Thây phơi khắp đồng, máu chảy thành sông.
Đây là tình hình Lý Vô Nại nhìn thấy khi đi vào Thiếu Lâm tự.
"Sư phụ, phương trượng, sư huynh......" Lý Vô Nại vừa chạy vừa gọi, một đường chạy đến thiền đường (nơi ngồi thiền), đột nhiên nhìn thấy Huyền Không Đại Sư té ở dưới tượng Phật, bi thống vô cùng kêu một tiếng: "Phương trượng!" Chạy như bay qua.
"Không, bất đắc dĩ......"
"Phương trượng, là ai làm?! Kẻ nào làm?!"
"Đi tìm...... Tìm Sở Trường Ca...... Báo...... Báo......" Chữ ‘thù’ chưa ra khỏi miệng, Huyền Không Đại Sư đã đứt hơi lìa đời.
"Phương trượng! Phương trượng!" Lý Vô Nại bi thống cực kỳ, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, "A ——" chợt, hắn phát hiện sau lưng tượng Phật bị người di chuyển mà trên lưng dùng máu viết một chữ Sở rồng bay phượng múa. "Sở Trường Ca...... Sở Trường Ca...... Không báo thù này, ta thề không làm người!"
Lúc này, một cỗ lửa đỏ hừng hực từ sau viện xoắn tới, đốt thiền đường. Lý Vô Nại lập tức thối lui đến ngoài cửa, trơ mắt nhìn Thiếu Lâm tự bị thiêu thành tro bụi. Lúc đó, một cỗ lửa phục thù cũng dấy lên trong lòng hắn. Thù này không báo, cơn giận khó phai!
Rất nhanh, tin tức Sở Trường Ca tắm máu Thiếu Lâm liền truyền khắp giang hồ, mà Sở Trường Ca kể từ sau hôm đi Thiếu Lâm tự cũng mai danh ẩn tích. Mộ Dung Vân Thư còn ở Giang Hồ khách điếm, không phải Lý Vô Nại khoan hồng độ lượng, ngược lại, chỉ cần nàng bước một bước ra khỏi Giang Hồ khách điếm, sẽ bị mất mạng. Chỉ có ở lại bên trong Giang Hồ khách điếm, mới an toàn nhất. Bởi vì bên trong Giang Hồ khách điếm, không cho giết người. Đây là quy củ của Lý Vô Nại, cũng là quy củ giang hồ.
Hôm đó sau khi Lý Vô Nại từ Thiếu Lâm tự trở về liền nói, "Chỉ cần ngươi vừa ra khỏi cửa này, Lý Vô Nại ta lập tức vì ngươi phá Sát giới!" Lý Vô Nại tuy là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự, không chịu thanh quy giới luật trói buộc, nhưng hắn luôn luôn tự hạn chế, cũng không dễ dàng cùng người động thủ, đừng nói đến lấy tánh mạng người ta. Nhưng trước khác nay khác. Hôm nay cho dù là Đạt Ma tổ sư gia ra mặt, cũng không dao động được quyết tâm báo thù của hắn.
Thật ra thì cho dù Lý Vô Nại không giết nàng, Mộ Dung Vân Thư cũng sẽ không rời khỏi Giang Hồ khách điếm. Bởi vì nàng muốn ở lại chờ Sở Trường Ca, cũng thay hắn rửa sạch oan khuất. Nàng so với bất luận kẻ nào cũng là người hiểu rõ Sở Trường Ca nhất, lạm sát kẻ vô tội không phải tác phong của hắn. Nhìn lại mà nói, cho dù thảm án diệt môn của Thiếu Lâm tự thật sự là hắn gây nên, hắn cũng sẽ không phóng hỏa đốt tự. Ngược lại, hắn sẽ vĩnh cửu cất giữ tàn tích Thiếu Lâm tự, cảnh cáo tất cả môn phái trên giang hồ —— ai dám cùng hắn là địch, người đó sẽ giống người Thiếu Lâm tự. Hắn càng sẽ không giết người sau đó phóng hỏa chạy trốn, bởi vì hắn dám làm liền dám đảm đương. Hắn không phải quân tử, nhưng hắn quang minh lỗi lạc.
