Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

chương 64: thế giới 3- nhân vật chính nhất định phải chết (9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thế giới - Nhân vật chính nhất định phải chết ()

Editor: Kem

Beta: Min

“Vương huynh đang giận ta đó ư?” Không nhận được thông báo, Quân Trường Duyệt ngây ngẩn, không khỏi nhớ lại những lời cậu nói với huynh trưởng trước khi xuất cung, vừa quyết tuyệt lại vừa lạnh lùng đến vậy, y nổi giận cũng không có gì đáng trách.

Quân Trường Duyệt cắn chặt răng, nếu lúc đó biết Tư Không Hàn trọng sinh, chắc chắn cậu sẽ không nói ra lời lẽ tàn nhẫn có đường cứu vãn.

Vị thái giám già đã nhìn hai huynh đệ họ lớn lên, không hy vọng nhìn thấy cảnh hai vị chủ nhân có một ngày trở mặt thành thù, thấy vẻ mặt Quân Trường Duyệt nuối tiếc không thôi, bèn khuyên bảo: “Điện hạ không cần phải suy nghĩ nhiều, ngài cũng biết bệ hạ yêu thương ngài thế nào mà. Chỉ là mấy ngày nay bệ hạ ưu tư tình cảnh nước ta, thao thức trắng đêm, bây giờ vẫn đang bận rộn, trước tiên đành phải để ngài chờ đợi ở bên ngoài một thời gian.”

Quân Trường Duyệt cười lạnh trong lòng, ưu tư hoạn nạn của đất nước? Câu ‘lo lắng cho an nguy của Yến Quốc’mà do tên ăn mày trong thành Trác Lộc nói thì có thể tin tưởng, chứ nếu đặt trêи người huynh trưởng thì đúng là nực cười, y mà thật sự để Yến Quốc trong lòng thì sao có thể giết Tư Không Hàn, rồi lại giết Kỳ Phong? Quân Trường Duyệt nhắm mắt lại bình ổn tâm trạng, kiềm chế sự khinh bỉ trong lòng, nói với thái giám: “Ta hiểu rõ, nếu đã vậy ta sẽ chờ ở đây.”

Trong tẩm điện, Nhϊế͙p͙ Gia còn đang chơi cờ với Thời Kham, từ khi cược rằng người nào thua sẽ phải cởi quần áo, Nhϊế͙p͙ Gia không tài nào thắng nổi.

Y vừa tắm rửa xong, trêи người vốn đã mặc ít, sau khi thua liên tục hai bàn, trêи thân cũng chỉ còn lại mỗi áo trong, cái gì cũng không che được. Hai chân thon dài thẳng tắp lộ ra dưới ánh nến, bóng loáng nhàn nhạt như ngọc, y nghiêng mình tựa vào giường nhỏ vân vê quân cờ, đôi lông mày dài cau lại, thần sắc nghiêm nghị, thâm trầm nhìn tình thế bất lợi trêи bàn cờ.

Nhϊế͙p͙ Gia một lòng muốn thắng, muốn nhìn người trong lòng mình cởi sạch từng món quần áo, không nghĩ đến người phải lột sạch thế mà lại là mình.

“Ta thua.” Sau một phen giãy dụa, Nhϊế͙p͙ Gia từ bỏ, chính thức thua luôn trận thứ ba. Y vừa chậm rãi cởi áo trong, vừa hờn giận nhìn Thời Kham, “Lúc trước ngươi cố ý!”

Thời Kham đẩy lui bàn cờ ra, nhìn chằm chằm Nhϊế͙p͙ Gia quỳ ngồi trêи giường không chớp mắt, dường như là vì ngượng ngùng nên động tác chậm chạp cởi cái áo cuối cùng trêи người, lập tức nghiêng người, giấu hết cảnh đẹp vào trong tóc đen đang rải ra đầy giường. Cho dù là thế thì Thời Kham cũng chỉ nhìn vào bờ vai trắng bóc, mượt mà, tinh tế như một tác phẩm gốm sứ đẹp đẽ của y, mắt cũng đỏ cả lên.

Hắn tiến lên một bước, giơ tay vén lên mái tóc đen của Nhϊế͙p͙ Gia, cúi xuống dịu dàng hôn lên gáy của y, sau đó ôm chặt người vào trong lòng, ngậm lấy trái tai của y nhẹ nhàng cọ xát, nói: “Có muốn thần thương bệ hạ không?”

Giọng nói của Thời Kham trầm thấp bên tai, chấn động đến mức Nhϊế͙p͙ Gia không nhịn được rụt cổ, hô hấp cũng dần dần nóng lên. Hai má y đỏ ửng, nhắm mắt lại, âm thanh khẽ run tưởng chừng như không thể nghe thấy, trầm bổng nói: “Muốn.”

Hết chương .

Beta có lời muốn nói: quý vị không nhìn nhầm, thật sự hết chương gòi ó~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio