Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
"... Nếu em muốn tìm người yêu, sao không thử nghĩ đến anh một lần?” Vừa nói xong, Chu Diệu phát hiện mình nhỡ miệng nói giấu đầu lòi đuôi rồi.
Nhưng mà, anh cũng rất tò mò câu trả lời của Đa Ninh.
Ánh mặt trời buổi trưa hơi chói mắt, Đa Ninh thoáng dời tầm mắt, nghiêng đầu nhìn cái thùng rác sặc sỡ ngoài cửa kính. Chỉ có thế cô mới không khẩn trương, phải cẩn thận nếu không muốn Chu Diệu moi ra sơ hở.
“Nghĩ đến anh… cái gì?”
Tới bây giờ tác phong của Đa Ninh vẫn là cẩn thận và nhát gan, hai mươi mấy năm qua việc ấm đầu nhất đã từng làm chính là chuyện đi lấy giấy kết hôn với Chu Diệu năm năm trước, mặc dù không hối hận, nhưng cô thừa nhận lúc đó cô giống như con dê ngu ngơ bị Chu Diệu kéo đi. Anh nói kết hôn liền kết hôn, nói li hôn liền li hôn. Bây giờ thì sao? Nếu cô còn vì một câu Chu Diệu nói mà gật đầu đồng ý, từ bỏ tính toán ban đầu, đợi đến mấy năm nữa lại có một Diệp Tư Tư khác xuất hiện thì làm thế nào đây? Cô không sao, nhưng còn Thiểm Thiểm?
Cho nên, cô ném lại vấn đề cho Chu Diệu… Cô chờ anh trả lời.
Chu Diệu dựa vào ghế, đầu nhớ tới mấy lời hôm trước cô giáo Đỗ gọi anh về nhà nói với anh, anh cảm thấy rất có sức thuyết phục. Không giống ở chỗ là cô giáo Đỗ nói để thuyết phục anh, còn giờ anh muốn thuyết phục Đa Ninh.
“Thật ra Đa Ninh… Lần này em trở về, anh có chút suy nghĩ.” Chu Diệu nhìn thẳng phía trước, thẳng thắn bày tỏ tâm ý. Câu ”có chút suy nghĩ” là một cách nói không rõ ràng, bao gồm cách nghĩ của anh từ trước tới nay, mấy điều Cố Gia Thụy can gián anh, cùng với cha mẹ khuyên bảo.
“…Suy nghĩ gì?” Đa Ninh hỏi, nhìn sang Chu Diệu.
“Lần nữa bên nhau đó.” Chu Diệu trả lời đơn giản.
Đa Ninh vẫn nhìn thẳng phía trước, lâm vào suy tư. Cô cảm thấy đang ở điểm mấu chốt, giống như năm năm trước đi đăng kí kết hôn chỉ cần cô gật đầu, sẽ lập tức khôi phục quan hệ với Chu Diệu.
Nhưng mà, có thể sao?
“Chu Diệu, sao anh lại nghĩ đến chuyện này?” Đa Ninh đặt câu hỏi, cố gắng để bản thân trông thản nhiên một chút.
Chu Diệu nhìn nhìn cô, sắp xếp lại câu chữ: “Đầu tiên, chúng ta cùng nhau lớn lên, từ nhỏ đã quen biết, không có ai thân thiết hơn chúng ta, tiếp đó em cũng thân thuộc với người nhà cha mẹ anh, hẳn sẽ không nảy sinh những hiểu nhầm lớn, họ cũng nhìn em lớn lên, đều rất thích em. Quan trọng nhất là công ti của anh cũng đã vào quỹ đạo…” Chu Diệu mở to mắt nói lại những lời cô giáo Đỗ.
Song anh lại cảm thấy đàn ông khoe thành tựu và sự nghiệp là rất ngây thơ, thở ra một hơi, tìm lí do thay thế: “Với lại, chúng ta đã từng là vợ chồng thực sự, không phải sao?”
Vợ chồng thực sự? Có ý gì… Đa Ninh không nói chuyện.d. đ. l. Q. Đ
Chu Diệu cũng yên lặng. Nếu không phải bắt buộc, anh cũng không muốn nhắc tới chuyện hai người đã có quan hệ nam nữ, không muốn làm cho cô xấu hổ. Lại càng không muốn lấy cái này làm lí do.
