Editor: Gấu Lam
Thời Nghệ Viện đi rồi Lâm Tiện ôm Lộ Lộ vào thư phòng, đặt bé trên ghế không nói một lời kiểm tra bài tập của bé. Sách bài tập tràn đầy từ vựng tiếng Pháp, nét bút trẻ con, một nét cuối cùng không biết dùng sức lực bao lớn đến nỗi trang giấy bị rách, hiển nhiên vừa nãy nghe thấy tiếng Lâm Tiện bị đánh, quăng bút chạy ra.
"Ba ba có đau không?" Lộ Lộ đứng ở ghế sờ mặt Lâm Tiện.
"Không sao, mẹ con không phải cũng thường xuyên đánh ba sao, ba không đau." Lâm Tiện sờ sờ đầu cô bé.
"Không giống, mẹ sẽ không làm ba đau." Lời nói của đứa bé tràn đầy lệ khí: " Bà ta muốn giết ba, con phải giết bả."
" Cục cưng, giết người là phạm pháp, phạm tội sẽ phải trả giá đại giới, lấy mạng đền mạng." Thái độ của Lâm Tiện bình thản, nghiêm túc nói với Lộ Lộ: " Con bây giờ còn nhỏ, không hiểu đâu, trưởng thành rồi con sẽ biết, nếu một người phạm tội mà không chịu trừng phạt, sẽ phạm lần thứ hai."
Lộ Lộ nghiêng đầu nói: "Là ý gì ạ?"
" Con có thích ông cố ngoại không?" Lâm Tiện đột nhiên hỏi.
"Không thích, trước kia ông không hề tốt với ba mẹ và Lộ Lộ, hiện tại dù có tốt với chúng ta Lộ Lộ cũng không thèm." Lộ Lộ lắc lắc đầu: " Con chỉ thích ba và mẹ thôi." Bé nhào vào trong lòng ngực Lâm Tiện làm nũng, cười rộ lên xua tan đi lệ khí vốn không thuộc về một đứa bé, lúc này chỉ là cô bé đơn thuần đáng yêu.
Lâm Tiện cắn chặt hàm răng, sờ sờ gáy Lộ Lộ, "Vậy thì tốt rồi."
Đầu mùa đông Nhiếp Gia cùng Hàn Mạn Ni tham dự liên hoan phim, phim điện ảnh 《 Diệt Thế 》 có bao nhiêu là giải thưởng được đề cử, Nhiếp Gia vừa là lão tổng vừa là biên kịch, đích xác nên tới. Vào trường hợp này, vô số fans chờ mong Nhiếp Gia chung khung hình với Thời Kham, canh giữ trên trang phát sóng trực tiếp vậy mà lại nhìn thấy Hàn đạo kéo cánh tay Nhiếp Gia bước lên thảm đỏ.
"Nhiếp tổng, ngài không ra thì thật đáng tiếc nha." Hàn Mạn Ni chụp xong lặng lẽ nói với Nhiếp Gia nói.
Liên hoan phim rầm rộ, tinh quang rạng rỡ, đi thảm đỏ là cơ hội fans có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng, khung cảnh siêu sao tụ tập nhưng cả hội trường đều là tiếng la hét tên Nhiếp Gia, tư thế này chợt nhìn còn tưởng rằng là idol nổi tiếng tới.
Buổi lễ long trọng đêm đó, 《 Diệt Thế 》trở thành phim điện ảnh xuất sắc nhất, giải thưởng đạo diễn, kịch bản, hiệu quả thị giác, nhạc phim đều thu hết vào trong túi, Nhiếp Gia không đi lên lãnh thưởng, phim điện ảnh xuất sắc nhất do sản xuất lên lãnh thưởng thay, Nhiếp Gia chỉ là ở dưới đài thấp giọng trò chuyện với Hàn Mạn Ni, máy quay quay đến cậu, cậu liền lộ ra một nụ cười lễ phép.
Đêm nay《 Diệt Thế 》 đoạt hết nổi bật, giải thưởng giành không nương tay, khán giả coi phát sóng trực tiếp đã sớm oanh tạc khu bình luận.
"Vì sao Nhiếp tổng không lên đài lãnh thưởng a a a a tui chỉ muốn ngắm Nhiếp tổng thôi!"
"Hai năm trước không biết vì sao Thế Gia toàn ra phim dở tệ lâu, tối hôm nay cảnh tượng ngăn cơn sóng dữ thật soái."
