"Cô hãy xem khẩu súng này một chút đi." Tiến sĩ Tần đưa khẩu súng nhự dẻo trong tay cho Sở Hải Lan trước mặt.
Sở Hải Lan không cầm khẩu súng lên, bà ta chỉ liếc nhìn và nói: "Chỉ là súng nhựa mà thôi."
Tiến sĩ Tần cười lạnh một tiếng nói: "Vậy sao? Loại đồ này, đến chúng ta cũng chẳng thể chế tạo ra nổi."
Sở Hải Lan ngây ngốc mà nhìn bức tường trắng xóa, miệng nói: "Chuyện này không thể nào…"
"Súng thì rất đơn giản, khó là ở đạn bên trong, Muốn bảo đảm để khi thuốc súng bên trong nổ mà viên đạn không bị vỡ tan, với kĩ thuật của chúng ta hiện nay thì còn cần thêm một số nguyên liệu trân quý nữa." Tiến sĩ Tần cầm khẩu súng lên, làm động tác ngắm bắn và tiếp tục nói: "Nhưng đạn trong khẩu súng này lại hoàn toàn là dụng vỏ giáp hoặc xương của một loại động vật nào đó, nghiền nát ra và thêm chất làm đông nữa rồi chế tạo thành, kĩ thuật như vậy đến chúng ta cũng chẳng thể làm nổi."
Sở Hải Lan hơi động dung, bà ta nhận lấy khẩu súng rồi hỏi: "Là động vật gì thế?"
Tiến sĩ Tần lắc đầu nói: "Không biết, chúng ta không kiểm tra ra được, Đến cả cái chất làm đông đặc kia chúng ta cũng chẳng tra ra nổi là cái gì." Thở dài một tiếng, lão nói tiếp: "Không ngờ Trung Quốc lại có kĩ thuật cao như vậy."
"Là do Trung Quốc chế tạo ra?"
"Chắc là thế." Tiến sĩ Tần lặng lẽ đi đến bên chiếc giường và ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
Sau một hồi trầm mặc, tiến sĩ Tần mở miệng nói: "Đem khẩu súng giao cho tổ nghiên cứu vũ khí đi, để bọn họ nghiên cứu thành phần bên trong một chút."
"Không bằng…giao cho tôi thử xem đi, xem xem có thể phân tích thành phân bên trong không."
Tiến sĩ Tần điểm điểm đầu nói: "Cũng tốt, dù sao gần đây cô cũng chẳng có việc gì."
Sở Hải Lan lặng lẽ cất khẩu súng nhựa dẻo đi rồi hỏi: "Mười Một…ông định làm thế nào?"
Tiến sĩ Tần đứng dậy nói: "Đi theo ta."
Tiến sĩ Tần dẫn theo Sở Hải Lan đi đến trong một căn phòng, trong căn phòng này các đồ đạc được bày bố rất đơn giản, chỉ có một cái bệ, bên trên có vài cái nút, còn có một chiếc micro. Phía trước cái bệ là một bức tường được chế tạo từ thép pha lê.
"Mười Một." Sở Hải Lan vừa bước vào đã nhìn thấu người đang ngồi một góc trong gian phòng sau bức tường thép pha lê đó, hắn đã mặc lại y phục của mình, lúc này đang lặng lẽ ngồi đó.
Sở Hải Lan vừa vỗ vỗ vào bức tường pha lê vừa gọi Mười Một, nhưng Mười Một chẳng có bất kì phản ứng nào, vẫn cứ yên lặng ngồi đó.
Hắn giống hệt như một pho tượng, rất lạnh, lạnh đến mức như chẳng còn sinh khí.
Tiến sĩ Tần để chiếc mic trên chiếc bệ đến sát miệng nói: "Mười Một, nghe thấy ta nói không?"
Mười Một chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về bên kia bức tường.
Tiến sĩ Tần nhìn Mười Một, miệng nói qua mic: "Mười Một, có một chuyện ta rất muốn biết, ngươi có thể nói cho ta không?"
"Cái gì?" Thanh âm của Mười Một từ bên trong chiếc loa cỡ nhỏ truyền ra.
