Gió len qua cửa nhỏ của phòng trọ, mang theo cái lạnh hờ hững trượt trên phiến lá, rơi vào trên giường.
Mí mắt khép hờ khẽ mở ra, con ngươi bảo thạch đỏ tươi như máu cử động vài cái, nhìn vật vừa bay vào phòng.
Tiểu quỷ cúi đầu, mái tóc dài chấm đất, phủ gương mặt tối om, chừa ra khuôn miệng đen sì đầy khói đen đóng mở đóng mở, mùi tanh nồng hôi thối hòa lẫn vào không khí. Có điều nó còn chưa đến được gần giường, đã bị khí áp đẩy lùi về sau, sau đó run rẩy lùi ra xa, trốn trong góc bàn.
Thiên Tỉ im lặng nhìn tiểu quỷ đã bị dọa chết khiếp, chiếu theo hành động của cô ta bây giờ. . .hình như anh giống quỷ hơn.
Ai lại bày cái trò chán phèo này nhỉ? Thiên Tỉ lười biếng duỗi người, nghĩ nghĩ, lại búng tay thay đổi hình dạng tiểu quỷ một chút, thành một bé shota mười tuổi, mắt mũi thanh tú tay chân trắng trẻo, ngoắc ngoắc nó lại làm công tác tư tưởng, lại phẩy tay bảo nó đi.
Lát sau trong phòng trọ đối diện vang lên tiếng rên sợ hãi, kèm theo là tiếng lộc cộc lộc cộc của đồ vật lăn lốc, cuối cùng rầm một tiếng, toàn quán trọ bị đánh thức bởi âm thanh la hét kinh thiên động địa.
Thiên Tỉ trở mình, che tai, đúng là gà bay chó sủa. Mà Vương Nguyên từ đầu đến cuối vẫn không thèm mở mắt liếc lấy một cái, chỉ chuyên tâm ngồi trên chiếc giường còn lại nhắm mắt tu luyện. Vạt sáng lục vờn quanh y ngày càng dày đặc, nhưng không cách nào chui vào cơ thể y, chỉ có thể khó chịu mà nhảy nhót tứ tung biểu thị sự bất mãn của mình.
Hai chân thon dài dần dần biến hóa, soạt một tiếng, đuôi cá đã lâu không gặp hiện ra. Vương Nguyên cau mày nhặt quần dài lên, tiêu hủy đi.
Vì sao thời gian quy ước chân và đuôi bị rút ngắn đi?
Bên này phòng trọ, hai thiếu nữ chạy ra ngoài, tiếp theo các phòng bên cạnh cũng đồng loạt mở cửa, đúng là đám người ban chiều đụng Vương Tuấn Khải.
"Yên Chi? Có chuyện gì vậy?" Nam thanh niên nhã nhặn hơi nhíu mày, cởϊ áσ khoác trên người mình đắp lên người cô gái trông có vẻ rất kinh hoảng kia, cô ta chỉ mặc một tầng áo ngủ mỏng manh, người ta dòm muốn rớt tròng mắt rồi. Yên Chi khẽ cắn môi, ánh mắt long lanh phiếm thủy quang khiến sự lạnh lùng biến mất, thay vào là vẻ yếu nhược khiến người khác muốn bảo vệ: "Có. . .Có quỷ!!!"
Chủ quán nghe xong, rất chuyên nghiệp mà tách đám người ra, anh dũng phong độ bước tới kính cẩn nói: "Quán trọ của tôi từ trước đến giờ rất sạch sẽ, không thể xuất hiện những thứ dơ bẩn đó được. Tuần trước Thánh Nữ còn tẩy trần trong ngoài quán, quán của tôi đã nhận sự che chở của Phong Thần rồi."
Sự tồn tại của Thánh Nữ là một tín ngưỡng, mà Phong Thần chính là đấng tối cao.
Những người muốn lên tiếng phản bác chủ quán cũng thức thời ngậm miệng lại. Trên địa bàn của Phong tộc mà dám chê bai đấng tối cao của họ là muốn bị nước bọt dìm chết sao?
Yên Chi ủy khuất như chim nhỏ nép vào người nam thanh niên, lắc đầu muốn khóc: "Em không muốn ở trong phòng này nữa."
"Còn phòng nào khác không?"
Chủ quán lắc đầu: "Đã hết. Hai người một phòng, không còn phòng trống." Gần đây sắp có cuộc thi, ai cũng biết mà.
"Chờ đã, ngươi nói là hai người một phòng sao?" Một người nhíu mày, chỉ chỉ cánh cửa phòng đối diện đóng chặt: "Vậy hai người phòng này là ai?"
Kiểm kê nhân số một chút, chủ quán phát hiện hai vị khách phòng này đúng là chưa bước ra ngoài. Vì phải làm rõ việc "có (người giở trò) quỷ trong phòng", chủ quán bèn gõ cửa.
