Editor: Gấu Lam
Trên mạng không khí chúc mừng vẫn diễn ra liên tục đến khi phim chiếu, kỹ xảo đặc biệt không thể miêu tả cùng phong cách kể chuyển một cách hắc ám, cùng với phối nhạc nóng cháy làm người hưng phấn nhanh chóng trở thành đề tài nóng để thảo luận.
Nhiếp Gia vừa thấy doanh thu phòng bán vé cùng suất ghế ngày đầu liền không còn lo lắng nữa, cậu chẳng sợ không có lợi nhuận, cũng đủ để trả hết tiền hiệp nghị. Đến lúc đó này số tiền này dù tới tay Lâm Hạo Nhiên, Lâm thị cũng không thay đổi được gì.
Phim điện ảnh 《 Diệt Thế 》như nhiệt triều liên tục lên men, giai đoạn trước tuyên truyền Nhiếp Gia bởi vì không đủ tiền, nên cũng không tính làm, sau có Thời Kham cho cậu thêm phí Nhiếp Gia mới suy xét đến đầu tư vào tuyên truyền, nhưng sau khi phim chiếu xong phòng bán vé lũ lượt, danh tiếng bạo hồng, người xem sôi nổi, Nhiếp Gia cũng lười thêm phiền toái.
Chỉ là vầng hào quang của bộ phim tuy rằng nháy mắt hạ gục hết các bộ lúc bấy giờ, nhưng cảm thụ của người xem phim lại phân hai cực.
Kỹ xảo xưa nay chưa từng có hoàn mỹ phô bày một kỷ nguyên tinh tế kỳ lạ, khiến người xem mở rộng tầm mắt, khó có được chính là cốt truyện hoàn toàn không thua kỹ xảo, toàn bộ hành trình đều trải đầy năng lượng cao, đây tuyệt đối là bộ phim thương mại hoàn mỹ, vừa tung ra nước ngoài đủ để làm vẻ vang điện ảnh nước nhà. Một đợt người xem khen không dứt miệng, một đợt người xem lại cảm thấy tâm như nghẹn lại.
Trong bộ phim tràn ngập tử vong vô nghĩa, dù cho Đồng Hải đóng vai nam chính vì vậy đi được / đoạn đường, nhưng vì một biến chuyển không như dư đoán chợt hy sinh.
Nam chính luôn được người xem quan tâm, khi hắn bị giết mọi người trong rạp chiếu phim đều chắc chắn vai chính nhất định sẽ sống lại, thẳng đến khi bộ phim kết thúc, mới phát hiện là chết thật.
Đừng nói là Đồng Hải đóng vai nam chính, nhân vật khác cũng đúng giờ lãnh cơm hộp, đáng chết hay không đáng chết cũng vậy, không biết đạo diễn đang đùa, hay thật sự thiết kế như vậy, khiến rất nhiều người khiếp sợ kinh ngạc, song đó là dư vị bi thương.
"《 Diệt Thế 》 thật sự nổ rất đẹp, nhưng nói thật, mấy người tinh thần yếu đặc biệt là người bị bệnh trầm cảm tốt nhất là đừng xem. Nhạc dạo của cả bộ phim quá áp lực, khắp nơi đều là tử vong, cuối ánh sáng lại nghênh đón tuyệt vọng, hắc ám vẫn một màu đen, không có hy vọng, không có cơ hội, cả bộ phim đều cho người ta một loại cảm giác vô lực như ngồi ở trên thanh trượt bình thản trượt xuống, mặc kệ chúng ta dùng sức kêu cứu cỡ bào, cũng không thể lay động vận mệnh của những nhân vật chú định phải chịu chết, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ cô độc chết đi."