Không nghĩ tới, Đa Ninh lại trả lại anh một câu: “Nhưng mà, em cũng không phải là người phụ nữ duy nhất.”
Tốt, rất tốt. Chu Diệu cong môi dưới, tự mình nói vui: “Nhưng anh phải mà.” Anh là người đàn ông duy nhất…
Câu nói vui này khiến Đa Ninh nở nụ cười, muốn nhắc nhở anh còn có Diệp Tư Tư nữa, lời đến miệng lại không muốn nói ra. Lần này cô trở về, chính là muốn mình buông bỏ hoàn toàn chuyện cũ.
Chỉ tiếc, hôm nay Chu Diệu không thuyết phục được cô. Năm năm trước cô đã bị Chu Diệu lôi đi, nhưng giờ thì không. Nhưng cô cũng đã học được trò mèo lá mặt lá trái, cong cong môi nói: “Được rồi, em sẽ suy xét.”
Sau đó, còn chêm vào một câu: “Bởi vì quan hệ đặc biệt của chúng ta, em sẽ đặc biệt suy xét.”
Hiểu rõ rồi. Chu Diệu gật gật đầu, thấy mình từ nộp thẻ báo danh cạnh tranh vị trí bạn trai, bây giờ đã nộp xong thẻ, đã có tư cách cạnh tranh. Nhưng Đa Ninh nói sẽ đặc biệt suy xét, anh cần xác định lại: “Đặc biệt suy xét, là ưu tiên suy xét à?”
Nghĩ hay thật. Đa Ninh lườm anh, cởi dây an toàn, trả lời Chu Diệu: “… Không phải.” Phủ định triệt để, cô nhanh chóng đẩy cửa, xuống xe.
Anh cho rằng cô sẽ nói có sao? Có cần cô cho anh thêm vài điểm tình bạn, trực tiếp trúng tuyển luôn? Cô còn lâu nhé… Đưa lưng về phía Chu Diệu, Đa Ninh rất tức giận, dồn sức vào đôi gày trắng dưới chân suýt nữa đá vào cầu thang.
Trong xe, Chu Diệu đặt khuỷu tay lên cửa kính, nhìn theo Đa Ninh lên nhà. Khó hiểu nhíu mày, anh phải làm thế nào giành cô về…. Chu Diệu không biết phải làm gì với bản thân mình.
Từ nhỏ tới giờ anh là một người hay nóng nảy tức giận, lại có một đoạn tình cảm dài dòng rối bời với Đa Ninh. Nhung mà thanh mai trúc mã, bạn bè tốt nhất, hai thân phân này không hề thua kém người yêu, thậm chí là quan hệ vợ chồng bây giờ. Đó chính là cơ sở để anh tùy thời tiến hành hình thức ở chung nước ấm nấu ếch với cô mong muốn cô trở về bên cạnh anh.
Nước ấm nấu ếch, không nóng không lạnh. Không có gì tốt hơn cái này, cũng không có gì tệ bằng.
Cứ ngồi trong xe không rời đi, Chu Diệu để tay phải lên vô lăng, đầu trôi dạt về quá khứ. Năm năm này anh sống không dễ dàng, gây dựng sự nghiệp được ngân hàng như bây giờ lại càng gây bất ngờ. Người ngoài truyền thông thổi phồng lên, toàn là nói phét. Chỉ có chính anh hiểu rõ, năm năm này anh phải trải qua những gì, được thành công gì và mất cái gì.
Nhớ lại năm năm, điều anh nghĩ đến đầu tiên là quyển nhật kí của Đa Ninh; quyển vở màu hồng nhạt, mặt trên vẽ một con dê. Có mấy cô gái đại học rồi mà còn viết nhật kí? Chu Diệu không biết, nhưng biết trong đó có Đa Ninh.
Cô sẽ vẽ tranh, ghi lại tâm trạng mỗi ngày trong đó, đây là thói quen tốt đẹp cô duy trì từ nhỏ.
