Nghe thấy Hứa Nhan Du bảo tha cho Đàm Vũ Trạch, ánh mắt Tạ Hoằng Văn liền lạnh đi.
Hứa Nhan Du cảm nhận được ánh mắt của anh nên bèn nói tiếp: “Em chưa từng dùng dao đâm ai bao giờ, em cũng không muốn tay mình dính máu đâu.
Anh bảo em đâm Đàm Vũ Trạch thì làm khó cho em quá, thôi thì tha cho anh ta đi.”
Tạ Hoằng Văn nghe Hứa Nhan Du nói vậy thì nhìn chằm chằm cô như đang muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Sau đó, anh cầm lấy con dao trên tay cô rồi hỏi: “Vậy là cô không dám ra tay?”
Hứa Nhan Du đáp: “Đúng là không dám.”
Tạ Hoằng Văn liền bật cười, hỏi Hứa Nhan Du: “Không có gan cầm dao đâm người khác, nhưng lại có gan chắn dao cho tôi?”
Hứa Nhan Du liền mỉm cười rồi bảo: “Che cho người mình yêu thì đương nhiên là dám rồi.”
“Che cho người mình yêu?” Tạ Hoằng Văn cười càng lớn hơn, “Cái miệng lừa người của cô toàn nói ra những lời dễ nghe nhỉ.”
Hứa Nhan Du liền nói: “Lời em nói là thật lòng đó.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vẫn cười mà không nói gì, nhưng ánh mắt của anh lại nói với cô rằng: Tôi không tin.
Chỉ là dù không tin, nhưng Tạ Hoằng Văn vẫn khá vui vẻ.
Anh nói với Hứa Nhan Du: “Không dám đâm thì thôi, cô không cần đâm nữa.”
Nghe thấy vậy, Lý Kha Y ở gần đó liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta nghĩ Tạ Hoằng Văn tha cho Đàm Vũ Trạch rồi.
Nhưng ai ngờ, Tạ Hoằng Văn lại nói với Hứa Nhan Du: “Để tôi ra tay giúp cô.”
Nói rồi, anh liền đứng dậy, cầm dao bước đến trước mặt Đàm Vũ Trạch.
Lý Kha Y vô cùng hoảng loạn, muốn chạy lên ngăn Tạ Hoằng Văn nhưng cuối cùng lại không dám.
Tạ Hoằng Văn thật sự quá đáng sợ, cô ta cảm thấy bản thân không thể nào ngăn cản nổi anh.
Đàm Vũ Trạch cũng sợ, anh ta cố lết người lùi xa Tạ Hoằng Văn.
Nhưng Tạ Hoằng Văn lúc này lại giơ con dao lên, chỉ là đang chuẩn bị đâm vào lưng Đàm Vũ Trạch thì Hứa Nhan Du lại lên tiếng: “Khoan đã!”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy tiếng thì liền dừng lại, nhìn về phía Hứa Nhan Du.
Đàm Vũ Trạch cũng nhìn Hứa Nhan Du, Hứa Nhan Du lại nói với Tạ Hoằng Văn: “Dù sao Đàm Vũ Trạch cũng bị thương nặng rồi, nếu đâm anh ta một dao nữa thì anh ta rất có thể sẽ chết.
Người chết thì không còn thú vị nữa, anh để anh ta sống rồi chơi đùa với anh ta thì vui hơn.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tạ Hoằng Văn nhìn qua không có thay đổi gì lớn.
Nhưng nhìn kỹ vào đôi mắt anh, Hứa Nhan Du liền phát hiện ra tâm tình anh đã trở nên cực kỳ không tốt.
Anh dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn cô, sau đó lại cúi xuống nhìn Đàm Vũ Trạch đang nằm trên đất.
Trong nguyên tác, anh vốn không định dùng dao đâm Đàm Vũ Trạch.
Anh cũng cảm thấy để anh ta chết sẽ không thú vị nên cũng thả anh ta đi.
Nhưng bây giờ, thấy Hứa Nhan Du xin mạng cho anh ta, Tạ Hoằng Văn tự nhiên lại không muốn cho anh ta được sống.
Hứa Nhan Du lúc này liền đứng dậy, đi đến chỗ Tạ Hoằng Văn rồi khuyên nhủ: “Anh à, tha cho anh ta, lần sau lại bắt anh ta lại rồi đem hành hạ tiếp.
Còn bây giờ muộn rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì liền ném con dao xuống dưới đất, sau đó đưa tay lên bóp cằm Hứa Nhan Du, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Hứa Nhan Du nhìn thẳng vào mắt anh lại vẫn giữ được vẻ bình tĩnh mà nói tiếp: “Anh à, em mệt rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Hoằng Văn liền cau mày.
“Cô mệt thì mắc gì cả tôi cũng phải về nghỉ ngơi.” Nói rồi Tạ Hoằng Văn liền hung dữ mà buông tay khỏi cằm cô, sau đó sai nhóm vệ sĩ: “Chở tên này ra ngoại ô rồi vứt hắn đi.”
Nhóm vệ sĩ nghe vậy thì liền kéo Đàm Vũ Trạch ra ngoài.
Đàm Vũ Trạch liền cố gắng vươn tay về phía Lý Kha Y mà yếu ớt gọi cô ta: “Kha Y… Kha Y…”
Lý Kha Y muốn chạy theo Đàm Vũ Trạch nhưng bị vài vệ sĩ khác giữ lại, vì thế cô ta chỉ có thể nhìn về phía Đàm Vũ Trạch mà khóc lóc.
“Vũ Trạch… Vũ Trạch…”
Đàm Vũ Trạch lúc này cũng đã rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Kha Y, chờ anh… Anh sẽ quay lại cứu em…”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy lời này thì liền nhếch mép, nở một nụ cười khinh bỉ mà nhìn Đàm Vũ Trạch.
Nhưng lúc Đàm Vũ Trạch bị kéo ra đến ngoài cửa, Tạ Hoằng Văn lại phát hiện anh ta vốn đang nhìn Lý Kha Y lại chợt đưa mắt, khẽ liếc nhìn về phía Hứa Nhan Du.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Nụ cười trên môi Tạ Hoằng Văn vì thế mà nhạt dần.
Anh quay sang nhìn Hứa Nhan Du, ánh mắt hiện rõ vẻ không vui.
Lúc này Lý Kha Y lại còn khóc lóc, Tạ Hoằng Văn thấy ồn ào nên liền quát lớn: “Câm mồm!”
Lý Kha Y nghe vậy thì bị dọa sợ, vội vàng bịt miệng lại, không dám khóc nữa.
Hứa Nhan Du thì giật mình, nhìn Tạ Hoằng Văn chằm chằm rồi đi đến bên cạnh anh, hỏi nhỏ: “Anh sao thế?”
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại quay mặt đi, không buồn để ý đến cô mà liền rời khỏi căn phòng.
Cô đi theo anh, nhưng anh vẫn coi cô như không khí, dù cô có nói gì thì anh vẫn không hề trả lời.
Đến lúc về tới biệt thự, anh vẫn không hề ngó ngàng tới cô mà liền đi lên phòng.
Cô biết là anh tức giận rồi.
Anh căm ghét Đàm Vũ Trạch, vậy mà cô lại xin tha cho anh ta, cho nên nhất định là anh đang khó chịu vì chuyện đó.
Hứa Nhan Du cảm thấy mặc dù hiện tại, anh vẫn chưa có tình cảm gì với cô, nhưng cô ở biệt thự của anh, ăn đồ ăn của anh, còn tiêu biết bao nhiêu là tiền của anh.
Cho nên khi cô bênh vực kẻ mà anh căm ghét, anh đương nhiên là sẽ nổi giận rồi.
Chỉ là cô không nghĩ sự tức giận của anh lại kéo dài lâu như vậy.
Sáng hôm sau, anh đã cảnh cáo tất cả người làm trong biệt thự không được nghe theo lời cô.
Lúc cô muốn lên sân thượng cùng anh dùng bữa thì liền bị vệ sĩ chặn lại, không cho phép cô lên sân thượng.
Lúc anh ở trong biệt thự, cô muốn tiếp cận anh nhưng anh lại lạnh lùng mà nhìn cô, giống như cảnh cáo cô không được đến gần.
Vì thế, cô chẳng có cách nào ở gần anh.
Mấy ngày như vậy cứ trôi qua, cô càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi.
Mấy dì giúp việc bây giờ không được phép nghe theo lời cô, nhưng khi anh không có nhà thì các dì ấy cũng có nói chuyện với cô.
Có một dì còn an ủi: “Trước đây tôi từng làm giúp việc tại nhiều nơi, mấy ông chủ ấy thỉnh thoảng cũng cãi cọ, chiến tranh lạnh với vợ mình.
Nhưng mà không sao đâu, một thời gian qua đi là vợ chồng lại hòa thuận thôi.”
Hứa Nhan Du nghe được lời an ủi thì chỉ cười nhẹ.
Cô và Tạ Hoằng Văn không phải vợ chồng, anh cũng chưa có tình cảm với cô.
Cùng lắm cũng chỉ là đối xử với cô đặc biệt hơn một chút, bởi vì cô biết nhiều điều về anh, lại còn từng đỡ cho anh một dao mà thôi.
Chẳng qua anh chưa từng có phụ nữ bên cạnh, cho nên người làm trong biệt thự mới nghĩ rằng cô sẽ là bà chủ tương lai của họ.
Nhưng làm sao cô có thể là bà chủ tương lai được chứ?
Muốn lấy được lòng tin của Tạ Hoằng Văn đã khó, muốn lấy được tình cảm của anh lại càng khó hơn.
Bây giờ anh lại đối xử với cô lạnh lùng như vậy thì làm sao cô làm được bà chủ đây.
Tối đến.
Tạ Hoằng Văn về muộn, còn Hứa Nhan Du lại chờ anh về ăn tối.
Đầu bếp và dì giúp việc khuyên cô nên ăn trước, bởi có lẽ Tạ Hoằng Văn đã ăn ở ngoài rồi.
Hơn nữa dù anh có ăn ở nhà thì cũng đâu cùng ăn với cô, cho nên cô việc gì phải đợi.
Tuy nhiên, Hứa Nhan Du vẫn đợi.
Đợi đến tận chín giờ tối, Tạ Hoằng Văn mới về.
Vệ sĩ mở cửa, Tạ Hoằng Văn xuống xe thì Hứa Nhan Du đã nhanh chân đi ra đón anh.
“Hôm nay anh về muộn thế.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì không nói gì, cũng không nhìn Hứa Nhan Du mà liền đi vào trong biệt thự.
Hứa Nhan Du liền đi theo anh, vừa đi vừa hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Tạ Hoằng Văn không đáp lời.
Thay vào đó, tiếng “ục ục” trong bụng Hứa Nhan Du lại vang lên.
Hứa Nhan Du liền nói: “Em đói bụng quá, cái bụng của em đang lên án em ăn muộn đây này.
Bây giờ chúng ta ăn cùng nhau được không?”
Tạ Hoằng Văn vẫn không trả lời cô.
Nhưng khi bước vào biệt thự, dì giúp việc hỏi: “Xin hỏi ông chủ đã ăn tối chưa?” Kết quả, anh liền trả lời: “Ăn rồi.”
Ăn rồi, chỉ hai chữ đơn giản đó thôi.
Anh có thể trả lời người khác, nhưng lại không thèm trả lời Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du không khỏi buồn bã.
Đến lúc theo anh đi đến tầng hai, cô liền giả vờ trẹo chân rồi kêu: “A!” một tiếng.
Kết quả, bước chân của anh dừng lại.
Không những vậy, anh cũng quay lại nhìn cô.
Cô thấy vậy thì rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại giả bộ đáng thương mà nói: “Hoằng Văn, em đau quá!”
Tạ Hoằng Văn liền nhíu mày.
Bởi anh vừa nhìn một cái là đã biết cô đang giả bộ, vì vậy anh liền quay người, đi lên tầng.
Mà cô nhìn anh dần dần đi khuất thì vô cùng hụt hẫng, trái tim cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tạ Hoằng Văn của kiếp sau thấy cô đau một chút là đã lo lắng.
Vậy mà kiếp này… Anh lại thờ ơ như vậy..