Những đạo lý này Lý Vô Nại vốn cũng có thể rõ ràng, nhưng di ngôn của Huyền Không Đại Sư trước khi chết —— đi tìm Sở Trường Ca báo thù, chữ Sở sau lưng tượng Phật, che mất hai mắt của hắn. Ngọn lửa thù hận trong lòng đã sớm đem lý trí của hắn cháy hết, còn sót lại chỉ có hai chữ ‘cừu hận’. Hắn muốn báo thù, hắn muốn giết Sở Trường Ca. Trừ việc đó ra, trong đầu của hắn cũng chưa nghĩ đến những việc khác.
Người đến Giang Hồ khách điếm càng ngày càng nhiều, cao thủ các môn các phái tề tụ, trong đó tuy có không ít thật lòng bất bình thay Thiếu Lâm tự, nhưng đại đa số đều là mượn cờ xí của chính nghĩa, tranh nhau lợi ích.
Thanh niên tài tuấn trong đương kim võ lâm, luận võ công cao thấp Sở Trường Ca là người kiệt xuất, nhưng còn có một người thực lực cũng không nên khinh thường. Người kia chính là Lý Vô Nại. Lý Vô Nại từ nhỏ ở Thiếu Lâm tự lớn lên, mười lăm tuổi xuống núi mở ra Giang Hồ khách điếm này, bảo vệ môn hộ Thiếu Lâm tự. Tính toán ra, Thiếu Lâm tự mười mấy năm qua có thể thái bình như thế, không thể không có công của Lý Vô Nại. Một người có thể bảo vệ môn hộ Thiếu Lâm tự, võ công kia hiển nhiên cao.
Lý Vô Nại cùng Sở Trường Ca động thủ, kết quả có khả năng nhất chính là Lưỡng Bại Câu Thương. Đây chính là chỗ chúng khách đến xem mong đợi.
"Vẫn không có tin tức của chàng sao?" Mộ Dung Vân Thư nhẹ giọng hỏi, trên trán nghiễm nhiên lại thêm mấy phần buồn.
Truy Hồn nặng nề lắc đầu, "Không có."
Mộ Dung Vân Thư chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Đoạt mệnh La Sát các ngươi không có phương thức liên lạc đặc thù gì sao?" Sở Trường Ca với bảy người khác cùng nhau lên núi, tìm được các đoạt mệnh La Sát còn lại, là có thể tìm được Sở Trường Ca.
Truy Hồn nói: "Có. Nhưng mà sau hôm Thiếu Lâm tự gặp chuyện không may, chúng ta liền đứt liên lạc."
Đáp án trong dự liệu. Đoạt mệnh La Sát nếu có thể liên lạc, đã sớm có liên lạc. Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, để quyển sách trên tay xuống cúi nhìn cây khô ngoài cửa, im lặng hỏi: Sở Trường Ca, chàng rốt cuộc ở nơi nào?
Sở Trường Ca có một giấc mộng rất dài rất dài, trong mộng có người sau lưng một mực gọi tên hắn. Muốn quay đầu nhìn lại, thân thể làm thế nào cũng không nhúc nhích được, thật giống như sức nặng ngàn cân.
"Ngươi đã tỉnh." Một giọng nữ lạnh lùng ở phía trên vang lên.
Trong thoáng chốc thấy là một nữ tử tóc dài mặc quần áo màu trắng, nhưng thanh âm không phải là trong mộng. Sở Trường Ca mở to mắt khiến cho cảnh tượng trước mắt rõ ràng chút, cũng mặc kệ hắn cố gắng thế nào trước mắt đều là một mảnh mơ hồ. Hắn nhắm mắt lại, có chút tự giận mình, hoàn toàn buông lỏng thân thể nằm liệt ở trên giường, chợt, hắn bắt được tay của nữ tử kia, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
"Đây chính là thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?" Nữ tử áo trắng lạnh lùng nói.
Sở Trường Ca buông tay, kinh nghiệm giang hồ nhiều năm qua nói cho hắn biết, người trước mắt đối với hắn không có địch ý."Ngươi rốt cuộc là ai? Nơi này là nơi nào?" Giọng nói của hắn hòa hoãn rất nhiều, nhưng vẫn mang theo uy nghiêm bẩm sinh như cũ.
Nữ tử áo trắng nói: "Ta là chủ nhân này phòng, nơi này là Bách Hoa Các."
"Bách Hoa Các là địa phương nào?" Sở Trường Ca hỏi.
Nữ tử áo trắng nói: "Chính là chỗ này."
Sở Trường Ca ngẩn người một chút, đột nhiên cười. Nữ tử này, xem ra khẩu khí, cũng cùng Vân Thư có mấy phần giống nhau —— rất giống nhau.
Nhớ tới Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca đột nhiên nhớ lại, người trong mộng gọi tên của hắn chính là nàng, rất nóng nảy, khẩn cấp. Không nghe được tin tức của hắn, nàng nhất định rất lo lắng. Chỉ mong, trong bảy La Sát có người sống sót trở về báo tin.
Hôm đó hắn mang theo bảy La Sát lên Thiếu Lâm tự, vừa vào cửa liền phát hiện Thiếu Lâm tự đã gặp độc thủ, người xuống tay ——chín gã thi hồn —— đang đợi hắn. Loại quái vật thi hồn này toàn thân hoàn toàn không có nửa điểm sơ hở, không dưới cửu công (công lực tần thứ ), song phương giằng co hết sức, không trung chợt bay tới một cỗ mùi thơm —— Tuyết Vực mê hương. Lúc đó hắn không có hơi sức, cũng may còn có đoạt mệnh La Sát hộ giá, giết một mạch mà mở ra đường máu. Hắn nhớ mình ngay lập tức lảo đảo chạy đến bên vách núi, đang muốn đi trở về, lại bị người từ phía sau lưng đánh một chưởng, rơi xuống vách đá.
Mặc dù Hắn không biết người đẩy hắn rơi xuống vách đá là ai, nhưng hắn có thể khẳng định, người kia nhất định chính là người điều khiển thi hồn. Biết thượng tầng tuyệt học của Thiếu Lâm tự, biết nhược điểm trí mạng của hắn là Tuyết Vực mê hương, hơn nữa nếu ở Thiếu Lâm tự chờ hắn, tất nhiên đối với hành tung của hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Kết hợp những thứ này, Sở Trường Ca chỉ nghĩ đến một người —— Lý Vô Nại.
Lý Vô Nại là đệ tử tục gia của thiếu lâm tự, sư phụ là Huyền Thanh đại sư. Huyền Thanh đại sư trông coi Tàng Kinh các. Lý Vô Nại muốn tiếp xúc bí tịch võ học của Thiếu Lâm tự cũng không khó. Hơn nữa Lý Vô Nại cũng biết hắn đối với Tuyết Vực mê hương không có sức chống cự.
Nhưng có một chút không thông —— hắn chạy tới Thiếu Lâm tự thì Huyền Không Đại Sư còn sống. Mặc dù ngũ tạng đều bể, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng ‘vô lực hồi thiên’(không thể cứu sống), nhưng ít nhất còn có thể chống đỡ hơn nửa canh giờ, điều này người xuống tay hiển nhiên cũng rất rõ ràng. Như vậy chỉ có một khả năng, người xuống tay cố ý lưu lại một hơi cho Huyền Không Đại Sư.
Nếu như người kia là Lý Vô Nại, tuyệt sẽ không lưu lại bất kỳ người nào còn sống.
Rốt cuộc là ai?
Sở Trường Ca nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi có chút nhức đầu. Cảnh tượng trước mắt càng mơ hồ.
Lúc này, nữ tử áo trắng ném cho hắn một quyển sách, lạnh lùng nói: "Dâng mạng vì loại đồ này, thật ngu xuẩn."
Sở Trường Ca lập tức cầm lên nhìn, mặc dù không thấy rõ, nhưng theo hình dáng hắn xem được, phải là chí bảo của Thiếu Lâm tự ——《Dịch Cân kinh》—— Huyền Không Đại Sư tự tay giao cho hắn. "Ngươi cho rằng ta vì trộm《Dịch Cân kinh》mà bị thương?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Sở Trường Ca rất khinh thường khẽ cười một tiếng, nói: "Nếu ta muốn loại đồ này, cần gì phải tự thân mình động thủ." Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, giáo đồ bên dưới sẽ tự tay dâng lên. Nếu từ Thiếu Lâm tự lấy một quyển sách mà cần giáo chủ như hắn tự mình tới cửa, hắn nuôi nhiều người như vậy làm gì? Huống chi, bí tịch võ học của các môn phái hắn đã sớm khắc trong tâm khảm, chỉ là vấn đề muốn hay không muốn luyện, cần gì phải làm điều thừa?
Mộ Dung Vân Thư không có kiên nhẫn. Nửa tháng đã là cực hạn của nàng.
"Chuyện này không phải Sở Trường Ca làm. Ta hiểu rõ hắn, chuyện giết người phóng hỏa hắn làm ra được, nhưng chuyện giết người sau đó lại phóng hỏa, hắn sẽ không làm." Mộ Dung Vân Thư cố gắng thuyết phục Lý Vô Nại thấy rõ chân tướng.
