Thấy Tạ Hoằng Văn dùng tính mạng Lý Kha Y ra đe dọa, Đàm Vũ Trạch sững sờ.
Anh ta thà chết cũng không chịu nhục, nhưng anh ta không thể để người yêu mình chết được.
Tuy nhiên, anh ta vẫn nói với Tạ Hoằng Văn: “Mày đừng dọa tao, mày sẽ không giết Kha Y đâu đúng không? Mày thích em ấy mà.”
Tạ Hoằng Văn dường như đã nghe được một câu chuyện cười ngớ ngẩn, anh nhìn Đàm Vũ Trạch mà cười lớn.
“Thích ư? Mày nghĩ tao đây mà lại đi thích người khác à? Tao chỉ thích bản thân tao mà thôi.”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn quay lại nhìn Lý Kha Y.
Lý Kha Y thấy vậy thì giật mình, có chút mất tự nhiên mà quay mặt đi.
Những lời mà Đàm Vũ Trạch và Tạ Hoằng Văn nói, Lý Kha Y không nghe rõ.
Cô ta chỉ nghe lờ mờ thấy mấy tiếng: Thích, Lý Kha Y.
Cho nên bây giờ, cô ta tưởng rằng Tạ Hoằng Văn thích mình.
Thật ra cô ta vốn đã đoán Tạ Hoằng Văn thích mình rồi.
Nhưng bây giờ tưởng rằng anh nói như thế với Đàm Vũ Trạch, cô ta vẫn không khỏi bối rối, khó xử.
Hơn nữa, bây giờ Lý Kha Y còn nghĩ Tạ Hoằng Văn làm hại Đàm Vũ Trạch là vì cô ta.
Cô ta cảm thấy chuyện Đàm Vũ Trạch bắt nạt Tạ Hoằng Văn ngày xưa, Tạ Hoằng Văn đã không quá để bụng nữa rồi.
Nguyên nhân anh dã man hành hạ Đàm Vũ Trạch đa phần là vì cô ta thôi.
Nghĩ như vậy, Lý Kha Y càng thấy đau lòng và áy náy với Đàm Vũ Trạch.
Thế là cô ta lại van xin Tạ Hoằng Văn: “Anh tha cho anh ấy đi.
Tôi đã nằm trong tay anh rồi, anh muốn làm gì tôi cũng được, chỉ cần anh tha cho anh ấy.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì lại quay sang nhìn Đàm Vũ Trạch, nói với anh ta: “Xem ra người yêu mày rất yêu mày đấy.
Mày chắc không nỡ để cô ta chết đâu nhỉ.”
Lý Kha Y ở khoảng cách xa lại không nghe rõ.
Cô ta chỉ nghe thấy câu đầu tiên của Tạ Hoằng Văn, còn câu sau cô ta chỉ nghe thấy chữ “chết”.
Cho nên cô ta lại tưởng Tạ Hoằng Văn muốn Đàm Vũ Trạch chết bởi vì cô ta yêu Đàm Vũ Trạch.
Thế là cô ta liền thảm thiết mà hét lớn: “Đừng! Đừng giết anh ấy!”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì liền cười lớn, tâm trạng lúc này rất sảng khoái.
Còn Đàm Vũ Trạch thì cắn chặt răng, cuối cùng vẫn cúi đầu mà nói.
“Được.
Tao .”
Vì Lý Kha Y, Đàm Vũ Trạch cảm thấy bản thân nhục nhã cũng được.
Anh ta nhắm chặt mắt, khó khăn mà quỳ dưới chân Tạ Hoằng Văn rồi vươn lưỡi ra giày cho anh.
Lý Kha Y thấy cảnh này thì đầu óc chấn động, không thể tin nổi mà nhìn Đàm Vũ Trạch.
Tạ Hoằng Văn lại vừa cười vừa nói: “ cho sạch vào, không sạch thì đừng có trách tao.”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì vừa nhục lại vừa thấy căm phẫn.
Vào giây phút này, anh ta chỉ muốn băm vằm Tạ Hoằng Văn ra làm trăm mảnh.
Thế rồi anh ta dừng lại, không nữa, anh ta cảm thấy đã quá đủ rồi.
Thế nhưng Tạ Hoằng Văn lại đạp vào miệng anh ta một cái rồi nói: “Tiếp tục.”
Nghe thấy vậy, sự căm hận của Đàm Vũ Trạch đã đến đỉnh điểm.
Nhưng vì Lý Kha Y, anh ta cuối cùng vẫn tiếp tục .
Hứa Nhan Du nhìn mà không khỏi thở dài.
Tạ Hoằng Văn lại quay lại nhìn cô, nhưng anh không thấy một chút vui vẻ nào trên khuôn mặt cô.
