Chạng vạng tối, hai thanh niên lạ mặt chọn một nơi nghỉ trọ. Chủ quán nhiệt tình dẫn hai người lên phòng xong, cẩn thận dặn dò nhân viên mang thức ăn lên.
"Xem ra có rất nhiều người đến Không thành." Thiên Tỉ quan sát dòng người tấp nập ra vào quán trọ, nhướng mày gọi nhân viên đến hỏi han. Sau khi có được đáp án là ở Không thành sắp tổ chức một cuộc thi đấu, mà phần thưởng là bùa truyền tống đến trụ sở chính của Phong tộc, anh sờ sờ cằm, ra vẻ thích thú: "Tham gia đi. Có bùa truyền tống sẽ tới nhà cũ của ngươi nhanh hơn."
Vương Nguyên ném cho anh cái nhìn xem thường, nhà cũ là cái gì? Còn có, thuấn di của y để làm cảnh chưng cho đẹp à?
"Thuấn di không được." Thiên Tỉ biết y nghĩ gì, cười như không cười, búng búng ngón tay: "Ta đã thử làm, không thể sử dụng bất kỳ loại ma thuật nào dịch chuyển không gian."
Vì đây là không gian khác, không phải Trái Đất.
"Nhất định phải tham gia trận đấu này." Thiên Tỉ mỉm cười, gọi nhân viên lên tìm hiểu cách thức và cơ chế thi đấu, chuẩn bị tốt cho ngày mai.
Trong lúc này, Vương Tuấn Khải vừa chật vật thoát khỏi thử thách cuồng Phong, nguyên tố cuối cùng - cũng là khắc tinh của hắn - mãi vẫn không thấy xuất hiện.
Lẽ nào Thánh nhân đãi kẻ khù khờ?
Vương Tuấn Khải chán nản kéo một thân áo vải đứng trầm mặc nhìn không gian xung quanh đột nhiên nứt ra, dần dần thay đổi, hắn che mắt tránh ánh sáng mạnh ập tới, bên tai vang lên tiếng gió lướt qua khe núi. Vương Tuấn Khải ( ̄д ̄〃) một phát, câm lặng giẫm giẫm bàn chân, nhìn chính mình bây giờ đang đứng giữa một khe núi cực lớn, ánh nắng chát chúa rọi thẳng xuống đỉnh đầu mang theo cái khô nóng hừng hực, xem chừng có ý vị của vành đai lửa Thái Bình Dương.
Nắng vàng nóng rẫy, nóng đến mức vừa chạm tới sinh vật nào, sinh vật đó liền héo rũ xuống, hoặc điên cuồng chạy trốn hoặc kêu thét bị nướng chín, nhiệt độ mỗi lúc một tăng.
Vương Tuấn Khải nhờ có thủy khí mà dễ chịu hơn một chút, có điều cứ tiếp tục duy trì tình trạng này thì hắn khó mà sống nổi. Hắn vươn tay quẹt ngang mồ hôi đầm đìa trên trán, nhíu mày chui ra khỏi khe núi.
Sau đó ông chủ Vương lặng lẽ dựng ngón giữa, nội tâm thổn thức kịch liệt kêu gào. Mịa, nơi này có ba mặt trời!
Nhìn ánh nắng tươi rói nhảy nhót trên đầu, hắn đần mặt cảm khái, hắn không có cung tên của Hậu Nghệ, cũng không phải Apollo, làm sao bắn rơi mặt trời?
Thanh niên sống giữa thế kỷ hai mươi mốt hòa bình bỗng nhận ra thế chiến viễn cổ quá là ác liệt, cũng may đây là khảo nghiệm của hắn, hắn sẽ nhanh thoát ra.
Nhanh thoát ra. . .Nhanh thoát ra. . .
Hơi nước trong người hắn đang dần bốc hơi rồi đây. . .
Hắn đi dọc ra khỏi khe núi, cảnh vật nơi này giống hệt như bãi hoang mạc, đất cát dưới chân vừa nóng vừa mịn, mấy lần hại hắn suýt lún chân chôn sâu. Vương Tuấn Khải tạo một lớp băng trên đế giày, thầm cảm thấy tốt đẹp vì hắn là thủy linh căn, ít nhiều có thể xoa dịu sự bức bối trong lòng. Hắn lết được một đoạn xa, miễn cưỡng qua hai ngọn núi mới nhìn thấy thành quách lạc lõng nằm trơ trọi giữa bãi cát.
Không phải ảo giác chứ?
Vương Tuấn Khải chết lặng giây lát, quyết định đi tới tòa thành kia. Hắn bóp chặt linh hồn Thi vương, bắt đầu nghĩ nên khai thác tên này làm gì. Hắn không tốn sức hỏi, chỉ cần nhẹ nhàng uy hiếp tính mạng Thi vương, nó đã gào thét rúm ró, ban đầu còn ra sức chống cự, về sau càng lúc càng yếu, chỉ đành phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Thi vương ngoài gϊếŧ người còn biết thuật mê huyễn. Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ, bảo nó tạo cho mình một diện mạo hoàn toàn mới. Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một thanh niên gầy guộc khó gần, quần áo trên người rách rưới tứ tung, muốn bao nhiêu thì bấy nhiêu khốn khổ.
