Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

chương 63: thế giới 3- nhân vật chính nhất định phải chết (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thế giới - Nhân vật chính nhất định phải chết ()

Editor: Tiêu

Beta: Min

Đại Tề vẫn luôn là kình địch của Đại Yến. Bởi vì hai nước có tình cảnh giống nhau, nhưng Đại Tề lại có tài nguyên dồi dào hơn Đại Yến vì thế nhiều năm qua vẫn luôn muốn chiếm được Đại Yến. Nhờ có Tư Không Hàn dụng binh như thần, giữ chặt tiền tuyến Tây Bắc, chưa bao giờ lấy được một phần tiện nghi khi có Tư Không Hàn ở đó.

Bởi vì có một vị chiến thần như vậy bảo vệ biên cương cùng con dân của nước Yến. Công lao chất chồng có thể được ghi vào sử sách nhưng lại vì bạo quân chướng mắt mà bị chém đầu, không hề nhớ tới gã đã vì Đại Yến làm ra biết bao nhiêu cống hiến, không coi dân tâm là gì.

Bây giờ mất đi chiến thần Tư Không Hàn, quân Tây Bắc lần thứ hai đại thắng trở về, sau khi vui mừng hoan hô thì bách tính thành Trác Lộc không khỏi có chút bi thương mơ hồ, cũng âm thầm mong đợi đại quân Tây Bắc đang căm hận nhìn hai thi thể bị treo trêи tường thành có thể giết thẳng đến vương cung, giết chết bạo quân, báo thù cho Tư Không tướng quân!

Ngay từ năm trước, trêи dưới Đại Yến đều mong ngóng một ngày bạo quân bị giết, từ triều thần cho tới ăn mày, lại không có ai dám động thủ.

Bách tính không biết nhưng sau khi trải qua một đêm đông tắm máu Xích Vân cung, nhóm triều thần đều biết được sự tồn tại bí mật của Huyền Giáp. Một nhóm ám vệ có thực lực sâu không lường được, theo sát như hình với bóng bên cạnh bạo quân, chỉ trong một buổi tối giết chết toàn bộ tử sĩ của đại thần bộ binh nuôi trong mười mấy năm.

Bọn họ chính là mấu chốt để có thể lật đổ bạo quân! Chỉ cần bọn họ không chết, bạo quân chẳng là gì cả, người hiện ngồi trêи vương vị chẳng qua là một tên tàn phế mà thôi.

Trong mắt Tư Không Hàn sóng ngầm cuồn cuộn, thực lực của Huyền Giáp chính gã đã tự mình cảm thụ một lần... Vừa nghĩ tới liền cảm thấy tứ chi đau đớn, cho dù đã thay đổi thân thể, nhưng thống khổ của việc tứ chi bị bẻ gãy đã khắc sâu vào trong tâm trí gã. Sau khi sống lại, Tư Không Hàn hiểu rõ, nếu muốn giết Quân Trường Sinh thì trước hết phải ra tay từ phía Huyền Giáp.

Lúc trước ở Tây Bắc gã vốn có cơ hội nhưng tiếc rằng Quân Trường Sinh lại rút sáu Huyền Giáp trở về, lỡ mất thời cơ.

Đương nhiên đây không phải là điều khiến gã khó chịu nhất, bây giờ kẻ khiến gã cảm thấy lo lắng cùng khó chịu nhất vẫn là thống lĩnh của Huyền Giáp, cái tên ám vệ chỉ dùng một chiêu để phế bỏ tay của gã! Nếu như không phải Quân Trường Sinh muốn bắt sống gã thì không thể nghi ngờ tên kia muốn lấy đầu gã một cách im lặng, khiến cho gã đến chết cũng không biết tại sao mình chết.

Đáng sợ vô cùng.

Tư Không Hàn được người xưng tụng là chiến thần của nước Yến, cho dù là nước địch Đại Tề cũng coi gã là đệ nhất dũng tướng, trong lòng Tư Không Hàn cũng coi mình như vậy. Cho đến buổi tối bị bắt đó, Tư Không Hàn mới khϊế͙p͙ sợ biết được ở Đại Yến còn có người võ nghệ cao hơn mình, một vị mãnh tướng như gã mà không thể chống đỡ nổi một đòn!

Đây mới thực sự là cái gai của đại họa… Tư Không Hàn nhắm mắt lại, chậm rãi hít thở để bản thân bình tĩnh lại.

Quân Trường Duyệt chỉ nghĩ rằng gã khó lòng bình ổn, chỉ lặng lẽ vỗ vai gã.

Tư Không Hàn mở mắt ra, cười gượng, đang muốn nói gì đó lại cảm nhận sau gáy phát lạnh, giống như bị người khác đặt trêи cổ một thanh đao, loại sát khí này gã quá quen thuộc…

Tư Không Hàn đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy trêи vương kỳ có một người đang đứng. Người kia mặc một thân y phục đen tuyền, không động đậy mà đứng đó, cái nơi mà ngay cả mèo cũng không đứng nổi, lẳng lặng nhìn quân Tây Bắc… Hoặc là nói nhìn Tư Không Hàn cưỡi ngựa đi phía trước.

() vương kỳ: là cờ quốc gia; trong tình huống này chính là lá cờ treo trêи cổng thành.

Trêи mặt hắn mang mặt nạ sắt che khuất cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi lông mi như dao xếp cùng đôi con ngươi lạnh băng. Trong tay hắn cầm một cây đao, tóc đen theo gió tung bay, sát khí đầy người tựa như thần chết.

Kia là ai… Trong nháy mắt, Tư Không Hàn liền có đáp án. Trong lòng gã phát lạnh, cả người cứng đờ trêи lưng ngựa, hận ý từ khi mới trọng sinh đến giờ hoàn toàn bị nỗi sợ thay thế, chỉ muốn chạy thoát thân.

“Làm sao vậy?” Quân Trường Duyệt thấy gã có chút lạ, nhẹ giọng hỏi một câu, theo tầm mắt của gã quay đầu nhìn một chút nhưng không nhìn thấy gì.

Tư Không Hàn bị tiếng kêu gọi hồi thần, giật mình nhìn lại trêи tường thành thì đã không còn bóng người, trêи vương kỳ chỉ có gió thổi làm gì còn người nào ở đó.

“Không có gì…” Sắc mặt Tư Không Hàn tái nhợt mà quay đầu lại, trong lúc lơ đãng hô hấp có chút hỗn loạn.

Gã chắc chắn bản thân không nhìn lầm, thân thủ của người này đã đến mức xuất quỷ nhập thần. Tư Không Hàn nắm chặt dây cương, gã có thể nghe thấy tiếng tim mình đập vô cùng nhanh, gã biết bản thân sợ hãi, gã vì sự sợ hãi của mình mà cảm thấy xấu hổ.

Gã đã chết qua một lần, trước khi chết chịu đủ dày vò còn có thể thong dong chửi rủa bạo quân chẳng qua là vì chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ được trọng sinh.

Chết một lần rồi thì mới biết cái chết đáng sợ đến cỡ nào…

Tư Không Hàn không thể tin được rằng bản thân vậy mà sẽ có một ngày sợ chết.

“Ta sẽ về vương cung thăm dò ý tứ của vương huynh, tránh để người khác đa nghi thì mấy ngày tới sợ rằng không thể ở cùng ngươi.” Bố trí xong quân đội, đoàn người rời bước đến phủ của Vân Huy tướng quân. Quân Trường Duyệt không thể ở lâu, liền ở một góc an tĩnh mà tạm biệt Tư Không Hàn.

Cậu ta không nỡ mà ôm lấy Tư Không Hàn, Tư Không Hàn cũng không nỡ, lúc này lại chỉ ôm lấy Quân Trường Duyệt, không nói lời nào, tựa hồ đang suy nghĩ việc gì đó.