"Bộ phim dùng phần lớn thời lượng để miêu tả nhóm vai chính căm ghét cùng đấu tranh với hắc ám, tôi cho rằng quá trình vất vả nhiệt huyết như thế, cuối cùng chính nghĩa sẽ chiến thắng tà ác, nhưng không có. Chúng ta hát vang bài ca chính nghĩa bất tử, vậy mà trong phim nhóm chính nghĩa lại chết không toàn thây. Tựa hồ như dự báo thế gian rằng chính nghĩa thiện lương ắt tử vong, cho nên bộ phim mới tên là 《 Diệt Thế 》nhỉ, không thể nghĩ nữa, nghĩ lại chỉ cảm thấy đau lòng."
"Biên kịch là Nhiếp tổng à, kỳ thật nếu không phải có tin sắp tới Nhiếp tổng kết hôn, tôi thật sự
rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của Nhiếp tổng, như thế nào có thể viết ra một câu chuyện bi thương như thế, quả thực quá xâm hại tinh thần. Hiện tại xem ra, đại khái là Nhiếp muốn phá bỏ phong cách trước kia của mình, dù sao những tác phẩm trước đó của Nhiếp tổng vẫn luôn là chính nghĩa trường tồn."
" Cả bộ phim chỉ dài phút, tổn cộng nhân vật chú yếu, nhưng không một ai cười cả, thật sự quá áp lực."
Theo điện ảnh càng ngày càng cháy rực, trong《 Diệt Thế 》 có chứa cảm xúc hắc ám cũng đưa tới vô số người thảo luận, đại đa số người xem cũng có nhận thức như vậy, bạn nói thế giới hiện tại tràn ngập ánh sáng, không chỗ nào có thể che giấu bóng tối, ai tin. Điều Nhiếp tổng muốn biểu đạt, có lẽ là chỉ hiện thực.
Cũng có một bộ phận thanh âm nhỏ biểu đạt bất mãn, tôi xem phim vì tìm vui vẻ, vô cùng cao hứng tới anh lại cho tôi xem loại phim tràn ngập áp lực như vậy? Kết cục vai chính chết hết tà ác lại khống chế thế giới đến tột cùng làm sao mà qua xét duyệt được hả?
Hàn Mạn Ni đang cùng các diễn viên chạy tuyên truyền, khi bị truyền thông hỏi mấy vấn đề này, vì sao lại muốn lấy áp lực tận cùng coi như kết cục?
Hoặc là nói bộ phim từ lúc bắt đầu tựa như đang quay một người ở trong nước ra sức giãy giụa, tuy rằng không thể hô hấp lại đem hết toàn lực vươn lên phía trước, quá trình tuyệt vọng gian nan như thế, cuối cùng khi tất cả mọi người cho rằng chuẩn bị nghênh đón ánh rạng đông thắng lợi, hắn lại vẫn chết ở trong nước.
"Cuối ánh sáng là tuyệt vọng, nhưng bóng tối phía bên kia vẫn một màu đen, câu tổng kết của cộng đồng mạng thật quá đúng." Hàn Mạn Ni cười nhìn về phía màn ảnh nói: "Tuy rằng tôi là đạo diễn nhưng cũng chỉ là một nhân viên công tác do Nhiếp tổng lựa chọn, đây là tác phẩm của Nhiếp tổng, tôi nghĩ rằng điều cậu ấy muốn biểu đạt chính là ý này. Chúng ta luôn nói chính nghĩa có lẽ sẽ đến trễ, nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng họp. Nhưng trên thực tế chính nghĩa đã đến trễ rồi thì không cần phải tới nữa, bạn vắng họp vài phút, đối với một vài người chính là cả đời. Chính nghĩa sẽ luôn đánh bại tà ác, đây cũng gần là khát vọng tốt đẹp mà thế nhân mong đợi mà thôi, nó sở dĩ là mong đợi, chính là bởi vì nó không tồn tại với hiện thực. Chúng ta mỗi ngày đều đang đối mặt với thế giới, mỗi một phút mỗi một giây đều có ' chính nghĩa ' bị cắn nuốt, giống như phim này, mỗi người đều tồn tại rồi biến mất, không nhất định sẽ có cái chết ý nghĩa."
