Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

chương 62: chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô chỉ thoáng nhíu mày, hừ lạnh nói:

“Chỉ bằng chút năng lực nhỏ nhoi của cô, cũng nghĩ đến chuyện uy hiếp được tôi? Đừng mơ mộng nữa.”

Từ khi Bạch Mộng Lam xuất hiện, Chu Khả Nhi luôn giữ vững phong độ khí định thần nhàn, phách lối ngông cuồng của kẻ đứng bên trên nhìn xuống.

Điều này không nghi ngờ chính là thứ đả kích lớn nhất đối với tâm hồn yếu ớt, mẫn cảm của Bạch Mộng Lam.

Toàn bộ cảm xúc nhất thời vỡ òa, Bạch Mộng Lam bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh nữa, hét lên:

“Chu Khả Nhi, đừng có mà quá đáng!”

Bạch Mộng Lam không chỉ hét lên chói tai mà chân tay cũng giương lên, bổ nhào về phía Chu Khả Nhi.

Sở Tuấn An vốn đang đứng một bên, không biết phải làm sao, lúc này thấy Bạch Mộng Lam động thủ, muốn đánh người, anh ta vội vàng chạy lên cản:

“Mộng Lam, đừng như thế, có chuyện gì từ từ nói.”

Bạch Mộng Lam dùng sức hất tay anh ta ra, tan nát cõi lòng, cả giận nói:

“Sở Tuấn An, anh vậy mà đứng ra cản em, anh thế mà có thể ngay trước mặt em che chở ả ta.

Tại sao anh lại có thể đối xử với em như thế?”

Sở Tuấn An day day huyệt thái dương, nói với Bạch Mộng Lam:

“Anh không che chở cô ấy.

Anh chỉ muốn em tỉnh táo này, đừng xúc động.

Hiện tại ba người đều đã ở đây, có thể bình tĩnh nói chuyện, được không?”

“Em và anh không có gì để nói nữa rồi! Sở Tuấn An em nói cho anh biết em mãi mãi không tha thứ cho anh!”

Hai mắt Bạch Mộng Lam đỏ lên vì tức giận, cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu, đẩy Sở Tuấn An ra một bên, sau đó lại lao về phía Chu Khả Nhi.

Chu Kha Nhi một mực đề phòng cô ta, vừa thấy Bạch Mông Lam nhào đến, vốn chuẩn bị nhấc chân đá cô ta ra, nhưng ánh mắt liếc qua Sở Tuấn An đang chật vật đứng dậy, bỗng nhiên nảy ra một ý định.

Cô đổi tư thế hơi nghiêng người, dùng vai chống cự lại cái đẩy thô bạo của Bạch Mộng Lam.

Bạch Mông Lam dùng sức không nhỏ, đủ khiến Chu Khả Nhi ngã sấp xuống mặt đất, cả người cả ghế gần đó ngã nhào, cái khung ghế còn vừa vặn đè lên bụng Chu Khả Nhi.

“A!!”

tiếng hét mang ba phần chân thực, bảy phần khoa trương thảm thiết vang lên.

Bạch Mộng Lam đẩy ngã người xong, còn không chịu bỏ qua, tiến lên hai bước muốn túm tóc Chu Khả Nhi mà tát, nhưng lần này cô ta không được toại nguyện.

Sở Tuấn An từ phía sau kéo cô ta lại, thuận thế đẩy Bạch Mông Lam về hướng cổng:

“Em náo loạn đủ chưa?”

Anh đè xuống lửa giận, gầm nhẹ một tiếng.

Bạch Mộng Lam bị anh quát, hai người ở bên nhau lâu như vậy, Sở Tuấn An chưa một lần lớn tiếng với cô, không ngờ hôm nay vì ả hồ ly tinh này mà giận giữ với mình.

Cô ta thật sự cảm thấy bị bức điên rồi, vọt tới trước mặt Sở Tuấn An liên tục dùng tay chân đấm đá vào người anh, gào thét:

“Anh quát tôi! Anh dám quát nạt tôi! Rõ ràng anh đã nói sẽ vĩnh viễn yêu tôi, sủng tôi, giờ vì một người ngoài mà mắng tôi, nạt tôi.