"Trước kia từng chê Nhiếp tổng hết thời, không nghĩ tới kịch bản cùng phối nhạc của《 Diệt Thế 》 đều do Nhiếp tổng sáng tác, kỹ xảo cũng là Thế Gia làm, Nhiếp tổng thật biết cách làm mọi người điêu đứng, xin viết hoa một chữ PHỤC."
"Đôi mắt của Nhiếp tổng blingbling kìa, có phải lúc nhìn máy quay biết ông chồng nhà mình cũng đang coi nên ánh mắt mới ôn nhu không, Nhiếp tổng lúc đó, trong mắt như có ngôi sao rớt ra!"
Cả một đêm, rõ ràng vai chính là bộ phim, nhưng mọi người trên mạng lại thảo luận về Nhiếp tổng, không nói tác phẩm, chỉ đôi mắt ánh vàng rực rỡ đó đã khiến các fan mới lọt hố rung động, phảng phất như trước kia người này chưa bao giờ tồn tại tối hôm nay bỗng nhiên nhảy ra, tỏa sáng rực rỡ.
Lâm Hạo Nhiên cũng đang xem phát sóng trực tiếp liên hoan phim, hắn nhìn Nhiếp Gia trên màn hình giơ tay nhấc chân đều lộ ra ngạo khí, lần đầu tiên biết được nguyên lai rời xa hắn, Nhiếp Gia mới có thể thật sự phô bày tài hoa cua cậu, cảm thấy vui sướng hạnh phúc. Hắn đối với Nhiếp Gia mà nói, càng giống một kiếp nạn.
Tần Hoài bởi vì hợp đồng nên tới Hạ Thành, hắn dù sao cũng là bạn tốt của Lâm Hạo Nhiên, biết hắn hiện tại đang đứng ở nơi đen tối nhất trong nhân sinh lập tức đến. Hôm nay tới công ty tìm Lâm Hạo Nhiên, vừa vào cửa nhìn thấy khung cảnh rầm rộ trên màn hình máy tính, lập tức tức giận đi qua tắt máy, "Đừng nhìn!"
Hốc mắt Lâm Hạo Nhiên đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Tần Hoài: "Có việc gì?"
"Bà ngoại cậu qua đời rồi." Tần Hoài nói: "Ba tôi nói cho tôi biết, mới vừa đi, bảo tôi thông báo cậu một tiếng."
Lâm Hạo Nhiên ngẩn người, sau đó trong ánh mắt bỗng có sự vui sướng si ngốc, "Tôi muốn đi Tần Thành!"
Vẻ mặt Tần Hoài giận mà không dám làm gì, " Cậu đến Tần Thành, là muốn đưa tiễn bà ngoại hay là đi gặp Nhiếp Gia?"
Lâm Hạo Nhiên không để ý tới hắn, lập tức bảo thư đặt vé máy bay sớm nhất đến Tần Thành.
Tần Hoài nổi giận đùng đùng ngồi vào trên sô pha, " Cậu ta cũng đã kết hôn, cậu đi Tần Thành làm gì? Tôi nói cho cậu biết, người cậu đó của cậu căn bản không đơn giản giống như bề ngoài, ông nội của tôi con mẹ nó rất kiêng kị hắn, đừng nói hiện tại cậu không bằng ngày xưa, dù cậu trở thành người thừa kế Thời gia, thì sao chứ? Lúc trước anh cậu Lâm Tiện có thể lấu được chữ ký của ông nội tôi, tôi đã hoài nghi là cậu của cậu ở sau lưng nâng đỡ Lâm Tiện tới hành cậu rồi, Lâm Tiện hấp dẫn toàn bộ hỏa lực của cậu và mẹ cậu, chỉnh cậu thành ra như vậy, bằng không một kẻ hèn như Lâm Tiện, nếu hắn thực sự có năng lực đó sao mẹ cậu lại ngu xuẩn thế, vứt bỏ hắn?"
"Tôi biết." Tâm tình Lâm Hạo Nhiên nặng nề, hắn đã sớm nhận ra.
Tần Hoài tiếp tục nói: "Hơn nữa cậu cậu không có tiếng tăm nhiều năm như vậy, rất có khả năng là vì bận tâm bà ngoại cậu. Hiện tại bà ngoại qua đời, bận tâm duy nhât của hắn không còn nữa, ai biết hắn sẽ làm gì, cậu tốt nhất đừng đâm đầu vào họng súng. Bây giờ hắn Nhiếp Gia rất tốt, ba ngày đã có hai ngày bị paparazzi chụp, trước kia cậu làm gì Nhiếp Gia khẳng định cậu hiểu rất rõ. Tần Thành bên kia có mẹ cậu, Thời gia không sạch sẽ, dù ở bên ngoài mẹ cậu có uy vọng lớn, không tới phiên cậu nhọc lòng, cậu đừng đi."