Đoạn trả lời của Hàn Mạn Ni bị cắt riêng ra đăng lại nhiều lần, lời giải thích này, bỗng khiến người ta ý thức được hiện thực nhiều khi thật vô lực, tựa hồ càng làm cho người ta mất mát.
"Tuyệt vọng là vô biên, nhưng hy vọng cũng vậy." Thời Kham nghiêm túc, ánh mắt ôn nhu nói với Nhiếp Gia, " Em hiện tại chính là hy vọng của rất nhiều người, bao gồm cả anh."
Trong nhà ăn an tĩnh không có một bóng người, đối diện chỉ có người cậu yêu Thời Kham, cùng với ánh mắt ôn nhu của hắn, Nhiếp Gia thoải mái cười rộ lên, ngoan ngoãn gật gật. Thời Kham cũng an tâm cười rộ theo cậu, ân cần múc một muỗng điểm tâm ngọt đưa vào trong miệng Nhiếp Gia.
Sau đó Nhiếp Gia bỗng ho khan kinh thiên động địa.
"Ai nha lão bà? Gia Gia!" Thời Kham sợ tới mức nhảy cẩn lên, nhanh chóng đi qua vỗ vỗ lưng Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia nắm cái bàn khụ đến trên mặt đỏ bừng, trong miệng đột nhiên phun ra một chiếc nhẫn bạc.
Diệp Anh cùng Thập Lí ở nơi tối tăm vẻ mặt thảm không nỡ nhìn mà nhe răng, " Ông chủ cũng quá thô, lại bỏ nhẫn vào trong điểm tâm ngọt, nghĩ sao vậy chứ."
Thập Lí cũng thập phần ghét bỏ: " Đúng đó, anh ta đã kết hôn với ngài Nhiếp lâu như vậy, vậy mà tới giờ mới nhớ tới đưa nhẫn."
Nhiếp Gia cũng dở khóc dở cười, khụ đến đuôi mắt đỏ lên, trong mắt phiếm nước mắt, cậu bất đắc dĩ nhìn Thời Kham, "Ai chỉ anh chiêu này? Không phải là Diệp Anh chứ?"
Diệp Anh tức khắc lại nhe răng, tui không có ngốc như vậy!
Thời Kham nói: " Học trên TV, người ta ăn một ngụm đã thấy cấn cấn, sao tới em suýt nữa là nuốt luôn rồi?" Hắn xoa xoa giữa lưng Nhiếp Gia, sợ bị mình vỗ đau, xoa xong mới trở lại chỗ ngồi, lau khô nhẫn lại đưa cho Nhiếp Gia, mỹ tư tư nói: "Thích không?"
Nhiếp Gia muốn duỗi tay lấy, Thời Kham tránh qua sau đó cố chấp nhất cầm tay cậu thật ôn nhu cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của Nhiếp Gia, rất vừa vặn.
Chiếc nhẫn không hề trang trí gì, đây là lần thứ ba Nhiếp Gia nhận được, gương mặt cậu có chút ửng hồng ngẩng đầu hỏi: " Của anh đâu?"
Thời Kham móc ra từ trong túi một hộp nhung đưa cho Nhiếp Gia, yên lặng nhìn chăm chú cậu, nhìn Nhiếp Gia đeo nhẫn cho mình, trước mắt cũng cao hứng phiếm ra một tia đỏ ửng.
Hai người nhìn nhau cười, đều mỹ tư tư.