Sở Tuấn An, chia tay.

Tôi muốn chia tay anh!”

Sở Tuấn An thở sâu một hơi, lạnh giọng nói:

“Bạch Mộng Lam, em chắc chắn chứ? Những lời này mấy ngày nay em đều nói, nhưng anh vẫn không coi là thật.

Hiện tại anh hỏi em một lần nữa, em thật sự muốn chia tay anh?”

Bạch Mộng Lam ngây người một lúc, giương mắt nhìn vào đáy mắt người đàn ông trước mắt.

Trong đôi mắt ấy chỉ có sự lạnh lùng, xa lạ.

Cô ta có chút sợ hãi, nhưng do sự ngoan cố, ương ngạnh, quen được anh nuông chiều, nhường nhịn, cô ta không muốn thu hồi lại lời đó.

Cô ta thở sâu, nói:

“Đúng.

Tôi muốn chia tay anh.”

Sở Tuấn An cắn chặt môi, gật gật đầu, trầm giọng nói:

“Được, anh đồng ý.

Chúng ta chia tay, em hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì mời em đi khỏi đây cho.”

Bạch Mộng Lam hoàn toàn ngây dại, cô ta vạn vạn không nghĩ đến, Sở Tuấn Lại lại không nghĩ ngợi, thẳng thắn gật đầu đồng ý.

Cô vẫn cho là, mặc kệ cô náo loạn, đành hanh thế nào, anh cũng sẽ chiều theo cô, không dám thật sự chia tay với cô.

Rõ ràng anh sủng ái, mê mệt cô đến thế.

“Sở Tuấn An, lời này anh tốt nhất đừng hối hận.”

Giọng cô ta thoáng run rẩy, tròng mắt ướt lệ, gắt gao nhìn anh.

Nhưng mà, Sở Tuấn An sau khi đồng ý chia tay, đã không còn nhìn cô nữa.

Ánh mắt hờ hững nhìn sang nơi khác.

Bạch Mông Lam hít sâu một hơi, trái tim như nứt vụn, đau lòng kêu lên:

“Sở Tuấn An.

Tôi hận anh.”

Nói xong, quay người, chạy đi.

Chu Khả Nhi ôm bụng, mắt lạnh nhìn vở kịch kịch tính trước mặt, chờ Bạch Mộng Lam đi hẳn, cô mới chậm rãi chống tay đứng dậy.

Sở Tuấn An quay đầu liếc nhìn cô, lập tức chạy đến đỡ:

“Bụng của em có sao không? Anh đưa em đến bệnh viện, nhé?”

Chu Khả Nhi khoát tay: “Không có việc gì, không nghiêm trọng đến thế.”

“Xin lỗi em, anh không nghĩ cô ấy sẽ theo đến tận đay.”

Sở Tuần An trầm mặt nói.

Chu Khả Nhi lắc đầu, nghĩ nghĩ, hỏi:

“Anh và cô ấy…”

Sở Tuấn An thở dài, ngồi xuống ghế dựa, mệt mỏi châm một điếu thuốc, nói: “

Anh hơi mệt, trước tiên cứ để cô ấy tỉnh táo suy nghĩ lại đã.”

“Ồ.”

Chu Khả Nhi cảm thấy màn kịch hôm nay bản thân diễn xuất không tồi, liền nói:

“Vậy tôi đi trước đây.”

Sở Tuấn An ngẩng đầu nhìn cô: “Bụng… Thật sự không có việc gì chứ?”

Tên này sau khi biết cô đã mang thai con anh ta thì thái độ lập tức quay ngoắt độ, như biến thành người khác vậy.

Chu Khả Nhi muốn trợn mắt, nhưng vẫn nhịn lại được, bình tĩnh nói:

“Không có gì thật mà, vừa rồi ngã va vào bụng trên không phải bụng dưới.”

“Anh đưa em về?”

Tâm anh ta không ở đây, nhìn bộ dạng rất sa sút, vừa mới chia tay bạn gái mà vẫn cố tỏ ra quan tâm đến tâm tình của người khác, tính cách này thực sự không quả quyết.

“Không sao.

Tôi đậu xe bên ngoài.”

