Ôm tiểu mỹ nhân ngư Tiểu Nam của mình, tới bến bờ ẩn cư thuộc về riêng mình, trải qua một cuộc sống chốn điền viên, mộc mạc, đơn giản, vui vẻ vì thỏa mãn.
“Chờ anh trở lại nhé, Tiểu Nam.”
Rất nhanh, giấc mộng anh viết ra sẽ có thể thực hiện.
Ở vùng biển cách đó không xa, ai cũng không chú ý, một nhân ngư bà bà lớn tuổi đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Ở tại thôn San Hô, nhân ngư bà bà nhận được tin tức cá heo truyền đến liền lặn lội suốt đêm gấp tới đây, bà rất sợ tiểu nhân ngư sẽ bị lừa, thế nhưng hiện tại xem ra tất cả cũng không tệ lắm, bất quá thái độ người lục địa kia đối với tiểu nhân ngư khiến bà nhíu mày.
Đối với chuyện người lục địa với người cá yêu nhau, bà không có gì tin tưởng, hơn nữa Tiểu Nam vẫn còn là một tiểu nhân ngư chưa có năng lực phán đoán.
Tìm được cơ hội nhất định phải mang Tiểu Nam về đại dương.
Có người lục địa luôn ở bên cạnh Tiểu Nam, bà khó mà tới gần. Nhân ngư bà bà đành canh tại bờ biển chờ cơ hội đem Tiểu Nam đi.
Buổi tối khi vừa ăn xong, Hải Thiên Lam liền lên máy bay.bg-ssp-{height:px}
Màn đêm buông xuống bờ biển, biệt thự lập tức xảy ra dị trạng.
Trong đêm khuya, thiết bị báo động chợt vang lên.
Thủy Hàn phát hiện có người tiến vào lãnh địa tư nhân. Hắn dặn Tiểu Nam ngồi yên trong phòng không được ra ngoài, chính mình thì mang theo súng ra cửa xem xét.
Thủy Hàn ở cổng lớn bắt gặp bóng người liền đuổi theo, tới nơi lại không thấy ai, hắn có dự cảm không lành, vội quay lại biệt thự, Tiểu Nam đã biến mất.
Nhảy qua chiếc cửa sổ mở toang, hắn bắt gặp hai người đang nâng cái bọc gì đó chạy đến chỗ bờ vực, tới đó liền lập tức đem bọc nọ quăng xuống, sau đó nhanh chóng chạy về phía bờ biển.
Thủy Hàn đuổi tới gần, thấy được một chiếc ca nô đang đỗ sát đó, không kịp ngẫm nghĩ liền nổ súng vào mấy kẻ định đào thoát, một tên trúng đạn ngã gục, tên kia vội khởi động thuyền phóng đi.
Thủy Hàn chạy tới, giữ chặt người đàn ông vừa trúng đạn.