“Nói cho ta biết. Đứa bé kia đâu?”
“Không còn kịp rồi, vừa nãy đã bị bọn ta ném xuống biển.”
“Ai phái ngươi tới?”
“Còn hỏi sao? Chúng ta cùng dưới quyền một ông chủ.”
“Lão gia hay phu nhân?”
“Có gì khác nhau à?”
Đúng vậy, không có gì khác nhau cả, bọn họ đều mang mục đích giống nhau: ngăn cản Hải Thiên Lam buông tha cho quyền vị trong tay.
Thủy Hàn bối rối không biết phải ăn nói sao với Hải Thiên Lam.
Kỳ thật, không cần Thủy Hàn báo cáo, cha mẹ Hải Thiên Lam cũng đã tìm tới rồi.
“Ban giám đốc mở hội nghị lâm thời, chính là muốn chất vấn con, tại sao lại bán ra khoản sản nghiệp đứng tên con, còn đang liên tục thanh lý cổ phần, con tính phải trả lời sao đây?”
“Con tính chấm dứt tất cả ở Hải Vận, dùng toàn bộ tài sản danh nghĩa đem đi đổi lấy một cuộc sống trong mơ khác.”
“Giấc mộng của con là cái gì?”
“Ôm người yêu bé nhỏ của mình, tới bến bờ thuộc về riêng mình, trải qua một cuộc sống điền viên.”bg-ssp-{height:px}
“Ta nghĩ nó vĩnh viễn sẽ không thể thực hiện.”
“Bố nói vậy là có ý gì?”
“Tại sao không gọi điện cho thuộc hạ của con hỏi thử xem?”
Nhìn bộ dáng vẻ như đã định liệu trước của bố mình, Hải Thiên Lam run rẩy nâng tay bấm số của Thủy Hàn. Câu nói đầu tiên chính là:
“Tiểu Nam đâu? Em ấy có khỏe không?”
Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu.
“Tổng giám đốc, tôi thực có lỗi với anh. Tiểu Nam đã bị người của lão gia phu nhân phái tới ném xuống biển rồi.”
“Cạch!” một tiếng, di động của Hải Thiên Lam rớt xuống đất.
Tại sao ông trời ngay cả một chút ước vọng được sống cũng không để lại cho anh? Anh cầu không nhiều lắm, chỉ mong có thể cùng Tiểu Nam của anh vĩnh viễn bên nhau thôi mà.
Hải Thiên Lam đột nhiên đứng lên.
“Lâm Lãng, Lưu Ba, chúng ta trở về.”
Lúc Hải Thiên Lam trở lại bờ biển đã là sáng hôm sau. Toàn bộ phương pháp tìm kiếm đều dùng tới, qua ba ngày, Tiểu Nam vẫn là sống không gặp người, chết chẳng thấy xác.