Cô khoát khoát tay, cầm túi xách, đi thẳng ra cổng.

Vừa trở lại xe của mình, Chu Khả Nhi đã không nhịn được lập tức nhắn tin buôn dưa với Hạ Miên Miên:

“Bảo bối, kỹ thuật diễn xuất của chị em hôm nay đúng là đỉnh cao của sự xuất thần, diễn như không diễn.

Nếu chị đây mà tiến vào showbiz chỉ sợ không có đối thủ.”

Tin gửi được một lúc mà không thấy hồi âm, Chu Khả Nhi nóng vội không chờ được, trực tiếp gọi điện cho Hạ Miên Miên.

Hiện giờ tâm trạng cô đang cực kỳ sôi trào, khao khát muốn tìm người tám cùng để giảm tải bớt kích động.

Điện thoại kết nối, chờ một lúc vẫn không thấy đầu dây bên kia nói gì.

Chu Khả Nhi chưa từ bỏ ý định, tắt đi gọi lại, vừa nháy được hồi chuông đã bị đối phương dập máy.

Chu Khả Nhi: …

Cô không thể ngờ tính tình Miên Miên khả ái, dịu dàng như vậy lại có thể thẳng thừng cúp điện thoại của mình.

Nghĩ vậy, tính cách ương bướng của Chu Khả Nhi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đối phương vừa cúp máy, cô lại tiếp tục ấn gọi.

Điện thoại vang lên hồi lâu, cuối cùng cũng có người nhận.

Bên kia đầu dây giọng trầm khàn của một người đàn ông lạnh lẽo vang lên:

“Nói.”

Chu Khả Nhi: …

Đệt thế quái nào lại là Hạ Văn Xuyên.

“Miên Miên đâu?”

Chu Khả Nhi nói.

“Cô ấy không rảnh.”

Ngữ khí của Hạ Văn Xuyên cực kỳ không tốt, lập tức cự tuyệt.

“Đưa điện thoại cho em ấy đi.”

Chu Khả Nhi kiên trì.

“Nói gì thì nói mau, không tôi cúp máy.”

Hạ Văn Xuyên đè thấp giọng nói, nói xong chữ cuối cùng, đột nhiên nghe thấy âm thanh ống thoát nước.

Chu Khả Nhi: …

Chỉ một giây não Chu Khả Nhi đã lập tức nhảy số, hiểu âm thanh khá ám muội lúc nãy là gì, tức giận mắng:

“Mẹ nó, hiện tại mới giờ cơm tối.

Anh là cầm thú hả?”

“Muốn nói gì??? Nhanh?”

Hạ Văn Xuyên không kiên nhẫn hỏi.

“Được rồi, chờ Miên Miên xong việc gọi lại cho tôi.”

Nói xong không đợi Hạ Văn Xuyên đáp đã lập tức cúp máy Hạ Văn Xuyên nhìn điện thoại, không thèm để tâm, tiện nay ném lên tủ đầu giường, sau đó cúi xuống hôn Hạ Miên Miên.

Hạ Miên Miên vất vả đẩy thân hình cao lớn của anh ra, hỏi:

“Chị Khả Nhi nói gì vậy?”

“Không nói gì?”

Hạ Văn Xuyên không hôn môi cô, chuyển sang hôn cần cổ, rồi chậm rãi đi xuống ngực, hạ thân dính chặt lấy nhau vô cùng thân mật.

“Thật không?”

Hạ Miên Miên không tin.

“Nhắn em chút gọi lại cho cô ta.”

“Đều tại anh cả, không phải anh …”

Hạ Miên Miên giãy dụa, bĩu môi nói: “Chị Khả Nhi chắc chắn đang hiểu lầm chúng ta làm chuyện kia.”

Hạ Văn Xuyên chống đầu, nằm nghiêng, nói:

“Được tiếng mà không được miếng.

Giờ có thể biến hiểu lầm thành thật luôn.”

“Em không muốn.

Em đói rồi.

Xuống ăn cơm.”

Hạ Miên Miên xoay người từ trên giường nhảy xuống, cầm theo điện thoại đi ra ngoài.

Hạ Văn Xuyên biếng nhác nằm trên giường, bất đắc dĩ thở dài, cũng đứng dậy đi theo.