Thiên Tỉ chưng ra cái bản mặt hòa ái hữu nghị "đoàn kết là sức mạnh", nâng mí mắt nhìn ông chủ một cái: "?"
Chủ quán cẩn thận hỏi: "Xin hỏi bạn của ngài đâu rồi?"
Thiên Tỉ nháy nháy mắt, mỉm cười: "Cậu ấy không ra ngoài được."
Chủ quán nghiêng đầu: "Do có việc sao?"
Híp mắt cong cong: "Đúng vậy, thân thể không khỏe, hơn nữa tính tình cậu ấy khá xấu đó."
Chủ quán gật đầu, xoay người lại làm động tác hoàn thành: "Như các vị đã thấy, không ai bày trò quỷ."
Đám người đen mặt nhìn màn ngươi tung ta hứng trùng hợp đến phi logic kia, nghi hoặc trong lòng càng dâng cao.
"Nói láo!!!" Thị nữ từ nãy đến giờ vẫn im lặng đứng một bên bỗng dưng bước ra, tức giận nói: "Không dám ra vì sợ lộ thân phận chứ gì?!"
Thiên Tỉ sờ mũi. Đúng là sợ lộ thân phận.
"Nếu muốn chứng minh vô tội thì gọi bạn cậu ra đi." Một người lên tiếng, mấy người còn lại cũng nhao nhao tán thành, bộ dáng hận không thể đạp bay cái cửa ra luôn.
Đương lúc Thiên Tỉ còn đang đối phó với làn sóng dư luận mỗi lúc một sôi sục, thiếu nữ tên Yên Chi kia âm thầm ra hiệu cho hai tên thuộc hạ mở cửa. Thiên Tỉ nháy nháy mắt, quay đầu nhìn vị không biết từ lúc nào đã leo lên giường kia.
Vương Nguyên mím môi, đồng tử lục sắc lạnh ngắt bắn phá tứ phía, hàng lông mày cau chặt viết ba chữ "gia không vui", mái tóc ngân bạch đổ dài xuống bên vai trái, trong bóng đêm nhìn có phần ảo diệu.
Đám người kinh ngạc, không nghĩ trong phòng lại có mỹ nhân lạ lẫm diễm lệ như vậy, dung mạo mị hoặc nhưng không mang vẻ âm tà, quả thật là hiếm thấy (thú hiếm=)) ). Mỹ nhân đẹp như vậy, không có khả năng là thủ phạm đâu nhỉ?
"Ngươi xuống giường cho ta!!" Thị nữ vươn tay chỉ, vẻ ngoài của Vương Nguyên quá mức lừa gạt phái nam, từ lúc nhìn thấy y không ai còn chú ý đến Yên Chi nữa, nên cô ta mới ra tay "thức tỉnh" đám đàn ông si ngốc lúc này. Ai ngờ còn chưa kịp nói câu tiếp theo, một loạt ám khí vô hình phóng ra, thị nữ không kịp né tránh, trên mặt xuất hiện vết cắt mỏng manh. Nhờ nam thủ lĩnh giật mình vội ra chiêu hóa giải, Yên Chi và những người khác may mắn thoát nạn. Bọn họ dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn mỹ nhân, trong khi y lạnh lùng kéo chăn lại, dứt khoát nằm xuống.
Họ còn không thấy động tác xuất chiêu của y! Tốc độ quỷ dị kia là thế nào?
Thiên Tỉ nhún vai, nói rồi mà không nghe.
Trong lòng mọi người đã có đáp án, lặng lẽ chuồn đi. Nam thủ lĩnh suy tư nhìn cửa phòng đóng chặt, ra lệnh cho mọi người ổn định lại, chính mình thì mang theo nghi vấn quay về phòng.
"Ngươi gây chú ý vậy để làm gì?"
"Gã là người của Phong tộc." Vương Nguyên không nhúc nhích, âm thanh nhàn nhạt vang lên trong chăn. Thiên Tỉ gật đầu đã hiểu, y muốn mượn tay nam thủ lĩnh nọ quay về đánh tiếng với người trong tộc, y đã trở lại.
(Đinh Viễn: "Ngư Vương is comback (≧∇≦)")
Sáng hôm sau, trên quảng trường Nguồn Sinh tấp nập người, đâu đâu cũng là bóng dáng những cái đầu đen đen chật ních nối liền nhau, biển người mênh mông không thấy điểm dừng. Bùa truyền tống đến trụ sở Phong tộc quả thật có sức hấp dẫn rất lớn, gây náo nhiệt một hồi.
Lẫn trong đám người ồn ào xếp hàng đó, Vương Tuấn Khải luồn lách uốn éo, rốt cuộc cũng tìm được Thiên Tỉ trong góc khuất ít người.
