Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Đa Ninh và Lưu Hi dẫn nhau vào rạp IMAX số sáu, xem bộ phim hoạt hình D hay nhất hiện nay. Bởi vì là suất chiếu buổi sáng, nên quầy bán vé không có bao nhiêu người, chỉ có mấy người cứ nhìn về phía cô và Lưu Hi, và con gấu bông Lưu Hi ôm trong ngực.
Lưu Hi tốt nghiệp khoa diễn xuất, máy quay còn không sợ huống chi chỉ bị người ngoài nhìn ngó, cùng cô bước lên từng bậc thang, còn ngọt ngào vươn tay ra: “Đa Ninh, chỗ này hơi tối, chị có thể cầm tay em.”
Nam thứ có ý tốt, Đa Ninh xua tay từ chối… Nam chính còn chưa tới mà.
Nữ chính dường như không quá hợp tác… Lưu Tiểu Hi tìm chỗ ngồi xuống, là hai ghế mười hai và mười ba hàng cuối gần lối đi. Lưu Hi ngồi bên trong, nhường cho Đa Ninh ghế ngoài.
Đa Ninh ngồi xuống, phim hoạt hình sắp bắt đầu.
Bỏng ngô lại tinh tế được đưa tới trước mặt cô, Đa Ninh lễ phép nói lời cảm ơn, tay lấy một viên. Lưu Hi cực chẳng đã, mở miệng nhắc nhở nữ chính: “Đa Ninh, đừng giữ ý với em như thế, nên tự nhiên một chút.”
Ơ, vì sao? Đa Ninh khó hiểu, nhìn anh bạn nhỏ thắc mắc.
“Bởi vì em là nam thứ mà.” Lưu Hi nhe răng cười to, phòng chiếu phim lờ mờ tối không thể che hết vẻ mặt sáng lạn tươi cười của cậu, sau đó cậu cố nhỏ giọng, nói với cô: “Nữ chính chính là để ngược nam thứ, tóm lại chị cần phải ngược em.”
… Đa Ninh không muốn ngược cậu ta, cô muốn đánh cơ, đánh cái suy nghĩ ấu trĩ của cậu ta.
“Ha ha, em trêu chị đó.” Lưu Hi nhét hai nắm bỏng ngô vào trong miệng mình, Đa Ninh nhìn hai má lúm đồng tiền hõm sâu của cậu ta, cảm thấy dường như bên trong đã nhét đầy bỏng rồi.
Trong đầu hiện lên hình ảnh chú khỉ con nghịch ngợm đắc ý. Đa Ninh cong môi, lấy điện thoại ra nhìn nhìn.
Tên rạp chiếu phim và suất chiếu hôm nay, Nhan Nghệ đều đã “Cực kì khó xử” nói hết cho Chu Diệu.
Nếu Chu Diệu đến, chứng minh rắng trong lòng anh để ý cô, năm nghìn đồng mời nam thứ đã không phụ sự kì vọng của mọi người mà phát huy tác dụng. Nhưng mà, mọi chuyện đều chỉ mới bắt đầu, cô không thể vênh váo đắc ý, càng không được để loạn thế trận… Khiến cho Chu Diệu đoán được cô và em họ đang diễn trò.
Tóm lại bây giờ cô không thể xem em họ tiểu thịt tươi này là nam thứ năm nghìn đồng mình mời đến, mà phải là một người con trai trẻ tuổi đang theo đuổi cô thật sự.
… Nhớ lại mấy câu hôm qua Nhan Nghệ nhấn mạnh với cô, Đa Ninh không khỏi hết than lại thở. Sức quyến rũ của cô tụt giá thảm thế nào đây, đến cả người theo đuổi cũng phải bỏ tiền tìm đến.
Nhưng cũng không kì lạ, từ nhỏ đến lớn cũng không có mấy người theo đuổi cô, cũng không có người để cùng yêu sớm.
Di động, vẫn không có bất kì phản ứng nào. Đa NInh nhìn màn hình trước mặt đã bắt đầu chiếu phim. Phim này trước khi về nước cô đã xem cùng Thiển Thiển một lần, nhưng không ảnh hưởng đến bây giờ cô vẫn rất thích thú xem lại.
Lưu Hi cũng rất thích xem tập phim hoạt hình này, đây là do cậu ta chọn, đương nhiên xem cực kì nhập tâm. Gặp được người cùng chung sở thích, hai người cùng nhau phá lên cười.