Dưới lầu, dì Liên đã chuẩn bị xong bữa tối, đang do dự có nên gọi hai người xuống.

Đã thây Hạ Văn Xuyên bám theo Hạ Miên Miên đi đến.

Bà thở phào nói:

“Nhanh lại ăn cơm thôi.”

Hạ Miên Miên đáp một tiếng, đặt điện thoại lên bàn, đi rửa tay, xong xuôi.

Hạ Văn Xuyên đã kéo ghế giúp cô, để cô ngồi bên cạnh anh.

Dì Liên ngồi đối diện hai người.

Hạ gia không có quá nhiều quy củ trên bàn ăn như các thế gia cổ hủ khác.

Dì Liên rất thích vừa ăn cơm vừa nói chuyện với hai người.

Nhưng mà dù bà có nói chuyện trên trời dưới bể nào thì đối tượng tương tác cũng chỉ có Hạ Miên Miên.

Hạ Văn Xuyên bà không trò chuyện nổi, cũng không dám nói chuyện cùng.

Lúc Hạ Văn Xuyên gắp thức ăn cho Hạ Miên Miên, đột nhiên giương mắt nhìn Dì Liên, động tác này vô cùng kín đáo, khó phát hiện.

Dì Liên sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới nhiệm vụ ban chiều Hạ Văn Xuyên giao cho mình, nháy mắt khẩn trương.

Bà hắng giọng, nói với Hạ Miên Miên:

“Miên Miên à, dì nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy để mình con xuất ngoại du lịch, không an toàn lắm.

Hơn nữa còn đi xa như thế.”

Hạ Miên Miên không nghi ngờ gì, ôn tồn an ủi bà:

“Con đâu có đi một mình, còn cả Bạch Tinh, Lê Hạ đi cùng mà.”

“Đều là con gái, dì càng không yên tâm.”

Dì Liên nói.

“Vậy con sẽ mang theo hai vệ sĩ theo?” Hạ Miên Miên đáp.

“Ý gì là hay chọn một nơi gần hơn.

Hoặc không đi dài ngày như thế.

Một tuần thực sự hơi lâu.”

Dì Liên nói.

Hạ Miên Miên khó xử: “Nhưng con đã hứa với hai bạn ấy rồi.”

Cô quay đầu nhìn Hạ Văn Xuyên:

“Trước đó đã nói với anh để em đi, anh cũng đồng ý rồi, sao giờ lại đổi ý?”

Hạ Văn Xuyên bình tĩnh, trợn mắt nói láo:

“Là vì dì Liên lo lắng cho em.”

Dì Liên liên tục phối hợp gật đầu:

“Đúng đúng là dì, là dì.

Dì lo lắng con còn nhỏ.

Vì vậy mới không yên tâm để con đi lâu thế.”

Hạ Miên Miên hé miệng, không vui nói: “Hai ngày nữa nói sau.”

Cô không ngốc, bình thường dì Liên ngoài quan tâm cơm ba bữa của cô, những việc khác đều không hỏi, không nói.

Bây giờ lại đột nhiên khuyên cô đừng đi ra ngoài chơi, chắc chắn có chuyện gì bên trong.

Hạ Miên Miên quay đầu nhìn Hạ Văn Xuyên, tên đàn ông tâm cơ này, ngoài miệng dễ dàng đồng ý, sau đó dám vụиɠ ŧяộʍ ngáng chân sau lưng cô, không cho cô ra ngoài.

Ăn cơm tối xong, Hạ Miên Miên cầm điện thoại di động gọi cho Chu Khả Nhi, Hạ Văn Xuyên đi theo sau muốn nghe cùng, nhưng lại bị cô đẩy ra, hung dữ cảnh cáo:

“Không được nghe lén.”

Hạ Văn Xuyên cười khẽ, lắc đầu, đi ra một góc ngoan ngoãn ngồi xem tivi.

Nhưng mà chuyện xảy ra tối nay không phải dăm ba cậu là kể hết được, vì thế Chu Khả Nhi không kể tường tận qua điện thoại mà hẹn Hạ Miên Miên ra ngoài nói chuyện..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio