Lần đầu nghe thấy Bách Hoa Các, Sở Trường Ca còn tưởng rằng là nơi bướm hoa, không ngờ lại là một chỗ thế ngoại đào nguyên, non xanh nước biếc, sắc hoa rực rỡ.
Trong sơn cốc nho nhỏ, sinh trưởng các loại kỳ hoa dị thảo, vòng quanh bốn phía nhà gỗ nhỏ như hình cái tháp. Bên cạnh nhà gỗ có một cây ngô đồng cao lớn, cành lá rậm rạp, gần như che một nửa nhà gỗ. Bên ngoài, xa xa là chỗ thác nước, suối nước chảy bay thẳng xuống dưới, khí thế hào hùng.
Chỉ là cho dù phong cảnh có đẹp hơn nữa, người vô tâm, cũng thấy vô vị tẻ nhạt. Núi cũng chỉ là một đống tảng đá, thác nước chỉ là nước. Mà kỳ hoa dị thảo, trong mắt Sở Trường Ca, cũng chỉ có thể là hoa hoa cỏ cỏ không khác hơn.
Sở Trường Ca đứng ở bên khe suối nhỏ, quan sát phương hướng nước chảy. Là nước chảy thì phải có nguồn. Hắn tin tưởng chỉ cần đi theo hướng nước chảy, nhất định có thể ra khỏi địa phương quái quỷ này.
Chợt, một giọng nói lạnh lẽo ở phía sau vang lên ——"Ngươi không ra được."
Không cần quay đầu lại Sở Trường Ca cũng biết là ai đang nói chuyện. Vì trong sơn cốc, trừ hắn ra, cũng chỉ có một người sống. "Có đường vào chắc chắn sẽ có đường ra. Nếu ta có thể đi vào, chỉ cần trở về đường cũ, là có thể đi ra ngoài." Sở Trường Ca vẫn như cũ nhìn chăm chú vào dòng suối, không ngừng tính toán.
"Ngươi là từ phía trên theo nước chảy rớt xuống." Nữ tử áo trắng, cũng chính là chủ nhân Bách Hoa Các - Thu Thủy m, nhìn thác nước đối diện nói.
Sở Trường Ca nghe vậy mà mừng rỡ, nói như vậy, nơi này hẳn đang ở gần Thiếu Lâm tự, chỉ cần leo lên ngọn núi đối diện kia, là có thể rời đi rồi. Tỉnh lại mấy ngày nay, Thu Thủy m vẫn không chịu tiết lộ một chút tin tức nào, không chỉ không nói cho hắn cách rời đi, thậm chí ngay cả nơi này là nơi nào, thuộc về châu nào cũng không hề đề cập tới.
Thu Thủy m không ngờ Sở Trường Ca sẽ hưng phấn như vậy, nhưng nàng tuyệt không lo lắng. Bởi vì ngọn núi kia, chưa từng có người có thể vượt qua. "Ngươi không lên được." Lưu lại những lời này, Thu Thủy m xoay người rời đi. Bên dòng suối gió mạnh, thân thể của nàng không chịu nổi.
Sở Trường Ca còn đứng ở bên dòng suối, ngửa đầu nhìn thác nước cao ngất, khẽ cong khóe miệng. Không lên được? Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ. Trừ Vân Tiêu điện bên ngoài Thiên Khuyết cung, trên thế gian này còn chưa có chỗ nào hắn lên không được.
Bàn chân Sở Trường Ca nhẹ một chút lướt sóng mà qua, đi tới dưới thác nước quan sát địa hình. Quả nhiên như hắn đoán, vách đá bởi vì hàng năm nước chảy mà bị mài đến vô cùng bóng loáng, không nên leo. Chỉ là đó cũng không phải vấn đề lớn lao gì. Việc cấp bách là nghỉ ngơi dưỡng sức. Mấy ngày nay bị nữ nhân kia hành hạ muốn lột một lớp da. Tiếp tục như vậy nữa, đừng nói leo núi, chỉ sợ đi bộ cũng thành vấn đề. Hắn thật sự không hiểu nổi, tại sao có thể có người dựa vào ăn hoa sống qua ngày? Lấy hoa bọc bụng thì cũng thôi đi, mỗi bữa lại còn chỉ cho phép ăn một cánh hoa. Càng quá phận chính là, mỗi ngày chỉ cho phép ăn hai bữa.