Sau đó, Chu Diệu vào lúc hai người cùng cười, ngồi vào cạnh Đa Ninh, ghế mười bốn. Vé anh mua tất nhiên không có khả năng ở vị trí này, nhưng người trong phòng chiếu phim buổi sáng rất ít, vừa vặn bên cạnh Đa Ninh có ghế trống. Diễn đàn lê quý đôn ~~
…
Chu Diệu khí thế mạnh mẽ ngồi xuống, chống lại tầm mắt của Đa Ninh, không nói câu nào, hai chân bắt chéo, thật sự xem phim. Từng mảng tối sáng xẹt qua màn chiếu hắt lên mặt Chu Diệu, nổi bật lên con ngươi chợt tối chợt sáng của anh.
Không khí yên lặng mà khẩn trương.
Chu Diệu nhích lại gần ghế dựa, vẻ mặt không chút thay đổi.
Đa Ninh nâng nâng cằm, nghĩ thầm, tại sao mình lại phải khẩn trương, cô cũng đâu có vượt tường? Năm năm trước cô và Chu Diệu đã li hôn, cô đã là người độc thân hợp pháp năm năm trước rồi! Phụ nữ độc thân đều có quyền kết bạn, bây giờ cô và em họ tiểu thịt tươi kết bạn là bình thường mà cũng là hợp pháp!
Chỉ là em họ tiểu thịt tươi kia…
“Ha ha ha! Ha ha ha!” Lưu Hi hoàn toàn cuốn theo bộ phim, tuỳ tiện cười há miệng thật rộng, luôn tay bỏ bỏng ngô vào miệng, bẹp bẹp.
Tính sai rồi! Nam chính đã đánh tới ghế, nam thứ vẫn còn đang ăn bỏng. Đứng là đã tốn tiền tìm, cũng không thể tìm người còn nhỏ tuổi… Đa Ninh chớp chớp mắt, đúng lúc này, cảm giác vai nằng nặng.
Bên cạnh, đột nhiên Chu Diệu đưa tay lên, đặt trên vai cô, tiếp đó mắt không chuyển hướng xem phim hoạt hình.
Đa Ninh:…
Bởi vì Chu Diệu đưa tay ra, lập tức cô thành một đôi với Chu Diệu, mà em họ tiểu thịt tươi về một đội với gấu bông lớn.
Đa Ninh giật giật bả vai, muốn tránh khỏi tay Chu Diệu.
Nào có dễ dàng như vậy, Chu Diệu cố ý đè ép, còn kéo theo người về phía anh, thêm một chút.
“Ha ha ha, Đa Ninh chị xem… Thật buồn cười!” Lưu Hi còn đang cười, sau đó nghiêng nghiêng đầu, đưa một nắm bỏng về phía cô, ô, sao chỗ này lại có nhiều hơn một bàn tay đàn ông.
Rất nhanh, Lưu Hi nghiêm túc vòng nắm bỏng trở về miệng mình.
Lại có một cái móng heo đặt trên vai nữ chính của cậu. Tuy nhiên, cái móng heo này cũng xem như vừa mắt, theo cái nhìn của một người nửa thẳng nam như cậu thấy cũng rất có thẩm mỹ. Thon dài mạnh mẽ, cổ tay rắn chắc điểm thêm cái đồng hồ nam đắt tiền, không tiếng động mà ngạo mạn tuyên bố thân phận và giá trị con người của anh ta.
Nhưng mà, không thể che giấu được sự thật… nó chính là một cái móng heo!
Tuy nhiên tám chín phần nó là móng heo… của nam chính.
Lưu Tiểu Hi lập tức chọc chọc cái móng heo, chống lại cái nhìn nhạt nhẽo của Chu Diệu, rất có khí thế bạn trai mở miệng: “Mời anh lập tức bỏ… Tay anh ra.”
Cái gì? Chu Diệu không để ý, coi Lưu Tiểu Hi là một người ngoài không liên quan, thậm chí còn đang ảnh hưởng tới việc anh và Đa Ninh xem phim. Nhất thời Lưu Tiểu Hi không biết xử trí thế nào, gọi Đa Ninh một tiếng.
Đa Ninh nâng cánh tay, dù rạp chiếu phim buổi sáng vắng người, nhưng cô cũng không muốn gây sự chú ý, cứng rắn mở miệng: “Chu Diệu, anh buông tay ra đã.”
“Được thôi.” Chu Diệu sảng khoái gật đầu, buông tay.
Tha thứ cô cũng không biết chính xác kịch bản gốc diễn biến như nào. Đa Ninh cười một cái thật có lỗi với Lưu Hi, đối với người đến muộn Chu Diệu chỉ giới thiệu qua loa: “Anh ấy là Chu Diệu, một người bạn của chị.”
Một người bạn… Đối với lời giới thiệu này Chu Diệu cũng không chất vấn gì thêm. Bởi vì anh cũng đang cố thêm vào chữ “trai” một lần nữa.
Biết rồi, nam chính thôi mà! Lưu Hi đánh giá vài lần, đích xác có phong vị nam chính, không giống cậu con đường diễn viên u tối, cố lắm cũng chỉ được làm nam thứ, đương nhiên vai nam thứ này cũng là do cậu hạ thù lao mà lấy được. Nếu không chỉ có thể làm… Manh sủng của nữ chính.
Cách đây không lâu Lưu Hi vừa mới đóng một bộ phim, là loại phim thần tượng huyền huyễn, cậu ta sắm vai manh sủng của nữ chính, một con khỉ tinh.
Nhưng nam thứ là gì, mặc kệ nam chính có cường thế bá đạo thế nào, đều phải tìm mọi cách xen vào giữa nam nữ chính, không tự tôn không lí lẽ yêu nữ chính, đạt được sự yêu thích đồng tính của người xem. Lưu Hi mấp máy miệng với Chu Diệu, bày tỏ mình không ngại, không thèm để ý quan hệ giữa anh và Đa Ninh là gì.
Bởi vì cậu là được người tốn tiến mời đến… Ha ha ha!
Chu Diệu:…
Thực ra Chu Diệu rất tò mò, Nhan Nghệ sẽ giới thiệu loại đàn ông nào cho Đa Ninh. Chờ đến khi anh tới phòng chiếu phim, thấy hai người cùng nhau xem phim hoạt hình, lại thấy đối phương chỉ là một anh bạn nhỏ, nhất thời cảm thấy bản thân mình đã hiểu nhầm rồi.
Đa Ninh sao có thể tìm hiểu một người kém hơn sáu tuổi.
Cảm giác nguy cơ giải trừ một nửa, Chu Diệu ngồi cùng với Đa Ninh cùng nhau xem một bộ phim hoạt hình đang nổi. Tuy anh đã qua ngày quốc tế thiếu nhi hai mươi mấy năm, vẫn có thể theo cô xem hết tập phim hoạt hình này; anh bạn nhỏ bên cạnh đưa bỏng ngô sang, anh cũng không khách sáo lấy lấy viên, còn lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn nhé.”
Lưu Tiểu Hi:...
Đa Ninh nhìn Lưu Hi một cái, ánh mắt thật có lỗi có chút phức tạp. Diễn đàn lê quý đôn
Lưu Hi lắc đầu, làm cái mặt quỷ với Đa Ninh, bắt chước vẻ mặt một nhân vật đáng yêu trong bộ phim vừa rồi. Lưu Hi bắt chước rất giống, Đa Ninh nhịn không được cười ra tiếng.
Chu Diệu: …
Được rồi, bọn nhóc đã tốt nghiệp đi làm, anh không thể coi thường đám được. bg-ssp-{height:px}
Nhưng mà rút cục tên nhóc này mấy tuổi rồi hả? Sau khi hết phim, Chu Diệu đứng bên cạnh Đa Ninh, không mặn không nhạt hỏi Lưu Hi: “Cậu trường nào?” Không trung học cùng lắm là đại học.
“Chào chú ạ, con đã tốt nghiệp đại học rồi.” Lưu Hi cười trả lời, chủ động vươn tay ra chỗ Chu Diệu, muốn cũng cách giao tiếp của đàn ông bắt tay với Chu Diệu.
Chu Diệu: …
“Thực ra, trông con có vẻ hơi nhỏ.” Lưu Hi lại cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Đa Ninh, cố ý mở miệng: “Nhưng mà con đã đến tuổi tìm bạn gái rồi.”
“Tốt nghiệp đạị học rồi hả?” Anh thật sự nhìn nhầm, lại hỏi tiếp: “…Vậy cậu mấy tuổi rồi hả?” Bất kể thế nào, không thể lớn hơn Đa Ninh, càng không lớn hơn anh được.
