ thực cũng có thể dùng tiền mua..." Lão nhân khẽ hất hàm xuống tầng dưới: "Nhìn đám người dưới tầng kia không? Họ đều là đang làm thuê cho chủ quán, ta dám cá tất cả đều không có lòng trung thành đối với chủ, nhưng vì sao chỉ một câu nói mà phải hùng hục bạt mạng đi làm? Suy cho cùng vẫn chỉ là lợi ích, cậu cho họ lợi ích tương xứng, họ sẽ trả cho cậu lòng trung thành. Tuy đó chưa chắc là lòng trung thành mà cậu cần, nhưng thế thì sao chứ? Ông chủ chỉ cần đạt mục đích là được, không phải sao?"
nhạt nhẽo: "Ông lòng vòng mãi, cuối cùng là muốn nói đến tiền?"
Lão nhân cười thê lương: "Tiền thì sao? Người ta đều vì tiền mà sinh tồn, năm xưa... năm xưa ta cũng vì tiền mới phải bán xới khỏi quê hương. Nếu giờ cậu có tiền là có thể chiêu binh mãi mã bành trướng thế lực, khi đó bất kể là Ngõa Khả, Quỷ Thủ hay thậm chí Long Hồn, muốn động vào cậu cũng phải cân nhắc trước..."
"Ông nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn gì? Đừng có nói là muốn tốt cho tôi! Chính ông đã nói tất cả đều là vì lợi ích, không có lợi ích hẳn ông không rỗi chạy đến tìm tôi tán dóc?"
Lão nhân cười xòa: "Tất nhiên ta có lợi ích. Có lẽ chút lợi ích này đối với cậu chẳng thấm vào đâu song với ta thì vô cùng quan trọng. Ta chọn quán này là vì nhận được tin tối nay ở đây sẽ có kịch hay, ta muốn cậu tới cùng ta xem kịch..."
"Ông thật vô vị!" uống một ngụm nước.
"Con người già rồi, hay nghĩ đến những chuyện vô vị, cũng hay làm những việc vô vị..." Lão nhân nhìn xuống tầng dưới đã lác đác vài sinh viên, khẽ hất đầu: "Có biết những người này là ai không?"
"Không có hứng thú!"
"Sinh viên Khoa văn đại học Kinh Thủ." Lão nhân nhìn dò hỏi, đáng tiếc nét mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn không mảy may thay đổi, thậm chí ánh mắt cũng không hề lay động.
Bất đắc dĩ lão phải tiếp tục: "Đại học Kinh Thủ vừa tổ chức thi đấu bóng rổ, hình như Khoa văn đã vô địch, hôm nay đến đây để ăn mừng. Phải rồi... ta nhớ cậu có một người bạn cũng là sinh viên khoa này thì phải?"
không trả lời. Lão nhân này đúng là rất vô vị, rõ ràng đã biết rồi còn hỏi.
"Muốn biết tối nay có kịch hay gì không?"
"Không có hứng thú!"
Lão nhân vẫn mỉm cười: "Thế cũng tốt, biết trước thì không còn thú vị nữa. Kịch ấy mà, phải có bất ngờ mới hay..."
liếc lão nhân: "Nếu ông đã biết thì đâu cần thiết phải xem?"
"Ấy không..." Lão nhân nhìn , ánh mắt đầy thâm ý: "Ta chỉ biết đoạn mở đầu chứ không hề biết đoạn kết..." Nói rồi khẽ nghiêng người về phía trước, thấp giọng: "Bởi vì cậu sẽ là bất ngờ trong vở kịch này!"