"Ngươi chắc phải biết nếu mình trở về thì sẽ chết chắc chứ?"
Mười Một khẽ điểm đầu. Sự trừng phạt của "Ma Quỷ" đối với những thành viên thất bại rất nghiêm trọng, đặc biệt là người giống như Mười Một, còn thất tung cả năm nữa, kết cục của hắn chỉ có chết."
"Đã biết thì sao còn trở về? Ngươi biết rõ là các trang bị khống chế trong người ngươi đã bị gỡ ra rồi cơ mà, tại sao…"
"Tìm đáp an." Thanh âm lạnh lùng của Mười Một truyền ra.
"Ồ? Đáp án gì?"
"Tại sao lại lắp những thứ đó lên người ta?"
Tiến sĩ Tần mỉm cười nói: "Chỉ vì một chuyện đơn giản như thế mà ngươi trở về tìm cái chết? Mười Một, đây hình như không giống tác phong của ngươi."
Mười Một nhẹ nhàng dựa vào bức tường rồi lạnh nhạt nói: "Con người đằng nào mà chả phải chết, cho dù ta không trở về, trừ khi lẩn tránh của đời không xuất hiện, nếu không sớm muộn cũng bị các ngươi tìm được. Trừ đông phương ra, trên thế giới này nơi nào mà chẳng có các chi nhánh của "Ma Quỷ", đến cả Trung Quốc cũng có tổ chức hợp tác với các ngươi. Ta căn bản chẳng có nơi nào để trốn tránh, chẳng bằng trở về để được chết một cách rõ ràng."
Đối với sự giải thích của Mười Một, tiến sĩ Tần khá là mãn ý. Đích xác, hơn tám mươi phần trăm các quốc gia trên thế giới đều có chi nhánh của "Ma Quỷ", "Ma Quỷ" là tổ chức ngầm lớn nhất trên thế giới, xúc tu của nó gần như đã vươn ra khắp toàn thế giới. Đúng như Mười Một vừa nói, trừ phi hắn trốn tránh cả đời không xuất hiện, nếu không cuối cùng cũng có một ngày bị "Ma Quỷ" tìm được.
Tiến sĩ Tần điểm đầu nói: "Được rồi, ngươi muốn biết cái gì? Chỉ cần ngươi nói ra, ta đều có thể nói cho ngươi biết."
"Tại sao lại cấy những thứ đó vào trong người ta?"
"Để lúc nào cũng có thể giám sát và khống chế ngươi."
"Tại sao phải khống chế ta?"
Tiến sĩ Tần không lập tức trả lời mà nhìn về phía Sở Hải Lan. Sở Hải Lan lúc này đã nước mắt đầy mặt, bà ta đang nhìn về phía Mười Một qua bức tường pha lê.
Trong lòng tiến sĩ Tần thầm thở dài một hơi, lão nói: "Mười Một, ngươi nghe qua "Băng Khí kế hoạch" chưa?"
Mười Một lặng lẽ lắc lắc đầu. Nguồn tại ện FULL
Tiến sĩ Tần nói: "Hai mươi năm trước đây, tổ nghiên cứu vũ khí sinh hóa chúng ta đã bất ngờ phát hiện ra lí luận có thể cải tạo cơ thể con người, Trải qua năm năm chuẩn bị, chúng ta bắt đầu thí nghiệm cái lí luận này, nó được chúng ta gọi là "Băng Khí kế hoạch". "Băng Khí kế hoạch" căn cứ vào lí luận có thể cải tạo cơ thể con người bằng cách thay đổi vị trí phân bố của các mô, làm cho cơ thể có thể đạt đến một cực hạn mới. Chuyện cải tạo này có thể tạo ra những chiến sĩ mạnh nhất, đưng nhiên cũng phải mất đi rất nhiều thứ, ví dụ như tình cảm. Bất quá chẳng sao cả, chiến sĩ thì cần gì tình cảm chứ, chúng ta chỉ cần có thể tạo ra những chiến sĩ ngoan ngoãn, biết chấp hành mọi mệnh lệnh là được rồi…"
Mười Một xen vào: "Vậy các ngươi chế tạo người máy có phải hơn không?"