Đương nhiên, anh không phải là người không có phẩm hạnh đến mức đi nhìn lén nhật kí của cô, hôm đó quả thất là vô tình thấy được, ai bảo cô viết dở đặt trên bàn học, hơn nữa ở cuối trang còn vẽ một con dê đang nâng một trái tim to đùng.
Tùy tiện dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết… Thiếu nữ hoài xuân rồi.
Năm đó anh là sinh viên năm thứ hai, cô học năm nhất, anh đến rủ cô đi chơi, thấy Đa Ninh đang ở phòng tắm gội đầu, anh đẩy cửa thấy không đóng, trực tiếp vào phòng ngủ của cô. Anh tựa vào ghế lại phát hiện nhất kí đang mở, lật qua loa. Nhận ra là cuốn nhật kí, không định xem, nhưng lại nhịn không được, cứ thế nhìn thoáng qua.
Mở đầu cuốn nhật kí viết về anh cả anh, phía dưới vẽ một con dê ôm ấp tình yêu. Anh thấy thật ngây thơ! Lại có chút tức giận! Còn chưa kịp phát tác, Đa Ninh đã xuất hiện ở cửa phòng vệ sinh vội vàng tiến lên, giật lấy nhật kí trong tay anh, mặt đỏ gay hét lên: “Chu Diệu, sao anh lại quá đáng như thế, xem trộm nhật kí của người khác!”
“Em để ở đây, anh vô tình nhìn thấy thôi!” Anh phản bác, nhìn người lao đến ướt sũng, thật sự buồn cười. Cô cần gì phải sốt ruột như vậy…
Đương nhiên, anh vẫn tức giận. Bạn tốt nhiều năm như vậy, có người thế mà lại cất giấu nhiều ý nghĩ méo mó như vậy. Tức giận làm anh không kịp suy nghĩ, không thèm giấu giếm lập tức hỏi: “Thì ra em thích anh cả anh?”
“… Em đâu có!”
“Còn chối, anh đã thấy hết rồi!” Anh vỗ mặt bàn, hung hăng nhìn cô: “Thì ra em muốn làm chị dâu anh, nghĩ hay lắm.”
“Chu Diệu, em nói em không có!” Đa Ninh ôm nhật kí, hét lên với anh, mắt đỏ hoe. Mái tóc ướt rượt bết vào trán, chặn lại ánh mắt cô.
Xem ra, cô rất khẩn trương, rất để ý.
Anh không muốn cãi nhau, cũng không muốn nhiều lời, anh cần thời gian để bản thân bình tĩnh lại, bỏ lại một câu dối trá thật xin lỗi, đi thẳng ra ngoài. Tiện tay, vẫn đóng cửa giúp cô, sau đó chửi thầm trong lòng một câu em thật không có mắt nhìn.
Nhưng dù không có mắt nhìn thế nào, một tuần sau hai người lại bình thường với nhau. Bỏ qua chuyện anh nhìn lén nhật kí, bỏ qua chuyện cô chiến tranh lạnh với anh một tuần, anh với cô vẫn có thể nhanh chóng trở lại mối quan hệ không hề có mâu thuẫn.
Hẳn là anh không quá tức giận với cô, cô cũng không thực sự không để ý tới anh.
Cho dù biết rõ bí mật cô thích anh cả, thì sao chứ? Người cùng cô chơi đùa vẫn là anh.
Cứ thế tốt nghiệp đại học, lên năm ba anh muốn thổ lộ, làm một cú thừa thắng xông lên, kết quả ở giữa lộn xộn; nghĩ lại từ bỏ, anh với cô quen lâu như thế, chuyện thổ lộ này hơi xa lạ nha.
Kết quả Đa Ninh tốt nghiệp không lâu, hai người ngoài ý muốn đi đăng kí.
Hi vọng anh có thể chăm sóc Đa Ninh là dì Hứa nhờ anh lúc nằm trên giường bệnh, anh lập tức mượn cơ hội xông lên, vào thời điểm Đa Ninh đau đớn khổ sở nhất, không cho cô thời gian suy nghĩ, trực tiếp đưa cô đi đăng kí.
Chuyện kết hôn này, Chu Diệu vẫn cảm thấy bản thân có chút vô sỉ, nhưng vô sỉ thì sao? Chỉ có như vậy, anh mới đúng lí hợp tình cướp được thân phận chú rể của anh trai.