"Vậy sao? Ngươi thật sự hiểu hắn như vậy?" Lý Vô Nại lạnh lùng nói: "Nếu như không phải là hắn làm, như vậy chữ Sở sau lưng tượng Phật giải thích thế nào? Di ngôn của Huyền Không Đại Sư lúc lâm chung giải thích như thế nào? Đương kim võ lâm không người nào không biết Sở Trường Ca giết người luôn lưu chữ lại!"
"Chữ Sở ai cũng biết viết." Nàng đã viết qua không ít.
"Còn di ngôn của Huyền Không Đại Sư thì sao?"
"Huyền Không Đại Sư cũng không nói hung thủ giết người là Sở Trường Ca."
"Đừng cãi chày cãi cối nữa!" Mặt Lý Vô Nại lạnh lùng nói: "Nếu ngươi muốn đi, ta không lưu ngươi. Nhưng sau khi đi ra ngoài có còn mạng hay không, ta liền không dám bảo đảm."
Lúc này, có người kêu lên: "Không thể để cho nàng đi! Chỉ cần nàng ở đây, Đại Ma Đầu Sở Trường Ca kia nhất định sẽ đến tìm cái chết."
"Không sai, không thể để cho nàng đi! Tuyệt đối không thể để cho nàng đi!" Có người phụ họa.
Mộ Dung Vân Thư cười lạnh một tiếng, nói: "Chư vị thật biết điều. Mộ Dung Vân Thư ta một không giết người cướp của, hai không vi phạm pháp lệnh, tại sao chư vị cản ta?" Dứt lời, nàng nhìn về phía Lý Vô Nại, lạnh lùng nói: "Lý chưởng quỹ, ta thấy ngươi cũng không phải là người không nói đạo lý mới lưu lại, muốn đợi sau khi ngươi tỉnh táo sẽ cùng ngươi bàn bạc chuyện này. Ngươi lại cố ý gây sự với ta. Xin hỏi, ta phạm gì đến ngươi? Cho dù người tắm máu Thiếu Lâm tự thật sự là Sở Trường Ca, cùng Mộ Dung Vân Thư ta có quan hệ gì đâu? Cho dù hắn làm chuyện thiên lý bất dung, tội nên liên luỵ cửu tộc, ta cũng không ở trong đám này. Ngươi mở miệng một tiếng lấy tính mạng của ta, thật cho Mộ Dung Vân Thư ta là quả hồng mềm mặc ngươi khi dễ hay sao?"
Bị chặn một phen Lý Vô Nại á khẩu không trả lời được. Trầm ngâm hồi lâu, hắn mới nói: "Vậy ngươi cứ coi ta như người dã man không hiểu chuyện. Vô luận như thế nào, trước khi Sở Trường Ca xuất hiện, ta tuyệt không cho ngươi còn sống rời đi."
Ngoan cố không đổi. Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Chưởng môn Võ Đang Mạc lão tiên sinh, khóe miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt, nói: "Mạc chưởng môn, nếu như ta không nhớ lầm, ngươi từng nói qua, bằng hữu trên giang hồ đều không phải là người không nói đạo lý."
"Việc này......" Mạc chưởng môn mặt lộ vẻ lúng túng, "Lời ấy không sai. Nhưng Sở Trường Ca tắm máu Thiếu Lâm tự, mà ngươi là thê tử xuất giá của hắn, không thể không bị dính líu......"
"Nói như vậy, bằng hữu trên giang hồ quả nhiên còn chưa hiểu đạo lý." Trên mặt Mộ Dung Vân Thư vẫn như cũ mang theo ý cười, đáy mắt lại là lạnh lẽo.
"Cũng không thể nói như vậy." Mạc chưởng môn nói: "Người làm chuyện sai không phải ngươi, chỉ cần ngươi lưu ở nơi đây, tuyệt sẽ không có người thương tổn ngươi."
Mộ Dung Vân Thư cười cười, nói: "Để ta lưu lại cũng không phải không được, nhưng nhất định phải bồi thường tổn thất của ta."
"Tổn thất cái gì?" Lý Vô Nại hỏi.
"Ta là người làm ăn. Hôm nay chính trị quốc nạn trước mặt, ngươi đem ta vây ở nơi đây, trở ngại ta phát quốc nạn tài (chắc là tài sản sinh sôi ^^), đương nhiên là phải bồi thường tổn thất của ta." Mộ Dung Vân Thư nói như chuyện đương nhiên.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh thường, tánh mạng đã khó bảo vệ rồi, còn muốn kiếm tiền.
Lý Vô Nại nói: "Ngươi muốn bao nhiêu?"
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, thật điềm đạm trôi chảy khạc ra một câu, "Chỉ sợ ngươi không thường nổi."
Lý Vô Nại lập tức hiểu rõ là nàng đang trêu mình, lạnh lùng nói: "Dùng mạng của ngươi để đổi, ngươi thấy thế nào?"
"Dùng mạng của ta để đổi đương nhiên có thể, chỉ tiếc mạng của ta cũng không phải của ngươi."
"Vậy sao?" Lý Vô Nại nói: "Chuyện cho tới bây giờ, ngươi cho rằng mạng của ngươi vẫn còn là của mình?"
"Mạng của ta lúc nào cũng đều là của chính ta." Mộ Dung Vân Thư cười cười, lại nói: "Chỉ là chư vị tựa hồ cũng cho là mình nắm mạng của Mộ Dung Vân Thư ta đấy. Thật thú vị. Chẳng lẽ ở trong mắt các ngươi, Mộ Dung phủ ta có thể có được của cải trong thiên hạ, giữ mạch sống triều đình, chẳng qua là dựa vào ma giáo sao?" Thấy mọi người không nói, Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Chư vị đừng quên, cho dù không có ma giáo, Mộ Dung phủ cũng không phải dễ khi dễ. Các ngươi nghĩ danh xưng Đại Tiểu Thư của Mộ Dung phủ, chỉ là hư danh sao."
Mọi người kinh hãi, chẳng lẽ nàng thâm tàng bất lộ?
Lý Vô Nại nói: "Vậy sao ngươi không thử đi ra khỏi cửa lớn này một chút."
Mộ Dung Vân Thư lặng yên xoay ly trà trong tay, nhìn ngoài cửa cười mà không nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cười mà không nói là có ý gì?
Chợt, ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa nặng nề, liên tiếp, lộn xộn, thật giống như có Thiên Quân Vạn Mã, dần dần tiến tới gần. Rất nhanh, tiếng ngựa dừng lại, mấy ngàn tên khôi giáp kỵ binh bao vây ở ngoài khách điếm, trên lá cờ đen đột nhiên hiện lên hai chữ ‘Mộ Dung’ mạ vàng, giáo sắt các loại đứng sừng sững trong gió.
Mộ Dung Vân Thư buông tay đặt ly trà xuống, lạnh nhạt đứng dậy, nói: "Chư vị, sau này còn gặp lại." Dứt lời, chậm rãi hướng ngoài cửa bước đi.
Giữa nhóm Thiết kỵ tách ra một con đường, một chiếc xe ngựa hiện ra. "Tiểu thư!" Lục Nhi nhảy xuống xe ngựa chạy về phía Mộ Dung Vân Thư, "Tiểu thư, rốt cuộc cũng tìm được người. Ta còn tưởng rằng...... Còn tưởng rằng......" Vừa nói, hốc mắt Lục Nhi không khỏi nóng lên, khóc.
m thanh Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt nói: "Lúc ta không có mặt, Tiền tổng quán trừ lương tháng của em sao? Khóc thành ra như vậy."
"Người ta không phải, là bởi vì......" Lục Nhi quýnh lên, khóc càng dữ.
Lúc này trong xe ngựa lại đi ra một người, chính là người vốn nên ở bên trong khách điếm - Thạch Nhị tiên sinh.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Tiên sinh cực khổ."
Thạch Nhị tiên sinh cười nói: "Tiểu thư sao lại nói vậy, mật báo so với đục đá dễ hơn nhiều."
Trong khách điếm, Lý Vô Nại trợn mắt há hốc mồm, trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Thạch Nhị tiên sinh tại sao ở bên ngoài khách điếm? Mộ Dung phủ tại sao có thể có quân đội? Hơn nữa mọi người đều là người luyện võ.
Bên trong xe ngựa, Lục Nhi hưng phấn không dừng được, vẫn líu ríu không ngừng. Mộ Dung Vân Thư thật sự không chịu nổi, đuổi nàng ra ngoài mà nói cùng người đánh xe, mình thì nằm ở bên trong xe nghỉ ngơi.
"Tiểu thư sao lại trở nên thích ngủ như vậy?" Lục Nhi tựa như vô cùng quen biết, cùng hai người ‘phu xe’ bên cạnh trao đổi.