“Ngươi làm sao vậy?” Quân Trường Duyệt ngẩng đầu hỏi gã: “Từ lúc vào thành đến giờ ngươi có vẻ bất an.”

“Không có chuyện gì, chỉ là tên Huyền Giáp chính là cái gai, mối họa lớn cần trừ của chúng ta. Bây giờ hồi kinh, trong lòng không tránh khỏi việc khó kìm nén lệ khí, ta chỉ sợ bản thân sẽ kϊƈɦ động làm hỏng chuyện.” Tư Không Hàn giải thích.

Cho tới nay, ngoại trừ tình yêu, Quân Trường Duyệt đối với Tư Không Hàn còn có sự sùng bái vô điều kiện, gã làm sao có khả năng sẽ nói cho Quân Trường Duyệt biết trong lòng gã chỉ còn lại nỗi khϊế͙p͙ sợ, lệ khí đã sớm bị cái nhìn vừa nãy của người kia ở cổng thành làm cho tan biến…

“Ta biết ngươi vô cùng hận, ta cũng vậy. Hiện tại vương huynh đã mất hết dân tâm, tiếng xấu ngàn dặm, nhưng y vẫn còn quyền sinh quyền sát, bên người y lại có ám vệ thực lực sâu không lường được, chúng ta cần phải trù tính cẩn thận mới được. Tất cả thù hận của chúng ta sẽ được báo.” Cậu ta mỉm cười, dùng đầu ngón tay miêu tả đường viền khuôn mặt của tình lang, tuy rằng bây giờ thay đổi một thân xác nhưng có thể thấy được tình ý sâu đậm trong mắt của cậu ta.

Tư Không Hàn gật gật đầu, nhìn sắc trời nói: “Sắc trời không còn sớm, trễ một chút nữa liền vào đêm, ngươi hồi cung đi.”

Hai người lưu luyến không rời mà từ biệt, một người hồi cung, một người thì âm thầm cùng nhân lực trước kia liên hệ. Tư Không Hàn cũng không dễ dàng tiết lộ thân phận của bản thân, chỉ hỏi thăm một chút về hậu sự của tộc Tư Không.

Người gã hỏi thăm được gọi là Trương Hội, từng là người dưới trướng của gã, đối với gã trung tâm tuyệt đối, được gã âm thầm đề bạt đến thành Trác Lộc, dần dần tiến được vào cao tầng quân bộ, vì gã làm việc, Tư Không Hàn tin Trương Hội, ít nhất với một số việc không liên quan đến cơ mật thì gã tin Trương Hội sẽ không nói dối.

“Bốn mươi chín mạng người của tộc Tư Không bị lăng trì, thật sự là một chuyện cực kỳ bi thảm khiến người không dám tưởng tượng, máu chảy nhiều đến mức dường như muốn nhuộm đỏ cả thành Trác Lộc. Nghe nói Tư Không tướng quân bị bắn chết bởi một mũi tên của quốc vương, so ra cũng coi như là may mắn, được giết chết một cách thống kɧօáϊ.” Trương Hội uống một ngụm rượu, liên tục thở dài, sau đó ném bát rượu xuống đất, xem như kính Tư Không tướng quân dưới hoàng tuyền.

Tư Không Hàn nghe ông ta nói từng chữ mà hô hấp liền nặng hơn một phần, răng cắn chặt. Gã tưởng tượng tới cảnh người nhà mình còn sống sờ sờ bị lăng trì từng nhát một, hận thù trong mắt như muốn trào ra ngoài.