"Tôi chỉ là muốn đi nhìn em ấy, sẽ không làm chuyện dư thừa." Lâm Hạo Nhiên nói.
Tần Hoài nhíu mày, "Lâm thị vừa qua nguy cơ, cậu không thể tập trung một chút vào chính sự à? Hợp đồng này tuy rằng là tôi ký với cậu, nhưng bên đầu tư là ba tôi, tôi không làm chủ được, tương lai trong ba năm nếu không thể lấp hết lỗ thủng vậy tập đoàn Lâm thị sẽ đổi thành họ Tần của ba tôi đấy!"
"Tôi biết, bên này còn có ba tôi, tôi nhìn em ấy một lát lập tức trở về." Lâm Hạo Nhiên nói.
Dù sao cũng là bà ngoại người ta qua đời, dù rằng ý của Lâm Hạo Nhiên là Tuý Ông không phải ở rượu (?), nhưng Tần Hoài đã nói hết lời, bà ngoại Lâm Hạo Nhiên qua đời, ở lễ tang ắt không dám ngẩng đầu trước danh môn Tần Thành, nhưng thấy hắn kiên trì như vậy, cũng lười quản.
(?): có dụng ý khác
Lễ tang của lão thái thái cũng không long trọng, cả đời bà điệu thấp không giao hữu nhiều, khi già lại triền miên trên giường bệnh,vào lúc tuyết đầu mùa rơi liền an an tĩnh tĩnh ra đi.
Cuối cùng Lâm Hạo Nhiên cũng như ý nguyện nhìn thấy Nhiếp Gia ở lễ tang, cậu mặc áo khoác dài màu đen quá đầu gối đứng dưới tuyết, khuôn mặt như sứ ánh lên, giống như mỹ sứ trắng nõn tinh xảo, tuyết cũng không mảy may làm gì được cậu. Lâm Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn cậu, phảng phất như trước nay chưa từng nhận thức cậu.
Thẳng đến khi Thời Kham dâng hoa cho lão thái thái, Nhiếp Gia nhẹ nhàng lau đi tuyết rơi trên lông mi, tự nhiên ôm lấy sau eo hắn cùng hắn rời khỏi lễ tang.
Một khắc đó Lâm Hạo Nhiên đã hoàn toàn chết tâm, nhưng vẫn xuất thần nhìn bóng dáng đã sớm mơ hồ của hai người.
Tần Hoài cùng Phí Anh đứng cách đó không xa liếc nhau, thở ngắn than dài lắc lắc đầu.
Ai biết hắn lại tình sâu với Nhiếp Gia như vậy, sao lúc trước lại ngoan tuyệt với cậu như thế.
Không khí lễ tang không quá nặng nề, bởi không có mấy người thấy thống khổ tiếc nuối vì lão thái thái qua đời, lễ tang cũng chỉ là một hình thức mà thôi. Chỉ có Thời lão trầm mặc ngồi ở một bên, đôi tay chống gậy phát ngốc. Hắn cả đời này phóng đãng không kềm chế được, đã làm rất nhiều chuyên có lỗi với lão thái thái, hiện giờ người vợ ly thế, không biết lão đang nghĩ gì.
Thời Nghệ Viện mặc đồ đen đứng ở trước di ảnh, buông một đóa hoa hồng trắng, bà xoay người nhìn Thời lão ảm đạm thất thần, trong mắt toát ra sự nguy hiểm, bà thấp giọng phân phó với người bên cạnh, " Tôi thấy ba có vẻ thương tâm quá độ, buổi tối bảo bác sĩ đến khám xem, đừng để xảy ra việc gì."
Người ở dưới đáp: " Dạ, đại tiểu thư."
Một ngày Không hề sóng gió cứ thế đi qua, Lâm Hạo Nhiên tới Tần Thành cũng không nháo gì cả, vẫn luôn an an tĩnh tĩnh.
Buổi tối Nhiếp Gia gọi điện thoại cho Lâm Tiện, dù KK không giám thị, cậu cũng có thể chuẩn xác đoán được loài người như Thời Nghệ Viện khi bị buộc nóng nảy sẽ làm ra việc gì, ngày vợ cả qua đời, cơ hội này với Thời Nghệ Viện mà nói quá thích hợp.