Khi hắn đi qua cổng thành, những người canh gác hai bên lập tức bày ra tư thế phòng ngự, chĩa mũi mác bào người hắn: "Từ đâu tới?"
Mỗ là người Trái Đất.
Vương Tuấn Khải nuốt nước bọt, chậm rãi nhìn thị vệ kia, huơ tay múa chân, hắn không nói được.
Thị vệ sửng sốt một chút, sắc mặt hiện lên vẻ khinh thường. Trong mắt gã là hình ảnh một kẻ túng quẫn đói khát, hốc mắt trũng sâu, làn da tái nhợt, tuy không giống phần tử nguy hiểm nhưng lại có dáng dấp bệnh hoạn. Một kẻ thế này không thể gây ra việc gì nghiêm trọng, thị vệ phất phất tay đuổi hắn đi.
Không thành nói giàu không giàu nói nghèo không nghèo, nhưng phần đông đều là gia đình dư ăn, có thể mưu cầu các mức sống cao cấp hơn. Cho nên giữa con đường lớn tấp nập người qua lại này đột nhiên xuất hiện một kẻ xấu xì bần hàn, bị người ta chán ghét cũng là chuyện đương nhiên, thậm chí có người miệt thị ra mặt, tự giác tránh né sợ bị lây truyền cái bẩn. Vương Tuấn Khải nhờ thế thuận lợi hòa nhập vào đám người trong thành, ngây ngây ngốc ngốc đi xung quanh.
Cùng lúc đó, Vương Nguyên trong quán trọ thình lình ngẩng đầu, tầm mắt lóe sáng dõi ra đường cái.
Thiên Tỉ cũng mở mắt.
"Tới?"
Vương Nguyên không trả lời, chỉ mở cửa sổ, một mạt ánh sáng đổ ập lên người y, chiếu lên mái tóc bạch kim vô cùng bắt mắt. Hành động của y có phần gấp gáp, tiếng cửa đập vào tường gây chú ý đến đám người bên dưới. Cho dù nơi này chỉ là một con hẻm ít người qua lại, nhưng vẻ ngoài của Ngư Vương thật khiến cho người ta kinh diễm không ngớt, bọn họ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy vị mỹ nhân kia quá là xinh đẹp, ngốc lăng nhìn theo ánh mắt của mỹ nhân.
Một tên bệnh nhược đói rách đứng ngẩn người ở đầu hẻm, vẻ mặt ngu si trân trối nhìn mỹ nhân. Mà người trên kia sau khi trông thấy hắn, khóe môi ưu nhã rốt cuộc cũng nở nụ cười hài lòng.
Sau đó bệnh nhược kia băng băng chạy vào quán trọ, bị chủ quán đuổi ra, trùng hợp làm sao lúc hắn văng ra khỏi cửa thì đâm sầm vào một đám người.
"Anh bạn này." Thanh âm dễ nghe truyền tới bên tai, Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn người nọ, chỉ thấy một nam thanh niên trẻ tuổi có bề ngoài xuất chúng khẽ mỉm cười, khí khái quý công tử phong độ tiêu sái, đứng chung một chỗ với tên "ăn mày" như hắn quả là bức biếm họa khiến người ta chê cười.
Vương Tuấn Khải gật đầu xin lỗi, ánh mắt đăm đăm ngó lên cái cửa sổ kia.
Vương Nguyên đâu còn ở đó nữa.
Hắn ỉu xìu lách người muốn né đi, lại nghe tiếng gió lướt bên tai. Vương Tuấn Khải nghiêng người tránh được, khó hiểu nhìn chằm chằm kẻ suýt chút nữa tát vào mặt hắn.
Thiếu nữ lạnh lùng liếc hắn, mà cô gái bên cạnh cô ta thì dậm chân tức giận, bàn tay giơ trên không trung lập tức chỉ thẳng vào Vương Tuấn Khải, đanh đá mắng: "Còn không mau cảm ơn thiếu chủ!!"
". . ." Bây giờ hắn không nói được thì làm thế nào?
Vương Tuấn Khải làm vài động tác hình thể biểu thị khiếm khuyết của mình, hắn dám khẳng định bọn họ đều hiểu, nhưng cô gái kia lại cố tình không bỏ qua cho hắn.
Vương Tuấn Khải lặng lẽ phun tào, vị này chắc là chị em cùng cha khác ông nội bà con xa mấy đời của cái cô Hoàng tiểu thư nào đó ở thế giới bên ngoài. Đối mặt với các thánh gây rối này, hắn chọn biện pháp giải quyết mềm - hiệu quả - tiến bộ, tránh nguy cơ bán đi IQ cứu rỗi EQ.
Tên ăn mày trong mắt mọi người nhanh chóng chuồn đi, có điều hắn không biết mình đã bị ghi hận trong mắt đám người phía sau nam thanh niên kia. Giả sử hắn có biết thì sao nào? Làm gì được nhau nào?
Vương Tuấn Khải không thể quang minh chính đại vào quán trọ thì hắn sẽ dùng biện pháp phổ biến của học sinh cá biệt: Leo tường.
Vương Nguyên buồn cười nhìn người nào đó dùng cả tay cả chân bám dính trên tường quán trọ, đợi hắn thở phì phì leo lên tới mới hảo tâm vươn tay kéo lên. Tên ăn mày hớn hở bổ nhào tới bên bà xã, thân thiết mà cọ cọ lên người y như cảnh khuyển.
Romeo tìm thấy Lương Sơn Bá rồi!!!
". . ." Vương Tuấn Khải như phát điên mà ôm chặt lấy Vương Nguyên, "bù đắp" hàng loạt nụ hôn lên mắt lên mũi, lên hai gò má hồng hồng, sau đó không kiêng kị gì mà cạy mở khớp hàm, cuồng nhiệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn. Để báo đáp một chuỗi các cử chỉ mang tính chiếm hữu của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cắn mạnh vào miệng hắn, nhấc chân đá một cước lên "cậu em nhỏ", cuối cùng tung đòn hất văng con sói đuôi to dính bẹp lên tường.
Thiên Tỉ rất thức thời bịt kín lỗ tai, chui vào góc tưởng niệm cho Vương Tuấn Khải. Giỡn à, vợ chồng đánh nhau người can chết, đạo lí này chẳng lẽ anh còn không hiểu sao ( ̄‿ ̄) ~
Vương Tuấn Khải cay đắng nhận quà đáp lễ xong, cong đuôi chạy tới bên cạnh Vương Nguyên, trưng ra cái bản mặt cá chết trắng bệch mà cười hề hề ngốc ngốc, kéo tay y lại viết viết: [Làm sao cậu ở đây??]
"Câu đó phải để ta hỏi ngươi mới đúng." Vương Nguyên đầu tiên là nhướng mày, hiểu ra vấn đề của hắn, sau đó ngồi xuống bàn, mắt đao kiếm lia chém xoèn xoẹt, buồn bực nói: "Tại sao đang yên lành ngươi lại biến mất?"
[Cậu đang lo lắng cho tôi sao?!] Hắn ngây ngô cười: [Đúng là cảm động quá đi.]
"Buồn nôn." Y lườm hắn: "Ngươi ăn phải cái gì vậy?" Da gà y rụng đầy đất rồi.
[Đột nhiên cảm thấy cần phải quý trọng báu vật của mình.] Đem báu vật trói ở bên người là tốt nhất.
Để tránh cho cuộc đối thoại về sau phát triển theo chiều hướng sến súa màu mè, Ngư Vương ra lệnh cho vị ăn mày khai hết toàn bộ sự thật, đồng thời cũng nêu rõ tình hình của họ bây giờ.
Phải nói là. . Chưa bao giờ hắn cảm thấy chữ viết lại quan trọng như thế. . .
[Nơi này là thế giới thật ư?]
"Ừm."
[Vẫn còn một nguyên tố chưa khiêu chiến cùng tôi. Nó cũng sẽ đến chứ?] Nhắc đến Hỏa, Vương Tuấn Khải theo bản năng liếc Thiên Tỉ.
"Nó không tới tìm cậu sao?" Thiên Tỉ sờ cằm: "Lẽ nào. . .Nguyên tố Hỏa có ý thức tự ngã?"
(Ý thức tự ngã tức là có suy nghĩ và tư duy)
[Thế thì gay go đây. Tôi không biết nó đang ở đâu.]
"Nếu đánh bại nguyên tố Hỏa, ngươi sẽ tới tế đàn sao?" Vương Nguyên đột nhiên hỏi, Vương Tuấn Khải gật đầu, lại viết viết: [Tôi muốn mau một chút. . .Nếu tôi tới tế đàn trước, tôi sẽ chờ cậu.]
Vương Tuấn Khải không thể ở lâu trong quán trọ, vì nơi này không phải Trái Đất, nó cũng có những kẻ ma thuật cao như hắn, hắn sẽ bị phát hiện. Hắn dẫn theo Thi vương ngắc ngoải nhảy ra ngoài, lưu luyến nhìn y một lúc rồi chạy vào bóng đêm.
"Hắn lún ngày càng sâu." Thiên Tỉ chống cằm cười cười nhìn Vương Nguyên: "Ngươi cũng vậy."
Đã không thể quay đầu được nữa rồi. Vương Nguyên thản nhiên như không, nhưng khóe miệng không tự chủ được cong cong lên.
. . .
"Tên rách rưới đó có quan hệ với vị khách trong phòng số bảy?"
Thiếu nữ nhíu mày, bên cạnh cô là thị nữ ban chiều ra tay đánh tên ăn mày, lúc này thị nữ kia nhỏ giọng nói gì đó, chân mày thiếu nữ giãn ra, nở nụ cười khinh miệt.
"Cứ làm như vậy đi."