“Hai hai ạ.” Lưu Hi trả lời, ăn gian hơn hai tuổi, nửa thật nửa giả trả lời nam chính: “Mới vừa tốt nghiệp năm nay.”
Chu Diệu thật sự không muốn nhiều lời, càng không muốn thừa nhận tên nhóc miệng còn hôi sữa này, đứng một chỗ với Đa Ninh trông cũng xứng đôi, mà anh lại giống như giáo viên chủ nhiệm tra hỏi học sinh yêu sớm.
Giọng điệu nghiêm khắc, còn mang theo một bụng tức giận.
“Vừa mới tốt nghiệp à, giờ đang làm ở đâu?” Chu Diệu lại hỏi, ỷ vào tuổi tác, tư cách và sự từng trải của mình.
“Chú à ngại quá… Con chưa có việc làm ạ.” Lưu Hi có vẻ có hơi xấu hổ, miệng phụng phịu, nhưng lời nói không vừa: “Người nhà đều mong con trước thành gia sau mới lập nghiệp.”
Chu Diệu: …
Đa Ninh: … Không cần nói gì cả, cô muốn thu hồi câu tính sai vừa nãy!
“Tôi không phải chú cậu.” Chu Diệu lạnh lùng nói với Lưu Hi, nhấn mạnh.
“Vậy em gọi là anh?” Lưu Hi rất dễ thương lượng.
Anh cũng không phải anh cậu ta… Chu Diệu thật không nghĩ tới sinh thời mình lại có thể ghi hận với một tên quỷ nhỏ, mặc kệ, danh tính là quan trọng nhất: “Cậu tên gì?” Chu Diệu tiếp tục đặt câu hỏi.
"Lưu Hi. Lưu Bang Lưu, Khang Hi hi." Lưu Hi vẫn dùng câu cực kì khí phách giới thiệu tên mình.
“Tốt!” Chu Diệu khẽ động khóe môi, đáp lễ người bạn nhỏ: “Bạn học Lưu, nhở kĩ tôi tên là Chu Diệu. Chu trong Chu Du, Diệu trong Hỏa vũ chuy diệu. Có thể chữ này câu không biết, nhưng mà cậu quen với Khang Hi, có thể về tra thêm Khang Hi tự điển.” (Từ điển Khang Hi, một trong những bộ tự điển đồ sộ bậc nhất Trung Hoa.)
Lưu Hi: … Nam chính đang mắng cậu không có văn hóa sao?
Ghi hận không ai có thể là đối thủ với Chu Diệu, kể cả ảnh đế tương lai phái hành động cũng không được.
Lưu Hi lựa chọn nhìn về phía Đa Ninh, đưa ra gấu bông lôi một đường đến tận rạp chiếu phim: “Đa Ninh, hôm nay em thật sự rất vui vì đã được làm quen với chị, hi vọng chúng ta còn có cơ hội liên lạc.”
Đa Ninh máy móc nhận gấu bông: “… Chị cũng thế.”
Chu Diệu quăng ánh mắt đến, cảm thấy mình từ giáo viên chủ nhiệm biến thành cha vợ, túm lấy gấu bông, nói với Lưu Hi: “Cậu có thể đi rồi.”
Thừa dịp anh chưa bùng phát.
Muốn kết thúc sớm vậy sao… Lưu Hi rất không cam lòng, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói gì, đột nhiên linh quang lóe sáng, nghĩ đến hai câu thoại, nói luôn: “Vậy em đi trước nha, Đa Ninh buổi tối về chị nhớ gọi điện thoại cho em… Bất kể muộn mấy em cũng chờ chị.”
Còn không đi... Chu Diệu muốn đánh người.
Đa Ninh cũng bất chấp Chu Diệu đang sắp bùng nổ, đồng ý: “Ừ…”
“Dù thế nào, hôm nay em thật sự rất vui vẻ, đây là ngày vui nhất trong đời em.” Lưu Hi nói xong câu cuối cùng, thấy sắc mặt Chu Diệu không ổn, nhanh chóng chuồn ra ngoài, chạy đến thềm đá lảo đảo hai bước, lại tìm đường chết gào lên: “Nhớ gọi điện thoại cho em, đừng khiến em lo lắng!”
Mẹ nó… Chu Diệu tính toán muốn cầm gấu trong tay trực tiếp đập bẹp cậu ta. Con khỉ ở đâu ra, có tin anh tìm sư phụ đến thu phục hay không!