"Mở cửa sổ làm gì, coi chừng lạnh!" Thời Kham tắm xong lau tóc đi ra liền nhìn thấy Nhiếp Gia đứng ở bên cửa sổ mở toang, hóng gió lạnh nghe điện thoại. Lập tức tức giận đến dựng thẳng lông mày, đi qua đóng cửa sổ lại.
"Hít thở không khí thôi mà." Nhiếp Gia bất đắc dĩ nói.
Lâm Tiện nghe thấy thanh âm của Thời Kham truyền đến từ bên kia, không nhiều lời nữa, yên lặng tắt điện thoại.
Thời Kham cởi bỏ áo tắm dài của mình bọc Nhiếp Gia, dùng thân thể nóng rực mới vừa tắm xong sưởi ấm cậ, "Vừa rồi bàn chuyện xấu gì thế?"
Nhiếp Gia dùng đôi tay lạnh lẽo sờ loạn ở trên người hắn: "Thời Nghệ Viện muốn giết Thời lão."
Thời Kham bỗng không còn hứng thú, cúi đầu hôn ra một vệt đỏ trên cổ Nhiếp Gia, "Mặc kệ bọn họ."
"Em cũng không quản, chỉ là nói một tiếng với Lâm Tiện." Nhiếp Gia bị hắn đẩy ngã ở trên giường, ô ô nuốt nuốt, hơn nửa đêm vẫn còn tiếp tục, tức giận đến đấm giường.
Sau khi lễ tang kết thúc Thời Nghệ Viện liền mời bác sĩ tới kiểm tra thân thể cho Thời lão, Lâm Tiện nói chuyện với Nhiếp Gia xong vẫn luôn không ngủ, dỗ vợ con ngủ rồi bản thân lại yên lặng ngồi bên lang cang uống rượu.
Tới gần giờ, Lâm Tiện đứng dậy xuyên qua hành lang lạnh băng đến phòng Thời lão.
Đẩy cửa ra liền nghe được tiếng thở dốc nặng nề của Thời lão, Lâm Tiện ngẩng đầu tầm mắt đảo qua, không thấy St. Bernard vẫn luôn ghé vào phòng ngủ, cửa sổ bị đập vỡ, độ lớn tựa hồ vừa vặn để St. Bernard có thể ra vào.
Vô số gió lạnh thôi vào trong phòng rót, Lâm Tiện mặc tây trang phẳng phiu giày da bóng lưỡng, bộ tịch mười phần tinh anh, thần sắc hắn hờ hững đến bên mép giường. Thời lão đổ đầy mồ hôi giương miệng, lão hô hấp khó khăn, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Lão thấy Lâm Tiện, giống như thấy cọng rơm cứu mạng, thở hổn hển duỗi tay cầu cứu về phía hắn.
Lâm Tiện lại gạt tay lão ra.
" Ông bị tiêm vào một lượng lớn kích thích tố động vật, adrenalin phân bố quá nhiều, pháp y dù kiểm tra ra cũng chỉ cho rằng ông chết vởi vì kinh hách quá độ. Ông còn nuôi một con chó lớn, khi vợ ông qua đời bỗng nửa đêm phát điên, phá cửa sổ chạy đi, động tĩnh lớn khiến người ta sợ hãi, mà ông đang sống sờ sờ bị hù chết." Ngữ khí của Lâm Tiện nhàn nhạt, thong dong xoay xoay nhẫn cưới ngay ngón áp út.
Thời lão biết nếu kéo dài nữa lãi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trong mắt trừ bỏ khiếp sợ, còn nhiều thêm hoảng hốt, "Là, là...... Là cậu!"
"Không phải tôi." Lâm Tiện thong thả ung dung ngồi ở trên ghế, nhìn lão già quyền cao chức trọng nhưng giờ đây đàn thống khổ gần chết, nhẹ nhàng gợi lên ý cười tà ác, "Là đứa con gái ông tỉ mỉ bồi dưỡng mất chục năm, ông cũng không nên đổ oan cho tôi, ông ngoại, tôi vẫn chưa có lá gan đó đâu. Huống hồ hiện tại tôi xuân phong đắc ý, ai cũng biết tôi là người thừa kế tương lai, sao tôi phải hại ông?"
"Cứu tôi...... Thời gia sẽ là, của cậu......" Thời lão giãy giụa nắm lấy khăn trải giường, mồ hôi lạnh chảy ướt gối, vừa nôn nóng vừa hoảng sợ.
"Có người đã từng hỏi tôi, muốn quyền hay là tiền." Lâm Tiện lạnh nhạt nhìn Thời lão đã vẩn đục đôi mắt, giọng điệu giống như hàn băng thấm vào người, " Tôi chọn tiền."