Cô cũng không chế nhạo hay mỉa mai Đàm Vũ Trạch, điều đó làm anh có chút không vui.
Anh nhíu mày, đạp cho Đàm Vũ Trạch một cái rồi bảo: “Thứ vô dụng! cũng không sạch, ngược lại còn làm bẩn giày tao.”
Sau đó, anh lại quay sang nhìn Lý Kha Y rồi bảo: “Vốn định tha cho người yêu cô, nhưng hắn ta làm bẩn giày của tôi rồi.
Cô nói xem tôi nên giết hắn ta như thế nào đây?”
Lý Kha Y nghe vậy thì mặt mũi tái mét, luôn miệng van xin: “Đừng giết… Đừng giết…”
Còn Đàm Vũ Trạch thì tức điên lên, nhưng anh ta không còn sức để mà hét lớn nên chỉ có thể yếu ớt chửi rủa: “Thằng khốn! Mày đã nói là tha cho tao, thứ khốn nạn nuốt lời.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì lại bình thản nói: “Tao đã bảo nếu mày sạch thì tha cho mày một mạng.
Nhưng mà mày bẩn!” Nói dứt lời, Tạ Hoằng Văn lại đạp cho Đàm Vũ Trạch một cái.
Cú đạp này đã khiến Đàm Vũ Trạch choáng váng, thiếu chút nữa đã ngất ngay tại chỗ.
Lý Kha Y thấy vậy thì khóc òa lên.
Tạ Hoằng Văn lại hỏi: “Muốn cứu người yêu của cô không?”
Lý Kha Y nghe vậy thì gật đầu lia lịa, Tạ Hoằng Văn lại nhếch miệng cười rồi nói: “Vậy thì lấy lòng tôi đi, tôi có lẽ sẽ tha cho người yêu của cô đấy!”
“Lấy lòng” ở đây tức là quỳ, trước đó Tạ Hoằng Văn cũng bảo Đảm Vũ Trạch quỳ xuống lấy lòng anh.
Trong mắt anh, kẻ nào muốn lấy lòng thì cũng phải quỳ xuống, thể hiện sự thấp hèn để mua vui cho anh.
Nhưng Lý Kha Y lại hiểu lầm.
Cô ta nghĩ Tạ Hoằng Văn muốn cô ta dùng thân thể lấy lòng anh để đổi lấy mạng sống của Đàm Vũ Trạch?
Nhưng thế thì có sao chứ, không phải Lý Kha Y đã nói rằng chỉ cần tha cho Đàm Vũ Trạch, Tạ Hoằng Văn muốn làm gì cô ta cũng được sao?
Cô ta quay sang nhìn Đàm Vũ Trạch, ánh mắt dịu dàng có phần đau xót.
Nếu có thể cứu được Đàm Vũ Trạch, cô ta cảm thấy bản thân chịu nhục cũng không sao cả.
Hơn nữa cô ta và Đàm Vũ Trạch đã từng phát sinh quan hệ, cô ta cảm thấy trinh tiết của mình đã trao cho anh ta rồi, vậy nên cô ta có cùng Tạ Hoằng Văn làm chuyện đó cũng không sao cả.
Dù sao cả trinh tiết và trái tim, cô ta cũng đều trao cho Đàm Vũ Trạch rồi.
Nghĩ như vậy, cô ta rơi nước mắt, sau đó ngậm ngùi nói: “Được.
Anh tha cho Vũ Trạch đi.”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì thều thào nói: “Không… Đừng, Kha Y à…”
Tạ Hoằng Văn lại nhìn Lý Kha Y, sau đó nói: “Mau lên đi.”
“Mau lên?” Lý Kha Y vô cùng hoang mang, Tạ Hoằng Văn giục cô ta mau lên là có ý gì? Chẳng lẽ… anh muốn ngay tại nơi này bắt cô ta âu yếm với anh để kích động, nhục nhã Đàm Vũ Trạch sao?
Lý Kha Y nghĩ vậy thì liền lắp bắp nói: “Không… Không được đâu…”
“Không được?” Tạ Hoằng Văn nở một nụ cười mỉa mai, “Muốn cứu người yêu, vậy mà chút chuyện nhỏ cũng không làm được? Người yêu cô còn giày cho tôi rồi, vậy mà cô còn không biết đường quỳ xuống mà xin mạng cho hắn ta sao?”
Nghe đến đây, Lý Kha Y ngây người trong giây lát.
Sau đó, cô ta không tin được mà hỏi: “Anh… Anh bảo tôi quỳ?”
Tạ Hoằng Văn nhận được câu hỏi này thì nhăn mày: “Chứ còn sao nữa? Không biết quỳ xuống mà lấy lòng tôi sao? Chỉ biết ngồi đấy mà cầu xin thì cô nghĩ tôi sẽ tha cho người yêu của cô à?”
Nghe thấy mấy lời này, Lý Kha Y bị dọa cho ngu người.
Mà Hứa Nhan Du thì có chút bất ngờ, bởi trong tiểu thuyết Tạ Hoằng Văn không hề bắt Lý Kha Y phải quỳ xuống.
Đàm Vũ Trạch thì vô cùng căm giận, nhưng anh ta lại bất lực không làm được gì.
Lý Kha Y cuối cùng vẫn chỉ có thể từ từ bước về phía Tạ Hoằng Văn, sau đó quỳ xuống trước mặt anh rồi nói: “Xin anh tha cho Vũ Trạch.”
Tạ Hoằng Văn nhìn dáng vẻ cầu xin của Lý Kha Y thì nhíu mày, sau đó lại nói: “Không biết dập đầu à?”
Đàm Vũ Trạch nghe thấy thế thì nghiến chặt răng, không ngừng chửi rủa: “Thằng khốn! Sao mày dám bắt em ấy làm như thế?”
Lý Kha Y thì siết chặt bàn tay, không khỏi cảm thấy Tạ Hoằng Văn đáng ghét, đáng hận.
Nhưng nghĩ rằng Tạ Hoằng Văn thích mình, sự căm hận của Lý Kha Y tự nhiên lại vơi đi rất nhiều.
Bởi cô ta cảm thấy Tạ Hoằng Văn khá đáng thương, bởi vì cô ta không thích anh nên anh mới tức giận mà bắt cô ta quỳ lạy van xin.
Thế là cuối cùng, cô ta cũng nhẫn nhịn mà làm theo lời Tạ Hoằng Văn nói, dập đầu trước anh mà cầu xin: “Xin anh tha cho Vũ Trạch.”
Nhưng lúc này, Tạ Hoằng Văn lại quay sang nhìn Hứa Nhan Du.
Hừ! Trông cô vẫn chẳng vui vẻ chút nào.
Anh nhìn Lý Kha Y dập đầu cũng thấy khá sảng khoái mà, sao cô vẫn không vui chứ?
Anh bất giác lên tiếng, hỏi: “Không phải cô ghét cô ta sao?” Hôm qua nhìn qua camera, anh nhận ra được là cô ghét Lý Kha Y.
Mà lúc này, cô cũng trả lời rằng: “Đúng, em ghét.” Nhưng trông vẻ mặt cô vẫn không hề vui vẻ chút nào cả.
Anh không khỏi nhíu mày, quay sang nói với Lý Kha Y: “Đứng dậy đi!”
Lý Kha Y nghe vậy thì có chút mừng rỡ: “Vậy là anh đồng ý tha cho Vũ Trạch rồi sao?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì nở nụ cười chế nhạo: “Tha cho hắn ta à?”
“Cũng được thôi.” Tạ Hoằng Văn gọi vệ sĩ lại, sau đó lấy ra một con dao từ trên người vệ sĩ rồi đưa cho Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn cầm lấy con dao.
Tạ Hoằng Văn lại nói với Đàm Vũ Trạch: “Hôm đó mày đâm cô ta một nhát, bây giờ để cô ta đâm mày, sau đó mày có thể cút khỏi đây.”
Nghe thấy vậy, Lý Kha Y không khỏi lo sợ.
“Không được! Vũ Trạch bị thương nặng lắm rồi, nếu bị đâm thêm một dao thì không chịu nổi đâu!”
Nói đến đây, cô ta lại bò đến cầu xin Tạ Hoằng Văn, nhưng kết quả lại nhận được từ Tạ Hoằng Văn một ánh mắt sắc lạnh.
Cô ta vì thế mà sợ hãi, thế là liền quay lại cầu xin Hứa Nhan Du: “Tôi xin cô, cô đừng đâm anh ấy!”
Hứa Nhan Du lúc này nhìn Lý Kha Y, sau đó lại nhìn Đàm Vũ Trạch.
Nếu cô đâm Đàm Vũ Trạch, anh ta có thể sẽ chết, như vậy cô sẽ không thể quay về kiếp sau với Tạ Hoằng Văn được.
Hơn nữa cô chưa bao giờ đâm người khác, cũng không muốn đâm người khác.
Trừ khi gặp tình huống nguy hiểm, nếu không cô cũng sẽ không có ý định đâm bất cứ ai.
Vì thế, cô liền quay sang nói với Tạ Hoằng Văn: “Em ngại máu, tha cho anh ta đi.”.