Sau khi kỳ chiếu kết thúc, doanh thu phòng vé trong nước của 《 Diệt Thế 》 đạt tới trăm triệu, năm nay sản phẩm điện ảnh trong nước bùng nổ cực mạnh, trăm triệu phòng vé cũng không tính đặc biệt xuất sắc, nếu tìm một đội kỹ xảo nữa, trừ phần chia hoa hồng cũng không kiếm được quá nhiều. Nhưng Nhiếp Gia vừa là biên kịch vừa là bên đầu tư, chi phí kỹ xảo hoa cả mắt chỉ nhờ một mình Thời Kham cùng với điện phí của mấy máy tính. Trừ bỏ chia thêm thù lao đóng phim, còn lại đều là của cậu, sau khi trả hết nợ cho Lâm Hạo Nhiên, những hạng mục khác trong công ty cũng đủ quay vòng tài chính, thuận tay còn có thể mua mấy chiếc du thuyền cho Thời Kham chơi.
Hiện tại Lâm thị chưa gượng dậy nổi, đang là lúc cần tiền nhất, đáng tiếc hiệp nghị đánh cuộc này đã thay thành Lâm Tiện, không có bất kì quan hệ gì với Lâm Hạo Nhiên.
Trước nguy cơ của Lâm thị, Thời Nghệ Viện ngẫu nhiên biết được giữa Lâm Hạo Nhiên cùng Nhiếp Gia còn có một bản hiệp nghị đánh cuộc, hiện tại phòng vé của 《 Diệt Thế 》khả quan như thế, liền yêu cầu Nhiếp Gia trả tiền, lấy để xoay vòng vốn cho Lâm thị, lại bị Lâm Tiện cầm hợp đồng đánh vào mặt.
Lúc trước ký kết hiệp nghị rõ ràng là Lâm Hạo Nhiên, hiện tại tên trên hợp đồng lại là Lâm Tiện. Thời Nghệ Viện nháy mắt hiểu ra ba của bà đây một lòng một dạ hướng về Lâm Tiện, thật sự muốn dồn Lâm thị vào chỗ chết mà!
" Mẹ cảm thấy phẫn nộ sao?" Lâm Tiện tính đi coi Lộ Lộ làm bài tập xong mới đến công ty, Thời Nghệ Viện lại tới tìm, hắn mặc thân tây trang giày da từ thư phòng bước ra, ánh mắt tràn ngập trào phúng nhìn Thời Nghệ Viện, " Khi mẹ và ba chỉ biết mỗi Lâm Hạo Nhiên, tôi cũng cực kỳ phẫn nộ."
Hắn vỗ vỗ chân trái của mình, " Mẹ có biết biết mỗi lần trời mưa chân tôi đau cỡ nào không?"
Thời Nghệ Viện phẫn nộ, nhưng trên mặt không hiện, bà trầm ổn hơn Lâm Hạo Nhiên, lúc trước nếu không có gả đi Hạ Thành hiện giờ đã sớm là gia chủ Thời gia, nào có dễ sợ Lâm Tiện, "Lâm thị có phải mày động tay chân không?"
" Vậy thì sao, giờ mẹ có thể làm gì tôi?" Lâm Tiện hơi hơi khom lưng tới gần bà, "Tôi đang học theo mẹ thôi, lúc trước các người bức tôi thế nào còn nhớ rõ không? Tôi bất quá là trông mèo vẽ hổ mà thôi."
Thời Nghệ Viện trầm mặc, hung hăng tát Lâm Tiện một bạt tai.
Lộ Lộ đột nhiên vọt ra, đứa bé năm tuổi, ánh mắt lại toát ra cừu hận nhìn chằm chằm Thời Nghệ Viện, lạnh lùng nói: " Tôi phải kêu ông cố ngoại giết bà!"
Lâm Tiện bế cô bé lên dỗ hai câu, Thời Nghệ Viện khinh miệt cười, "Lộ Lộ đúng là một đứa trẻ đáng bồi dưỡng, chẳng qua, sau khi nó lớn lên ba tao còn ở đây không thì không chắc."
Bà tựa hồ ý đang ám chỉ gì đó, cười lạnh rời đi.
Lâm Tiện nhìn bóng dáng bà, như nhìn chằm chằm con mồi đi từng bước một rơi vào bẫy.