Nàng có thể sống đến bây giờ thật là kỳ tích. Nghĩ đi nghĩ lại bụng Sở Trường Ca không khỏi kêu lên ừng ực ừng ực. Vào giờ phút này, hắn vô cùng hoài niệm Oa Thất Đức tràn đầy muối kia. Mặn chết còn tốt hơn so với đói chết.
Hơn nữa chính là, trong suối không có cá, trong cốc không có động vật hoang dã. Hắn muốn ăn thịt thú hoang cũng không được. Sở Trường Ca bất đắc dĩ che cái dạ dày rỗng tuếch thở dài một hơi, không biết nàng sau khi đắc đạo thành tiên sẽ trở thành dạng gì.
Cơm tối, hai ngón tay Sở Trường Ca đang kẹp một ít phần bữa ăn tối thuộc về hắn —— một cánh hoa lớn bằng cái móng tay, rốt cuộc nói ra lời đã cất giấu ở đáy lòng lâu nay, "Chờ ngươi thành tiên thì nhất định phải nhớ giúp ta đem nó biến thành một con gà nướng."
Thu Thủy m nghe vậy dừng nhai lại, giương mắt kỳ quái nhìn Sở Trường Ca, sau đó từ từ nhai, nuốt cánh hoa rồi uống xong một ống trúc đồng nước suối, sau đó thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào hắn, thật giống như đang đợi cái gì.
Sở Trường Ca kỳ quái nhíu mày, khắc chế xúc động ăn như hổ đói mà hết sức ưu nhã nuốt vào cánh hoa ngay kẽ răng cũng nhét không được, sau đó đem một ống trúc đồng nước suối trực tiếp rót vào cổ họng, cảm thụ nước lạnh như băng từ từ chảy vào trong dạ dày. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng khổ như vậy.
Thấy Sở Trường Ca ‘dùng bữa’ xong, Thu Thủy m đưa tay muốn thay hắn bắt mạch, lại bị hắn nhanh chóng né tránh. Thu Thủy m lạnh lùng nhìn về phía hắn, nói: "Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi cũng sẽ không thể ngồi ở đây."
"Ta biết rõ." Sở Trường Ca lại phẫn nộ mà vươn tay ra để cho nàng bắt mạch. Hắn mới vừa rồi chẳng qua là theo phản xạ.
"Không cần." Thu Thủy m nói: "Ngươi tránh, chứng tỏ đầu óc của ngươi không bị hư."
Bộ mặt Sở Trường Ca đen thui, hắn rất muốn nói, còn tiếp tục đói như vậy, đầu óc sớm muộn cũng hư mất.
"Nếu đầu óc không bị hư, về sau cũng không cần nói xằng nói bậy trước mặt của ta. Ta sẽ không thành tiên, nơi này cũng không có gà nướng. Nếu ngươi không muốn bị đói, hãy tự kiếm lấy mà ăn, nếu không, ngay cả hoa cũng không được ăn." Bỏ lại những lời này, Thu Thủy m đứng dậy muốn đi, lại bởi vì một câu nói của Sở Trường Ca mà dừng bước.
"Ngươi có tự xem mạch cho mình chưa?" Sở Trường Ca nhàn nhạt hỏi.
Thu Thủy m quay đầu lại, "Chưa."
"Vậy ngươi thật sự nên thay mình bắt mạch."
"Ta không có bệnh." Ngoài miệng Thu Thủy m nói như vậy, trong lòng lại bỗng nhúc nhích. Hắn...... đang quan tâm nàng sao?
"Xem mạch xong phải nói cho ta kết quả. Nếu như đầu ngươi có bệnh, ta có thể không cùng ngươi so đo chuyện vừa rồi." Nói câu nói này thì giọng nói của Sở Trường Ca lại trở nên lạnh, tựa như khuyên nhủ tựa như uy hiếp.