[Vương Nguyên đâu?] Vương Tuấn Khải quơ quơ tay trông rất buồn cười, hắn ngơ ngác: [Cậu ấy không tới?]
Thiên Tỉ kề tai hắn nói nhỏ, mắt Vương Tuấn Khải mở lớn, rồi gật gật đầu răm rắp, chạy đến nhà trọ.
Hắn thuần thục leo tường, nhảy đến bên cạnh giường lớn, chăm chăm nhìn người cá đang chán nản quẫy đuôi trong chậu nước, cái đuôi không to, nhưng kích thước của chậu nước hiển nhiên là không thỏa mãn được y. Vương Nguyên buồn bực chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc có chút quẫn bách, nhìn qua manh manh vô cùng.
[Cậu đang làm cái gì?]
Thấy Vương Tuấn Khải tới, y rũ mắt: "Ta. . .nghĩ tới thi thể của ngươi."
Hắn sửng sốt, nhớ ra bản thân mình đã bị móc tim, dĩ nhiên đã chết. Hắn sờ sờ thân người gầy còm, lại cúi xuống nâng mặt y lên.
Tiếng nước bọt dính dấp vang lên nhè nhẹ, lúc hắn buông Vương Nguyên ra, môi y sưng đỏ bóng loáng, liếm liếm sợi chỉ bạc vương lại.
Cái đuôi không có biến mất.
[Tôi quên mất. . .] Hắn viết viết, thở dài: [Thân thể này là của Thi vương.]
Vương Nguyên không nói gì.
[Nhưng tôi có thể giải chú cho cậu.]
"Sao cơ. . ."
Vương Nguyên vừa mới mở miệng, mở đột nhiên mở to, y ngây ngốc, thanh niên bệnh tật thoắt cái biến thành bạch y nam nhân phiêu lượng anh tuấn, y vùng vẫy muốn đứng dậy thì cứng đờ cả người. Một bàn tay lần ra sau lưng y, luồn vào lớp áo ướt sũng, chạm tới xương sống mềm dẻo, vẽ đoạn chú văn phức tạp.
Chú văn như con rắn trườn bò uốn cong khắp thân thể Vương Nguyên, nửa bên mặt của y lại xuất hiện chú pháp màu lam rực rỡ như lúc trước, trói chặt Vương Nguyên bằng sợi xích trong suốt.
Vương Tuấn Khải nửa quỳ gối dưới sàn, đối mặt với y, con ngươi lam sắc cuộn lên làn sóng mãnh liệt, khiến y hít thở không thông.
Cảm giác tắc nghẽn vô lực rất nhiều năm về trước giờ rõ mồn một, Vương Nguyên theo bản năng chống cự chú văn đang chảy khắp người mình, đuôi cá quẫy đạp giãy giụa trong vô vọng. Y sợ hãi, càng sợ hãi càng run rẩy kịch liệt, chú văn điên cuồng phân bố trên người y, trong chớp mắt đã hoàn thành pháp trận.
Vương Tuấn Khải tạo kết giới xong xuôi, ôm y vào lòng, một tay vuốt ve mái tóc bạch kim vỗ về an ủi, miệng không ngừng đọc ra thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Hắn cảm thấy thân thể trong lòng mình chấn động một chút, tiếng nấc trong cổ họng vụn vỡ rời rạc phát ra.
Vương Nguyên bị ký ức kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhiều hơn là đau đớn, y nức nở, chịu đựng pháp chú từng lúc khuấy đảo linh hồn y, liên tục càn quấy đại não đóng băng. Cho đến khi trong cơ thể có cái gì đó đứt phực, Vương Nguyên co giật tê liệt, mềm nhũn rơi vào lòng Vương Tuấn Khải thở dốc.
[Tốt rồi. Sau này cậu có thể dễ dàng-. . .]
Vương Tuấn Khải cảm nhận trên vai đau nhói, hắn biết Vương Nguyên đang cắn hắn, cũng để mặc y phát tiết.
"Ngươi làm sao biết. . .cách giải cấm chế?" Vương Nguyên nhíu mày hỏi, lấy ngón tay chọt chọt cổ hắn: "Ngươi nhớ lại cái gì rồi sao?"
[Không có. . .] Hắn dở khóc dở cười, lần đầu tiên thấy y trẻ con như vậy: [Lúc tôi vượt qua thử thách của sáu nguyên tố kia, một lượng thông tin không biết vì sao lại xuất hiện trong đầu tôi, giống như mỗi nguyên tố là một chiếc chìa khóa, mà lượng thông tin chính là két sắt vậy.]
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau nổi lên vài cảm xúc kỳ dị, y mím môi, rất hung ác ra mệnh lệnh: "Không cho phép ngươi nhớ lại!!!"
[Vậy tôi có thể làm cái khác được không?]
"Ưʍ.. Ưʍ. . Buông. . .Ưʍ. . ... ." Không cho phép!! Mau buông!!!