Bàn chân Lưu Tiểu Hi như bôi dầu, chạy thần tốc, để lại Đa Ninh và Chu Diệu đứng ở cửa rạp chiếu phim. Nam thứ chạy trốn nhanh như vậy, nữ chính hơi xấu hổ, Đa Ninh xoay xoay đầu, cười với Chu Diệu: “… Lưu Hi đáng yêu nhỉ?”
Đáng yêu? Đáng yêu cái khỉ mốc ấy! Chu Diệu không để ý Đa Ninh, cứ xoay xoay đầu như đang tìm cái gì.
Đa Ninh nhịn không được hỏi: “Anh tìm gì vậy?”
“Thùng rác.” Chu Diệu đáp: “Quăng con gấu này đi.”
Đa Ninh túm lấy con gấu, ôm đi mất. Trên đường về, Nhan Nghệ nhắn tin đến, Đa Ninh ngồi ở ghế lái phụ mở xem, cô ấy không dặn cái khác, chỉ nhắc cô không được để lộ.
Không có khả năng lộ… Bởi lên xe một lúc lâu, Chu Diệu không hề nói chuyện với cô.
Gấu bông bị Chu Diệu vô tình ném vào cốp xe, Đa Ninh cúi đầu nói chuyện phiếm với Nhan Nghệ. Mà Chu Diệu vẫn im lặng lái xe, cũng không biết Đa Ninh đang nói chuyện cùng ai, có phải cùng cái cậu trai nhỏ kia không.
Thật ra, nếu Đa Ninh không phải một người dễ bị bắt cóc, Chu Diệu cho rằng mình sẽ không tới đó. Cảm tình hai mấy năm của anh và Đa Ninh, cho dù không tu được thành người yêu, cũng sẽ không tùy tiện bị ai đó đánh bại hay thủ tiêu.d.d.l.q.d.
Sở dĩ mấy năm trước thua trận, là vì lòng tham của anh quá lớn. Mới khiến cho ông trời nhìn anh không vừa mắt.
Xe dừng tại cửa khu Lam Thiên, Chu Diệu mở miệng nói chuyện trước, nghiêng đầu hỏi người còn ở ghế phụ chưa xuống: “Sao lại đột nhiên muốn quen bạn mới vậy?”
Bởi vì cô muốn kích thích anh chứ sao.
Đa Ninh không biết nên trả lời thế nào, dừng một chút, nói một lí do dễ chấp nhận: “Chu Diệu, em thấy em cũng không còn trẻ nữa, muốn dự tính tương lai của mình…” Đây là câu nửa thực nửa giả, trừ việc dự tính cho mình, cô còn phải dự tính vì Thiểm Thiểm. d.d.l.q..d
Dự tính? Xem ra hôm nay cô thực sự muốn gặp mặt kiểu nam nữ rồi. “Cậu kia sao…” Chu Diệu khó có thể tin, thốt ra một câu châm chọc.
Chu Diệu như vậy thật khiến người ta chán ghét, cho dù Lưu Hi là do cô và Nhan Nghệ tốn tiền mời đến.
Đa Ninh cởi dây an toàn, nói với Chu Diệu: “Cảm ơn anh đưa em về, em xuống xe đây.”
“Chờ một chút.” Chu Diệu ngăn cô, giọng điệu vô cùng đứng đắn: “Em đừng xuống vội.”
Đa Ninh: …
Chu Diệu: “Anh muốn nói ra suy nghĩ của mình.”
Đa Ninh quay đầu, anh muốn nói gì…
Chu Diệu cũng nghiêng đầu, nhìn cô hỏi một cậu: “… Nếu em muốn tìm người yêu, sao không thử nghĩ đến anh một lần?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: buổi tối, rốt cục Lưu Tiểu Hi cũng nhận được điện thoại của nữ chính, lập tức quan tâm hỏi: "Đa Ninh, chị có khỏe không? Sao muộn như vậy chị mới gọi cho em, em thực sự lo lắng cho chị…” bla bla. d.d.l.q.d.
Sau đó bị một câu làm cho tắt điện: "Tôi là Chu Diệu."
Mẹ nó! Yêu cầu thay đổi thuộc tính đàn ông.
Thừa thắng, Chu Diệu gọi điện thoại cho Cố Gia Thụy: “Có thể thu nạp giúp mình một tên yêu tinh không?”
Trông thế nào?
“Như cậu.”
“… Cút.”