Một câu nói khiến ấm áp mới vừa dâng lên trong lòng Thu Thủy m biến mất hầu như không còn. Nàng thật hồ đồ, người mới quen được một tháng, làm sao có thể quan tâm mình? Huống chi khi hắn hôn mê trong mười ngày, vẫn kêu một nữ tử tên ‘Vân Thư’. "Ngươi tốt nhất nên xác định rõ ràng lập trường của mình. Nơi này là Bách Hoa Các, mạng của ngươi là của ta." Giọng nói của Thu Thủy m trở nên lạnh lùng.
Sở Trường Ca nghe vậy liều lĩnh cười một tiếng, nói: "Vẫn chưa có người nào dám nói mạng Sở Trường Ca ta là của hắn."
Thu Thủy m mắt lạnh nhìn thẳng hắn, "Ta cứu mạng của ngươi, cái mạng này sẽ phải lưu lại trả nợ ân tình của ta đối với ngươi."
"Vậy sao?" Sở Trường Ca cười nói: "Ngươi có thể còn chưa biết, ta cũng không phải dạng tri ân tất báo (có ân sẽ báo đáp), thậm chí cũng rất nhiều người cho là ta thường xuyên lấy oán báo ân."
"Ngươi không phải."
"Tại sao chắc chắc như vậy?"
Thu Thủy m trầm mặc chốc lát, nói: "Bởi vì trong lòng ngươi có yêu. Một người nếu còn hiểu được yêu, chứng tỏ hắn không hoàn toàn xấu xa."
"Đáng tiếc ta chỉ hiểu được yêu một người. Một người nếu chỉ hiểu được yêu thê tử của hắn, hắn sẽ càng thêm lạnh lùng với bất kỳ người khác nào. Nếu như ngươi nhìn thấy hắn đột nhiên có lòng từ bi, vậy nhất định là bởi vì thê tử của hắn hi vọng hắn làm."
Thê tử...... Sao? Thu Thủy m chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, ngay sau đó lại có chút căm tức thu lại đáy lòng rung động, nói: "Nàng khẳng định hi vọng ngươi tri ân tất báo."
"Không tệ. Ngươi cứu mạng của ta, nàng nhất định sẽ báo đáp ngươi." Cuối cùng, lời nói của Sở Trường Ca xoay chuyển, đặc biệt ra vẻ phóng khoáng nói: "Ngươi ra giá đi. Nương tử của ta còn nhiều bạc, không sợ ngươi xuất ra công phu sư tử ngoạm."
Thu Thủy m nghe vậy hơi giận, lạnh lùng nói: "Vậy phải xem trong lòng nàng mạng của ngươi đáng nhiều hay ít."
"Nếu như theo lời ngươi, nàng nhất định sẽ nói ——‘không đáng giá một đồng’." Sở Trường Ca cười nói: "Nàng là thương nhân. Nói tới buôn bán, chắc là sẽ không có tình cảm."
Thu Thủy m sợ run một hồi lâu, lạnh lùng nói: "Xác thực không đáng giá một đồng." Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Nhà gỗ tổng cộng có ba gian phòng, một gian phòng ngủ, một gian thư phòng, một gian phòng chứa củi. Sở Trường Ca ngủ ở phòng chứa củi. Thật ra thì thương thế hắn khỏi hẳn, tự đem mình rửa sạch sẽ, Thu Thủy m đã chấp thuận hắn ngủ thư phòng rồi, nhưng hắn cự tuyệt. Không biết là chịu ảnh hưởng của Mộ Dung Vân Thư hay là do bản thân hắn có ý giữ tinh thần thích sạch sẽ, hắn tình nguyện ở phòng chứa củi ngủ cùng cây cỏ, cũng không nguyện ngủ giường người khác đã từng ngủ qua.
Nằm trên mặt đất, xuyên thấu qua cửa gỗ nho nhỏ nhìn ánh trăng bên ngoài, Sở Trường Ca chợt có loại cảm giác giống như ngồi tù. Không phải vì bụng đói kêu vang, thân thể mệt mỏi, mà bởi vì hắn ‘người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ’ (‘nhân hướng song tiền khán minh nguyệt’ đây là em tự nghĩ ra).