Tiến sĩ Tần lắc lắc đầu, lão chẳng hề để ý nói: "Người máy quá cứng nhắc, độ linh hoạt kém xa người sống. Huống chi, nếu một người có thể phát huy sức mạnh của bản thân đến cực hạn, sức mạnh biểu hiện ra có thể vượt xa sức mạnh của người máy mãi mãi chỉ ở một giá trị cố định."
Dừng lại một chút, tiến sĩ Tần nói tiếp: "Chắc ngươi phải hiểu đặc tính của băng chứ? Nó băng lãnh, không có chút tình cảm nào, tiến hành biến hóa căn cứ theo nhu cầu của người sử dụng, Cái chúng ta cần chính là loại chiến sĩ như vậy, năm đó, chúng ta thu thập ba trăm đứa bé trai vừa mới ra đời không lây, trải qua sáu năm không ngừng thí nghiệm, ba trăm đứa bé chỉ còn lại có mười sáu đứa sống sót. Nhưng qua cánh cửa cuối cùng, mười sáu người này vì thân thể quá tải, dẫn đến kế hoạch thất bại. Đúng vào lúc chúng ta tuyệt vọng, một người trong đó không ngờ vẫn sống sót. Mười Một, người sống sót duy nhất đó chính là ngươi đó."
Mười Một lặng lẽ lắng nghe, không có bất kì biểu tình nào, phảng phất như tiến sĩ Tần đang kể một câu chuyện về người khác vậy.
Tiến sĩ Tần thở dài nói: "Một năm sau, ngươi bắt đầu sinh ra ý thức tự chủ, chúng ta cũng bắt đầu huấn luyện kĩ năng về các mặt cho ngươi, an bài ngươi tới huấn luyện doanh để được huấn luyện tập thể. Mười Một, nói thực lòng, trước nay ngươi đều biểu hiện rất tốt, làm ta rất mãn ý. Nhưng, ở giữa đã xuất hiện một sai lầm, ta cũng chẳng biết là chuyện gì nữa, không ngờ ngươi lại xuất hiện tình cảm, cái mà đáng lẽ không nên có."
Mười Một vẫn lạnh lùng mà nhìn qua bức tường pha lê.
Tiến sĩ Tần tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng chúng ta không biết ngươi cố ý thả Thần Kiếm sao? Chuyện ngươi giết vệ đội của nội bộ căn bản cũng chẳng thể bào chữa. Nếu ta đoán không nhầm, một năm ngươi mất tích đó, căn bải ta bắt đi mà là cố ý phối hợp với bọn chúng, đúng không?"
Trên mặt Mười Một vẫn chẳng lộ ra biểu tình gì, cũng chẳng nói gì.
Tiến sĩ Tần cười lạnh một tiếng nói: "Bất quá chẳng có gì, sau ngươi, chúng ta đã tiếp tục nghiên cứu ra một thế hệ chiến sĩ cải tạo mới, đã cải tạo được rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện trên thân thể ngươi."
Mười Một lạnh nhạt hỏi: "Từ đó trở đi, ta chính là thí nghiệm phẩm của các ngươi?"
Tiến sĩ Tần điểm đầu nói: "Đúng, hơn nữa ngươi còn là một thí nghiệm phẩm thất bại. Những thứ thất bại, chúng ta đều phải hủy diệt."
Trên mặt Mười Một lộ ra một nụ cười khổ, đây là lần đầu tiên trên mặt hắn xuất hiện biểu tình này. Trước nay Mười Một chưa từng nghĩ qua chuyện muốn phản bội "Ma Quỷ", nhưng không ngờ hắn lại chỉ tồn tại với vai trò một thí nghiệm phẩm, một thí nghiệm phẩm thất bại, và hắn đang phải đối mặt với vận mệnh bị hủy diệt.
Đây chính là một vận mệnh bi thương.
Mười Một vẫn luôn cho rằng mình giống như những đứa bé ở huấn luyện doanh đó, thì ra không phải, hắn vốn chỉ là một thí nghiệm phẩm, một thí nghiệm phẩm bị lường gạt.
Đối mặt với vận mệnh, Mười Một chậm rãi nhắm mắt lại.