Chỉ là đôi khi làm người có thể vô sỉ, nhưng không thể quá tham lam. Vì để cho anh mở rộng quy mô công ti, Đa Ninh lấy toàn bộ tài sản mẹ cô tranh đấu đến hơi thở cuối cùng, một phần nghe anh đề nghị mua một căn hộ, phần còn lại giao toàn bộ cho anh gây dựng sự nghiệp.
Giống như lúc nhỏ, cô đưa cả cái hộp đựng đồ quý báu cho anh bảo quản. Bởi vì anh nói với cô, sau này muốn mở ngân hàng. Cho nên cô sẽ trở thành khách hàng đầu tiên của anh.
Cô tín nhiệm anh như vậy, khiến cho anh không thể không hỏi cô một câu: “Đa Ninh, em cứ thế tin tưởng anh?”
Cô gật đầu, nói với anh: “Mọi người trong nhà em đều cho rằng bác cả rất lợi hại, vì ông ấy là ông chủ của một công ti, nhưng em chẳng thấy thế. Chu Diệu, về sau nhất định anh sẽ lợi hại hơn cả bác cả… Bởi vì anh là người lợi hại nhất mà em biết!”
Anh thông minh lanh lợi như thế, không làm ông chủ lớn thì quá đáng tiếc. Cô vẫn thường trêu ghẹo anh như vậy.
Anh đi theo gật đầu, không sai, anh là một gã hồ li thông minh lanh lợi.
Chỉ là đôi khi hồ li có thông minh lanh lợi, cũng không chống lại được sự hấp dẫn của mạo hiểm. Bởi vì đó là tất cả tiền bạc dì Hứa để lại cho cô, anh vẫn còn nơm nớp lo sợ, cuối cùng đánh liều hỏi cô: “Nếu mất cả vốn lẫn lãi thì làm thế nào?”
Nhất thời Đa Ninh không trả lời anh, sau đó cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn anh: “Vậy em sẽ khóc cùng anh.”
…
Về sau có khoảng thời gian, anh thật sự sợ cô phải khóc, càng sợ mẹ Đa Ninh trên trời hối hận đã phó thác Đa Ninh cho anh. Dì trong lúc hấp hối đã dùng hết sức nhờ anh chăm sóc cô thật tốt, anh lại lừa gạt hết tiền bạc của cô.bg-ssp-{height:px}
Quyết định mạo hiểm dẫn đến công ti gặp chuyện không may. Ngoại trừ ngân hàng có nguy cơ dừng hoạt động còn có thể bị khởi tố. Đa Ninh không chỉ là vợ anh, còn là cổ đông lớn trong công ti. Làm sao bây giờ, anh chỉ nghĩ được một ý duy nhất là li hôn, nhanh chóng trả lại cô tiền.
Người vỡ nợ phải là anh, không phải cô, bởi vì đó là tiền mẹ chô tranh đấu đến hơi tàn cuối cùng giành về cho cô. Lúc đưa cho anh khoản tiền này, trong mắt Đa Ninh ngoài tin tưởng còn có đau lòng, so với việc trước đây cô đưa hộp báu vật cho anh giữ còn đau lòng hơn.d. đ. L. Q. Đ
Lúc đưa hộp báu vật cô nói: “Chu Diệu, anh là ngân hàng lớn, không được lấy trộm đồ của em.”
Lúc đầu tư nhập cổ phiếu, cô nói: “Chu Diệu anh nên cẩn thận một chút.”
Thật xin lỗi, là anh quá mạo hiểm rồi.
Về sau anh dùng thời gian nửa tháng suy xét có li hôn hay không, muốn lật lại tình thế; đương nhiên không có khả năng lật lại, mà càng buộc anh mau chóng quyết định. Lúc ấy có người phụ nữ theo đuổi anh, tự tin khiến người ta muốn nôn.
Cuối cùng anh quyết định, phải nghĩ ra cách để li hôn, anh nói với người đó: “Được thôi, để tôi về nhà li hôn đã.”
Đêm đó, anh đề nghị li hôn với Đa Ninh, tìm một lí do. Đương nhiên Đa Ninh không tin, anh không có cách nào, để cho người phụ nữ kia chụp một tấm ảnh đưa đến cho Đa Ninh xem: “Trong rất được nhỉ?”
Đa Ninh mắng anh: “Chu Diệu, anh thật là một người đàn ông nông cạn.”
Đúng, anh là một người đàn ông nông cạn.
Li hôn thuận lợi hơn anh tưởng, Đa Ninh đồng ý rất nhanh, cô còn chúc phúc anh.
Trước khi dì Hứa gặp chuyện không may, Đa Ninh vốn đã muốn đến Toronto học nghiên cứu sinh, vì dì qua đời và kết hôn với anh mà bỏ dở. Bây giờ kết thúc, cô có thể tiếp tục hoàn thành bài vở, tạm thời rời xa anh và thành phố này. Chu Diệu cảm thấy rất tốt, sau này mặc kệ bao nhiêu khó khăn, anh đều có thể đập nồi dìm thuyền (chó cùng rứt giậu) rồi!
Rốt cục, năm ngày mười hai tháng sáu năm trước, một hệ thống hoạt động tín dụng thành công tại Mỹ chuẩn bị ra mắt thị trường, trở thành tập đoàn giao dịch trực tuyến trong nước có giá cổ phiếu cao nhất tại thị trường quốc tế. Anh đứng ở tầng cao nhất của một khách sạn ở Newyork gọi điện thoại cho Đa Ninh, báo cho cô ngân hàng của anh sắp ra thị trường, ngày kia sẽ có tiệc chúc mừng ở Newyork, hỏi cô có thể đến không.
Đa Ninh cực kì vui vẻ chúc mừng anh, nói cô thật mừng thay cho anh, sau đó, rất khó xử từ chối: “Xin lỗi, Chu Diệu, em không đến được.”
“Vì sao chứ, Toronto và Newyork không xa mà.” Năm trăm dặm Anh là tới không phải sao? Anh cố gắng tranh thủ: “Đến đi mà, anh cho em vé máy bay. Với lại anh có vài ngày nghỉ, có thể đưa em đi chơi hai ngày.”
“Chu Diệu, em thật sự không tới được.” Đa Ninh vẫn từ chối anh, còn tìm một lí do: “Em… Dì sinh bệnh, em muốn chăm sóc di.”
Anh cười cười: “Không phải còn có dượng em sao?”
Đa Ninh vẫn không đồng ý, còn nói: “Hay là, tiệc chúc mừng anh chụp ảnh gửi cho em được không?”
“Được.” Anh nhận lời, cúi đầu, thêm một câu: “… Nhưng mà hôm đó anh bận lắm, phải xem đã.”
Hôm tiệc chúc mừng, còn chừa kết thúc anh đã rời khỏi nơi náo nhiệt, ra bên ngoài nhìn ánh trăng, có thật sự tròn hay không, nghĩ đêm nay mình có bao nhiêu vui vẻ.
Ánh trăng không xa hơn, anh cũng không thật vui vẻ. Anh nhớ tới lời Đa Ninh từng nói, dù bác cả cô có là ông chủ công ti, cô cũng không cảm thấy gì.
Đúng, Đa Ninh nói không sai. Đưa ra thị trường thật sự không có gì, ngoài không có gì, còn không có ý nghĩa gì nữa.
…
Radio phát ra bài hát rất cũ, “Đừng nói” của Trương Quốc Vinh. Bài hát này, Chu Diệu rất quen thuộc, bởi vì Đa Ninh rất thích, anh từng học để hát cho cô nghe. Giờ nghe lại, cảm thấy lời hát đi sâu vào lòng người.
Nhất là câu cuối cùng… “Rốt cục muốn sau này, dù thế nào vẫn gặp lại…” Chu Diệu hừ hừ hát theo, cảm thấy tâm tình ngột ngạt nóng nảy, mở cửa xe.
Đi lên hành lang, còn chưa gõ cửa, anh lại nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, nói đã bắt được tên trộm máy tính của anh, muốn anh đến cục nhận và làm ghi chép.
Sau khi cảm ơn tắt máy, anh gõ cửa chống trộm phòng hai lần, Đa Ninh đứng bên trong cửa nghi hoặc nhìn anh:”… Sao anh lại tới đây?”