Lúc này, Trương Hội liền thở dài, nói: “Bách tính có lẽ không biết, nhưng chúng ta trong quân bộ rất rõ ràng, sở dĩ Tư Không tướng quân được miễn cực hình lăng trì vì được Tĩnh Vương điện hạ cầu xin. Đáng tiếc, Tĩnh Vương điện hạ rất được quốc vương yêu thương nhưng trong mắt lại chỉ có Tư Không tướng quân. Tướng quân chết rồi, mặc dù quốc vương không cho phép tế bái nhưng cũng không nhắc đến những người khác của tộc Tư Không. Bốn mươi chín bộ hài cốt kia đến giờ vẫn còn bị vứt ở sườn núi Khuất Vĩ, bọn ta là thần, quốc vương là quân vì vậy không ai dám động tới. Có lẽ vì Tư Không tướng quân đi rồi nên Tĩnh Vương điện hạ cũng không hỏi tới, tùy ý thú hoang gặm hài cốt của họ, cũng không biết lời đồn về tình ý của Tĩnh Vương dành cho quốc vương có phải thật hay không nữa.”

Tư Không Hàn ngẩn ra, trong lòng dường như có gì đó khác lạ xuất hiện.

Trương Hội liếc mắt nhìn gã, lấy cùi chỏ huých gã một cái, nhẹ giọng nói: “Nếu mấy lời này mà truyền ra ngoài thì trái dưa hấu trêи đầu ta cũng khó giữ, ta thấy ngươi là người của quân Tây Bắc nên mới nói.”

“Ta hiểu, đa tạ.” Trong lòng Tư Không Hàn cảm giác vô cùng khó chịu, chủ động nâng bát rượu lên uống rồi như mất hồn mà rời khỏi tửu lâu.

Lúc này, Trương Hội một mặt tràn đầy tiếc hận cùng đau lòng liền không còn, nhìn hướng Tư Không Hàn rời đi trêи mặt hiện lên một tia cười nhạo.

Biết được tin tức cụ thể, Tư Không Hàn coi như thông minh mà không tự mình đi sườn núi Khuất Vĩ nhặt xác cho người nhà, nhờ Vân Huy tướng quân âm thầm chôn hài cốt ở ngay sườn núi Khuất Vĩ tránh bị thú hoang gặm cắn. Vị Vân Huy tướng quân này tâm cũng lớn, quanh năm ở Tây Bắc chinh chiến không biết tộc Tư Không chết bao nhiêu người, cũng không biết bạo quân có hung tàn như lời đồn hay không, Tư Không Hàn vừa nói xong ông liền đáp ứng.

Chiều muộn, Tư Không Hàn ở phòng của mình uống say, hướng về phía núi Khuất Vĩ bái lạy, nước mắt thầm chảy.

Cùng lúc đó, ở Xích Vân cung.

Nhϊế͙p͙ Gia mới tắm xong, một đầu tóc đen hơi ướt xõa xuống, nghiêng đầu dựa vào giường, cùng Thời Kham chơi cờ, cung nhân đứng bên cạnh chậm rãi quạt. Lão thái giám tiến vào, bẩm báo: “Khởi bẩm quốc vương, Tĩnh Vương điện hạ theo quân Tây Bắc trở về, đã vào tới cung, đang chờ ở ngoài điện cầu kiến.”

Nhϊế͙p͙ Gia chưa nói gì, Thời Kham liền hờ hững nói: “Vậy để cho cậu ta chờ đi.”

Nhϊế͙p͙ Gia cười nhạt, liếc hắn một cái, vui vẻ nói: “Ta thắng.”

Thời Kham câu môi cười, nói: “Ngươi luôn có thể thắng ta, có hứng thú chơi tiếp không?”

Nhϊế͙p͙ Gia cầm trêи tay một quân cờ, ánh mắt kiều diễm nhìn xương quai xanh của Thời Kham, chậm rãi nói: “Như vậy không vui, không bằng chúng ta đổi cách chơi? Người nào thua thì liền cởi một cái xiêm y.”

“Bướng bỉnh.” Ánh mắt Thời Kham dịu dàng vô cùng.

Lão thái giám không dám nghe tiếp, thấy quốc vương cũng không muốn gặp Tĩnh Vương, trong lòng hiểu rõ mà cúi đầu lui xuống.

Quân Trường Duyệt thấy lão thái giám đi ra còn tưởng rằng vương huynh muốn gặp cậu ta, liền vội vã muốn đi vào trong lại bị người cản lại.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio