Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

chương 61: chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nơi Sở Tuấn An hẹn ăn cơm không phải nhà hàng nào sang trọng mà là một cửa tiệm tư nhân trong một ngõ sâu giữa khu phố náo nhiệt, đông đúc.

Chu Khả Nhi lái xe tìm kiếm hồi lâu xém chút lạc đường, ngay thời điểm cô dự định quay xe, thì tìm thấy cửa tiệm nho nhỏ kia.

Quả nhiên đủ SÂU.

Tìm một chỗ gửi xe, Chu Khả Nhi cầm theo túi xách nhàn tản đi vào trong.

Sau khi báo tên Sở Tuấn An, cô được nhân viên dẫn vào một đình viện kín đáo, đi thêm một đoạn hàng lang dài hun hút xây theo kiến trúc cổ, sẽ đến một lầu nhỏ tách biệt hoàn toàn, bao sương mà Sở Tuấn An đặt nằm ngay tại gian giữa của lầu này.

Khiến cô bất ngờ hơn cả chính là người đàn ông hẹn cô lại đến muộn hơn cả mình.

Chu Khả Nhi ngồi một lúc, liền gọi nhân viên phục vụ lên, cô cầm menu lướt qua một lần, mỗi món gọi một phần, xong xuôi còn phân phó, mỗi món đã gọi gói thêm suất đem về.

Nhân viên phục vụ: …

“Mang thức ăn lên nhanh nhé.

Tôi đói rồi.”

Chu Khả Nhi căn dặn đối phương.

Quán cơm lên đồ rất nhanh, Chu Khả Nhi mới chơi chưa hết một ván PubG, đồ ăn đã lần lượt được bưng lên.

Cô đặt điện thoại di động sang một bên, cầm đũa, thoải mái phóng khoáng nhâm nhi đồ ăn, hoàn toàn không có ý chờ Sở Tuấn An.

Vừa ăn vừa gửi ảnh cho Hạ Miên Miên:

“Món ăn ở đây mùi vị không tệ, lần sau đưa em yêu đi ăn.

Chị thân thương của em còn đặc biệt dặn nhân viên mỗi món gói phần về, lát nữa ship qua cho em.”

Hạ Miên Miên: “Được mời còn thuận tiện gọi phần mang về nữa sao?”

Chu Khả Nhi: “Kệ mẹ anh ta.”

Lúc Sở Tuấn An đi vào, Chu Khả Nhi đang chăm chú bóc cua, tư thế có chút thô lỗ, thấy anh ta đi đến, cô mới buông dụng cụ xuống, cầm khăn bên cạnh lau qua tay, chủ động đứng lên chào hỏi:

“Anh tới rồi.”

Sở Tuấn An nhìn về phía cô, ánh mắt không được tự nhiên cho lắm, nhanh chóng chuyển ánh mắt đến mặt bàn, thần sắc phức tạp khó nói rõ:

“Xin lỗi, trên đường kẹt xe.”

Chu Khả Nhi nhìn anh, phát hiện một bên mặt có mất vết đỏ sậm, nghĩ cái cớ kẹt xe là giả, đi dỗ dành ai kia mới là thật.

Cô giả vờ không thấy, cũng không hỏi nhiều, chào hỏi xong, liền ngồi xuống, thoải mái nói:

“Vừa rồi đói quá nên tôi gọi đồ ăn trước, giờ nguội rồi, để tôi gọi nhân viên lên hâm nóng lại.”

Sở Tuấn An khoát tay: “Không sao, thế này được rồi.”

Chờ anh ngồi xuống, Chu Khả Nhi một tay chống cằm, đi thẳng vào vấn đề:

“Cho nên hôm nay anh tìm tôi có việc gì?”

Sở Tuấn An đang trấn tĩnh vì câu hỏi này cơ mặt thoáng căng cứng mất tự nhiên, anh nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn mở miệng:

“Chuyện đêm đó, em nhớ được bao nhiêu?”

Chu Khả Nhi ngẩn ra, cười khẽ một tiếng nói: “Bây giờ anh mới hỏi tôi chuyện này?”

Sở Tuấn An thở dài, nói:

“Khoảng thời gian này anh quá bận rộn.

Chuyện tình cảm… cũng xảy ra chút vấn đề, cho nên không có thời gian lo lắng những chuyện khác, nhưng việc đã xảy ra, cũng nên nghĩ biện pháp giải quyết.”