Hiện tại đoán chừng tất cả mọi người cho là huyết án Thiếu Lâm tự do hắn gây nên. Chẳng qua hắn cũng không sao cả. Dù sao trên giang hồ hể xảy ra chuyện giết người cướp của đều là ma giáo gây nên, là Sở Trường Ca hắn gây nên, hắn đã có thói quen bỏ ngoài tai. Cũng lười giải thích. Dù thế nào đi nữa kẻ thù của hắn đếm không hết, thêm nữa cũng không coi là nhiều. Nhưng mà cuộc sống của nàng...... Chỉ sợ không dễ chịu.
Sự thật chứng minh, Sở Trường Ca lo lắng là dư thừa. Mộ Dung Vân Thư những ngày sau này tốt vô cùng. Ăn no ngủ ngon còn có thể ngày ngày đếm bạc. Ít nhất ở trong mắt người khác là như vậy. Cái người khác đó tất nhiên bao gồm Lục Nhi ngay lúc này đang cộc cằn mà nhìn chằm chằm vào chủ nhân nhà mình.
"Tiểu thư, người thật không đi tìm cô gia?"
"Ừ." Mộ Dung Vân Thư lật sổ sách nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Thật thật không đi?"
"Ừ." Mộ Dung Vân Thư tiếp tục xem sổ sách. Xa nhà nửa năm, chuyện phải xử lý thật sự quá nhiều.
"Thật.. thật... thật không đi?" Lục Nhi vẫn chưa chết tâm, cao giọng hỏi.
Mộ Dung Vân Thư không chịu nổi ngẩng lên hướng mắt nhìn nàng, "Em rất nhớ chàng sao?"
"Ặc......" Lục Nhi cứng họng. Nam nhân của tiểu thư, nàng nào dám nhớ chứ! "Người ta...... Người ta chẳng qua là lo lắng chứ sao." Lục Nhi đặc biệt nhỏ giọng nói.
Mộ Dung Vân Thư lại nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu một tay gõ bàn tính một tay thật nhanh ghi sổ, thật là nước chảy mây trôi nói: "Chàng không chết được."
"...... Em không phải ý đó." Nàng không lo lắng cô gia chết hay sống đâu. Tất cả mọi người nói cô gia là đại ma đầu, mối họa lớn, gieo họa ngàn năm, khẳng định không chết được.
Thấy chủ nhân lại không để ý mình, Lục Nhi nhíu mày liễu thật lâu, rồi lại nói: "Em là lo lắng...... Người lại không muốn sống."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhẹ nhõm cười một tiếng, nói: "Phụ thân mất ta cũng không muốn chết, vị hôn phu mất tích đi tìm cái chết có cái gì tốt sao?"
Lục Nhi như chợt hiểu gật đầu, "Điều này cũng đúng. Cùng lắm thì tìm thêm người."
"Đúng vậy, cùng lắm thì tìm thêm người, tìm thêm người họ Sở."
"Tại sao phải là họ Sở?" Lục Nhi không hiểu.
Mộ Dung Vân Thư vẫn như cũ thật nhanh gõ bàn tính, không chút để ý nói: "Ta không muốn hài tử tương lai ở cùng người khác họ."
Lục Nhi suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của chủ nhân rất có đạo lý. Vừa nghĩ tới tương lai tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia sẽ họ Triệu, Tiền, Tôn, Lý...... Cũng đừng nghĩ đến. Chợt, trong đầu lóe lên, Lục Nhi kêu lên: "Em biết rồi, để cho bọn họ lấy họ tiểu thư, họ Mộ Dung!"
"Ừ, ta cũng nghĩ như vậy." Mộ Dung Vân Thư lần đầu phát hiện nha hoàn của mình cũng có trí khôn.
Lục Nhi trợn to mắt, "Nếu người đã sớm nghĩ xong......" Đột nhiên, mắt Lục Nhi trừng lớn, thất thanh kêu: "Tiểu thư, người, người, người...... Người mang thai?!"