“Anh chưa đi.” Anh giải thích, sau đó thương lượng: “Có thời gian không, đến cục cảnh sát với nhé.”
“Làm gì…”
“Tìm được lợn của anh rồi.”
Trên đường tới cục cảnh sát, Đa Ninh mới biết chuyện cửa xe Chu Diệu bị mở, bị trộm mất máy tính, và cả con lợn bông. Đa Ninh không nói được gì, không biết ai đến cả… lợn cũng không tha.
Chưa tới cục cảnh sát, Đa Ninh lại nhận được một cuộc gọi xa lạ. Không giống Chu Diệu không bao giờ nhận số máy lạ, Đa Ninh hầu như đều nghe, kể cả nhân viên tiếp thị cũng là lễ phép từ chối xong mới cúp máy.
Song dù số máy xa lạ, nhưng người gọi cũng không xa lạ.
“Xin chào, xin hỏi…”
“Tôi là Ô Giang.”
... Ô Giang?!
Chu Diệu đang lái xe liếc mắt một cái, tiếp tục thờ ơ lái xe, Đa Ninh cầm di động hỏi: “Ô Giang, có chuyện gì à?”
“Mấy ngày nay Miêu Miêu có liên hệ với cô không?” Ô Giang khách khí xa cách hỏi cô.
“Không, không có.” Đa Ninh trả lời nhanh, đoán có thể đã xảy ra chuyện, nhịn không được nhiều chuyện: “Miêu Miêu sao vậy?”
Ô Giang không trả lời cô, nghe cô nói không gặp Miêu Miêu, càng xa cách khách khí nói một câu quấy rầy, lập tức cúp máy.d.d.l.q.d.
Đa Ninh: … Miêu Miêu bỏ nhà ra đi sao?
Cho dù Ô Giang không nói gì, cơ bản Đa Ninh có thể đoán được hẳn là Miêu Miêu rời nhà ra ngoài, cho nên Ô Giang mới tìm cô. Đồng dạng, lái xe Chu Diệu nghe cô trò chuyện cùng Ô Giang, mỉm cười cười một tiếng nói: "Có lầm không, vợ bỏ đi lại tìm chỗ em?”
Đa Ninh: …
“Thực thú vị. Lợn của anh tìm được, vợ của hắn lại bỏ đi.” Chu Diệu cong môi, tiếp tục bày tỏ, "Thật sự là một nhà vui mừng một nhà buồn a."
Đa Ninh: … Có thể đừng nói mát không..đ.l.q.d.
Chu Diệu đáp ứng, đổi lời: "Cho nên nói có đôi khi ứng xử, nghìn vạn lần đừng ăn trong bát ngó trong nồi."
Đột nhiên Đa Ninh nghe ra chút hàm ý trong lời Chu Diệu, đoán Chu Diệu có thể biết được gì đó, nhíu mi, hỏi thẳng: “Anh nói, Ô Giang cũng có… bên ngoài sao?”
Cho nên lần trước Miêu Miêu mới không khống chế được cảm xúc như vậy.d.d.l.q.d.
Bên ngoài...? Chu Diệu lắc đầu, giữ nguyên ngụ ý: "Anh không biết."
Đa Ninh:... Không biết còn nói nhiều thế làm gì!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đại Châu xếp mức độ tình trường cho nam Chính Chu so với anh em kí túc bằng một biểu thức
Cố Gia Thụy > Chu Diệu > Hà Hạo> Ô Giang
Cho nên?
Chu Diệu xin đệ nhất cao thủ tình trường Cố Gia Thụy chỉ giáo: “Lúc ấy loại tình huống ấy, cậu làm thế nào?”
Cố Gia Thụy thật sự không muốn đáp lại, mãi mới nói: "Chu đệ, kỳ thật năm năm trước ta đã chỉ đường cho cậu.”
Đường nào? Xuất gia với cậu ta à?
Cố Gia Thụy: "Thiện tai thiện tai."
Chu Diệu:...!
PS: Công đạo rõ ràng, mọi người cũng biết vì sao ban đầu Chu Diệu phản đối Đa Ninh gây dựng sự nghiệp rồi.