Không người nào để ý.
"Tại sao các ngươi không nói chuyện?"
Lại là không người để ý.
"A, đúng rồi, các ngươi là ai? Sao lại cùng tiểu thư ở chung một chỗ?"
Vẫn như cũ không ai trả lời.
"Ta biết rõ rồi. Các ngươi cùng một dạng với Tứ Đại Hộ Pháp, đều là người của Ma giáo đúng không?"
Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh đều không thích cùng người nói chuyện, chỉ có ở trước mặt Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca, mới có thể trả lời. Về phần những người khác, một mực không nhìn.
Lục Nhi nổi đóa, không nhịn được hướng bên trong xe ngựa oán giận nói: "Tiểu thư người lại mang về những thứ quái nhân gì đây!"
Bên trong xe trầm mặc một hồi lâu, mới truyền đến giọng nói của Mộ Dung Vân Thư, "Ừ, người của Ma giáo đều như vậy, em không nên ghét bỏ bọn họ."
"......"
"......"
"......"
Thế nên Lục Nhi cùng hai người ‘phu xe’ cùng chung phản ứng.
Lúc này Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Muốn nói chuyện phiếm em đi tìm Thạch Nhị tiên sinh, hai người bọn họ là dùng để nhìn ngắm."
Dùng để nhìn ngắm...... Đây là đang ám chỉ bọn họ là bình hoa sao? Khóe miệng Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh bắt đầu co quắp.
Vẻ mặt Lục Nhi bừng tỉnh hiểu ra, "Thì ra là câm nha!"
"......" Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh ở trong lòng nhất trí cho là: trí tuệ của nữ tử om sòm này có vấn đề.
Lục Nhi lại quay đầu hướng rèm nói: "Đúng rồi tiểu thư, Thịnh Vương vì sao lại đưa binh cho người? Những binh lính kia sau này sẽ là của Mộ Dung phủ chúng ta sao? Người thấy hai chữ ‘Mộ Dung’ trên lá cờ chưa? Thật là uy phong nha!"
"Ừ, bọn họ về sau để em trông nom." Mộ Dung Vân Thư nói.
Lục Nhi nghe vậy cặp mắt đột nhiên sáng lên, "Có thật không?"
"Quân tiền (tiền chi cho quân lính) từ tiền lương tháng của em trừ ra."
"......" Bộ mặt Lục Nhi đen thui. Nuôi nhiều binh như vậy, cho dù đem đời sau, kiếp sau, sau nữa, sau sau sau nữa...... tiền lương tháng của nàng toàn bộ trả trước ra ngoài cũng không đủ. "Hay là tiểu thư đừng để ý tới." Lục Nhi yếu ớt nói.
Bên trong xe ngựa, Mộ Dung Vân Thư cười cười, không nói gì. Nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười. Bây giờ mặc dù hành tung vủa Sở Trường Ca không rõ, nhưng hiện tại có Lục Nhi ở bên người, ngày cũng liền không khó khăn mà trôi qua. Bên cạnh có một bằng hữu tuyệt đối không vứt bỏ mình như vậy, khổ nạn cũng sẽ dễ dàng chịu đựng được nhiều hơn.
"Tiểu thư, tại sao không cho phép Tứ Đại Hộ Pháp mang theo người của Ma giáo tới đón người?" Lục Nhi vẫn còn ở bên ngoài hỏi.
Bởi vì ma giáo không thể cùng danh môn chính phái xung đột hơn nữa. Hiện tại tất cả người của võ lâm đều cho rằng huyết án ở Thiếu Lâm tự là do Sở Trường Ca gây nên, người muốn diệt trừ Ma giáo chỗ nào cũng có. Nếu như ma giáo lại đem nàng mạnh mẽ mang đi, chỉ biết sẽ chọc giận danh môn chính phái. Đến lúc đó, một cuộc ác chiến lại không thể tránh khỏi. Ngược lại, dựa vào thế lực Mộ Dung phủ rời khỏi Giang Hồ khách điếm, không quan hệ đến Sở Trường Ca, liền danh chính ngôn thuận hơn nhiều. Cũng sẽ không có người lấy ma giáo ra làm khó nàng. Như vậy nàng mới có thể tập trung tinh thần tìm Sở Trường Ca.
Những đạo lý này cho dù nói, Lục Nhi cũng sẽ không hiểu, cho nên Mộ Dung Vân Thư vẫn không để ý tới nàng.