Chu Khả Nhi cười nhạt, ánh mắt cực kỳ thấu triệt nhìn thẳng anh ta, hỏi:

“Vậy anh muốn giải quyết chuyện chúng ta như thế nào?”

Yết hầu Sở Tuấn An khẽ động, lần nữa nuốt nước miếng, cẩn trọng nói:

“Hiện tại anh muốn biết, đêm đó chúng ta có….

không?”

Chu Khả Nhi thẳng thừng nói: “Có làm không?”

Sở Tuấn An: …

Chu Kha Nhi híp mắt, im lặng vài giây mới đáp:

“Tôi cũng không biết, đêm đó tôi uống nhiều chẳng còn nhớ gì.”

Sở Tuấn An rõ ràng thở phào một hơi, thăm dò nói: “Chúng ta đều uống nhiều quá, xem chừng đều… không làm gì cả.”

Chu Kha Nhi chớp chớp mắt, nâng ly trà nên uống một ngụm mới từ tốn nói: “Không chắc.”

Trong nháy mắt biểu tình trên mặt Sở Tuấn An lại lâm vào căng thẳng, đôi con ngươi nặng nề nhìn Chu Khả Nhi.

Là nam chính dung nhan của Sở Tuấn An đương nhiên cực kỳ anh tuấn, cuốn hút, tối thiểu cũng khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy cảnh đẹp, ý vui, tâm tình thư sướng.

“Chu Khả Nhi, em biết mà.

Anh đã có bạn gái, cũng rất yêu thương cô ấy, nếu anh và em có thật sự đã làm gì đó, cũng không thể chịu trách nhiệm với em được.”

Chu Khả Nhi nhíu mày, cười nói:

“Vậy hôm nay anh tới tìm tôi làm gì? Chỉ muốn nói là không thể chịu trách nhiệm với tôi à? Nhưng tôi cũng đâu có ý định để anh chịu trách nhiệm, sau hôm đó tôi cũng đâu có đến tìm anh.”

Sở Tuấn An ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu: “Anh chỉ muốn biết, chúng ta đã làm gì chưa?”

“Có phải bạn gái anh cảm thấy anh không sạch, nên náo loạn muốn chia tay với anh.

Anh muốn tìm cách dỗ dành cô ta, cho nên mới tìm tôi, muốn tôi thay anh giải thích tình huống lúc đó, tốt nhất có thể chứng minh cho bạn gái anh thấy hai chúng ta hoàn toàn trong sạch.”

Chu Khả Nhi nhàn nhạt nói.

Sở Tuấn An ngẩng đầu, đáy mắt nhiều hơn một phần chờ mong:

“Anh… đúng là có ý này, nếu như em chịu giúp anh làm sáng tỏ, anh chắc chắn sẽ trả ơn.

Điều kiện do em đề ra, chỉ cần thuộc trong phạm vi năng lực của anh.”

Chu Khả Nhi khúc khích cười:

“Sở Tổng, nói không chừng, so với anh tôi còn có địa vị, tiền bạc hơn nhiều đó.”

Sở Tuấn An: ..

“Hơn nữa tại sao tôi phải giúp anh giải thích? Tôi và Bạch Mộng Lam đánh cũng đánh nhau rồi, anh nên biết chứ.”

“ Tại sao tôi phải giúp anh đi nói với người tôi ghét chuyện khiến cô ta bực mình nhất thật ra không hề có? Tôi đâu điên, hay là anh cảm thấy tôi thích anh, ỷ vào tình cảm đó mà nghĩ rằng có thể tùy tiện sai khiến tôi làm việc này việc kia?”

Chu Khả Nhi liên tiếp đưa ra một loạt câu hỏi, khiến Sở Tuấn An không tài nào phản bác được.

“Anh…” Sở Tuấn An vuốt mặt, thở dài nói:

“Xin lỗi em, anh không nên đến tìm em, chỉ là hiện tại anh không biết phải làm thế nào mới khiến cô ấy tha thứ cho anh, anh thật sự bất lực rồi.”

Chu Khả Nhi nhìn anh ta, ngữ khí ôn hòa:

“Đã nói không có cách nào giải quyết, vậy tại sao phải gượng ép bên nhau rồi cả hai đều cảm thấy bị hành hạ, tổn thương.

Chẳng bằng chia tay cho rồi?”

“Chia tay?”

Sở Tuấn An ngẩn ra, thần sắc kinh hoàng:

“Anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ chia tay Mộng Lam, không có cô ấy, anh không sống nổi?”

“Chưa từng nghĩ tới? Vậy hiện giờ anh có thể nghĩ thử.

Anh cũng chưa từng thử chia tay cô ta, làm sao biết không có cô ta thì có sống nổi hay không? Nếu cô ta một mực không chịu tha thứ cho anh, anh định cả đời dây dưa, chậm trễ cô ấy sao? Thật là quá mệt mỏi.”

Sở Tuấn An có chút bực bội, nói:

“Cho nên anh phải khiến cô ấy tin tưởng rằng anh và em không hề phát sinh quan hệ kia.”

“Vậy không chắc.”

Chu Khả Nhi bình tĩnh đáp, đuôi lông mày nhướn lên mang theo chút tính toán.

“Ý gì?”

Sở Tuấn An nói.

“Tháng này kinh nguyệt của tôi tới chậm.” Chu Khả Nhi thoải mái ném một liều thuốc nổ xuống, nháy mắt khiến Sở Tuấn An ngẩn người.

Anh ta ngã phịch xuống ghế, khuôn mặt hoang mang, mờ mịt, lắp bắp nói:

“Em… em ý em là gì….

có thể… mang thai?”

Chu Khả Nhi bỏ bàn tay đang chống trên mặt bàn xuống, nhẹ nhàng xoa lên bụng mình, nói:

“Nguyên nhân trì hoãn có rất nhiều loại, mang thai chỉ là một trong số đó.

Tôi định qua mấy ngày nữa sẽ đi xét nghiệm xem sao, không có việc gì là tốt nhất, nếu thật sự mang thai.”

Nói đến đây, cô thở dài, ngẩng đầu nhìn Sở Tuấn An.

“Anh yên tâm, nếu tôi có đứa bé thật, sẽ lập tức đi phá thai, không để anh phải khó xử đâu.”

“Phá… phá thai?”

Sở Tuấn An triệt để ngây người, nói chuyện với người phụ nữ này chẳng khác nào ngồi cáp treo, nếu đổi lại là một người tâm lý không kiên định, đoán chừng đã bị cô ta dọa đến mức nhồi máu cơ tim nhập viện rồi.

Vừa nói không cần anh ta phụ trách, rồi lại quăng một câu là có khả năng đã mang thai, cuối cùng bồi tiếp một liều nữa: nếu có bầu nhất định sẽ đi phá! Đây chính là đứa con đầu lòng của anh ta, sao có thể nói phá là phá???

Sở Tuấn An day day ấn đường, hiện tại đầu óc anh có chút loạn, tất cả kế hoạch đã tính toán kỹ càng đều bị câu nói cuối cùng này của Chu Khả Nhi làm rối tinh hết.

Cuối cùng anh thở dài nói:

“Trước tiên em đừng xúc động, khi có kết quả kiểm tra nhất định phải báo cho anh biết, đến lúc đó chúng ta tiếp tục thương lượng xem nên xử lý ra sao.”

Chu Khả Nhi căn bản chẳng thèm để ý, thẳng thắn đáp:

“Anh không cần lo lắng điều này, chuyện giữa chúng ta chỉ là ngoài ý muốn, nếu như thật sự có, phá thai là lựa chọn tốt nhất, đối với anh và tôi đều tốt.

Không phải sao?”

Sở Tuấn An mở to mắt, nghiêm nghị nói:

“Chu Khả Nhi, cái thai này không phải tự cô có thể tạo ra được, chuyện này đương nhiên cũng không phải mình cô có thể định đoạt được.”

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, trầm mặc giằng co, Chu Khả Nhi nhún nhún vai, thỏa hiệp nói:

“Được, chờ kết quả kiểm tra tôi sẽ thông báo cho anh.”

Cuộc nói chuyện kết thúc, cả hai đều hoàn toàn không cảm thấy ngon miệng, Chu Khả Nhi đứng dậy, nói:

“Vậy cứ thế đi, tôi về trước.”

Sở Tuấn An gọi cô lại hỏi: “Chừng nào em đi kiểm tra?”

Chu Khả Nhi nghĩ nghĩ nói:

“Qua mấy ngày nữa, giờ đang trong kỳ nghỉ tết, nhà đông người, không muốn phát sinh chuyện không vui.”

“Hôm nào đi kiểm tra thì nói với anh một tiếng.”

“OK.”

Chu Khả Nhi gật đầu.

“Add Wechat đi.”

Sở Tuấn An nói.

“Trước đó không phải đã thêm rồi sao?”

Chu Khả Nhi liếc mắt nhìn anh.

Sở Tuấn An thoáng quẫn bách, mấp máy môi: “Bị cô ấy xóa rồi.”

Chu Khả Nhi không kiên nhẫn nói: “Vậy thôi, biết đâu lần này thêm lại bị xóa.”

Nói rồi cô xoay người muốn rời đi, nhưng cổ tay lại bị người đàn ông kia mạnh mẽ nắm chặt.

“Thêm đi.”

Anh nói: “Có việc gì lúc nào cũng có thể liên hệ với anh.”

Chu Khả Nhi bĩu môi, cuối cùng vẫn lấy di động ra quét mã Wechat, xong xuôi Sở Tuấn An mới yên tâm buông cô ra.

Bởi vì hành động này, hai người đứng tương đối gần, cho nên khi người bên ngoài vừa đẩy cửa bước vào vừa vặn nhìn thấy ánh nam đơn, nữ chiếc dựa sát vào nhau, lập tức nổi trận lôi đình.

Người đến chính là Bạch Mộng Lam.

Cô ta đứng tại cổng, tức hổn hển hét lên:

“Sở Tuấn An!! Đây chính là đối tác xã giao mà anh nói đó sao? Anh đi xã giao gì chứ, rõ ràng đến gặp riêng ả hồ ly tinh này! Ngày ngày anh đều cam đoan với tôi không có quan hệ gì với cô ta, vậy hiện tại hai người đang làm gì đây?”

Bạch Mộng Lam đột nhiên xuất hiện khiến Sở Tuấn An nháy mắt luống cuống tay chân, sắc mặt xanh xám:

“Mộng Lam, không phải như em nghĩ đâu, em đừng nóng giận, anh và cô ấy chỉ gặp nhau hỏi rõ ràng một số việc.”

“Đã bị tôi bắt gian tại trận, anh còn giảm biện.

Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh nói à?”

Bạch Mộng Lam cười lạnh, ngữ điệu lời nói có chút chói tai:

“Sở Tuấn An, anh thay đổi thật rồi, đến em cũng không còn nhận ra anh được nữa.”

Từ lúc Bạch Mộng Lam tiến vào lượng adrenalin () đột ngột tăng vọt của Chu Khả Nhi, kém chút nữa đã không giữ được vẻ khí chất nữ tổng tài điềm tĩnh, cao lãnh.

.

adrenaline là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận.

Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau

Trong đầu cô vốn đã tưởng tượng được trước tình cảnh Sở Tuấn An đến tìm mình, cũng suy nghĩ đến việc Bạch Mộng Lam đến gặp cô, chỉ duy nhất không nghĩ đến người này cùng lúc đến tìm Chu Khả Nhi.

Ôi mẹ ơi, cái tình huống này thật là con mẹ nó kíƈɦ ŧɦíƈɦ… ccmn drama mịt mù.

Nội tâm Chu Khả Nhi đã gào thét kịch liệt như đám fan cuồng đi cỗ vũ đội tuyển bóng đá quốc gia thi đấu World Cup nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn trọn vai nữ cường, lãnh đạm:

“Cái gì mà tróc gian? Bạch Mộng Lam miệng cô sạch sẽ chút đi.”

“Kẻ câu dẫn bạn trai người khác còn sợ miệng tôi không sạch sẽ?”

“Lúc nào thì cô nhìn thấy tôi câu dẫn bạn trai cô?”

Chu Khả Nhi hỏi lại, cười lạnh, tung ra một câu: “Không chừng là anh ta câu dẫn tôi ấy?”

“Chu Khả Nhi! Tôi nhịn cô lâu rồi, nếu không phải cô từ xó xỉnh nào xuất hiện, tôi và anh ấy đã không đến tình cảnh như hôm nay! Tôi không thèm đối phó với cô, là vì khinh thường thứ đàn bà như cô, đừng nghĩ rằng tôi sợ cô, không làm gì được cô!!!”

Bạch Mộng Lam đột nhiên chỉ thẳng vào mặt Chu Khả Nhi mắng như tát nước, thù mới hận cũ, cô ta hận không thể tự tay xé nát mặt Chu Khả Nhi.

Chu Khả Nhi không hổ là người kế thừa duy nhất của Chu gia, vô cùng điềm tĩnh.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio