Cậu lấy điện thoại ra muốn gọi đến cái số cậu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng cậu biết được điểm dừng, nếu như không biết chặt đứt, cậu vĩnh viễn không cách nào trở về chính đạo.
Cuối cùng, cậu vẫn gọi cho Vương Đại Hữu .
"Vương đại ca, anh gặp được anh tôi chưa?"
"Gặp được.Mộc Ngôn, tôi hỏi cậu,cậu có phải cùng Chi Mặc cãi nhau? Huynh đệ hai người tình cảm rất tốt, tại sao cảm giác dạo này dường như rất xa lạ?"
Trần Mộc Ngôn nuốt nước bọt,"Không có gì, tôi sắp tốt nghiệp,thực tập ở bệnh viện đối với nghề sau này rất trọng yếu, cho nên tương đối bận rộn. Hơn nữa tôi là nghiên cứu sinh, cho nên anh cũng biết. . . . . . Không nói những thứ này, anh tôi có bị phỏng không?"
"Bị phỏng? Không có. Nhưng tôi nhìn thấy bộ dáng rất khổ sở,hai người hôm nay nói cái gì rồi?"
"Không có chuyện gì là tốt rồi, kia lần sau liên lạc ."Trần Mộc Ngôn nhanh nhẹn cúp máy.
Phía trước ánh đèn dọc theo con đường, Trần Mộc Ngôn đối với mình nói chỉ cần tiếp tục như vậy , là cậu có thể hoàn thành những tâm nguyện vẫn chưa xong kia.Về phần Trần Chi Mặc, đợi đến hết thảy đều vân đạm phong khinh, có lẽ cậu còn có thể bình tĩnh tâm tình gọi hắn một tiếng"Ca" .
Trong chiếc xe tối màu,nam tử tuấn nhã cúi thấp đầu, hai tay tự nhiên đặt ở trên đùi, nhàn nhạt mở miệng nói: "Mới vừa rồi là hắn gọi?"
"Đúng vậy ." Vương Đại Hữu nắm tay lái, dùng ngữ điệu oán trách nói, "Nói cho tôi biết lần này cậu cũng chỉ là đang trêu đùa đệ đệ ngốc của cậu,ngàn vạn lần đừng thật thích hắn."
Nam tử câu khởi nụ cười,dưới nghịch quang hơi thở mang theo vài phần mê hoặc , "Tôi nói tôi chính là thật thích hắn thì sao?"
Vương Đại Hữu bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Ngày hôm đó thật sự là càng ngày càng loạn.Cậu trước mặt của tôi cũng diễn trò, tôi cũng không biết cậu khi nào thì nói thật, lúc nào thì nói đùa."
"Đúng vậy, có lẽ trình diễn quá nhiều, ngược lại không biết nên dùng cái dạng vẻ mặt gì đối mặt hắn." Nam tử nghiêng mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ đèn đườngkhông ngừng chạy ngược lại ,lẩm bẩm nói, "Hắn hiện tại nhất định là thoát khỏi tôi mà cảm thấy vui vẻ thoải mái đi . . . . Mà tôi bởi vì bóng lưng của hắn nhịn xuống cảm giác muốn khóc."
Xe trước một nhà quán cà phê tên Phẩm Nhai ngừng lại.
Trần Chi Mặc đi xuống xe tiến vào trong quán,xuyên qua một hành lang hẹp,đi tới trong phòng ăn tràn đầy không khí Anh quốc Điền Viên .Chậm rãi bước qua cầu nhỏ làm bằng gỗ ,kéo ra một cái ghế.
Anna lửng thững đi tới bên cạnh hắn, ngón tay điểm điểm chút gương mặt của hắn: "Anh hôm nay tâm tình thoạt nhìn rất tệ."
"Trên đời này ngườicó thể nhìn ra lòng tôi rất xấu thật sự là không nhiều lắm."
"Rất vinh hạnh em có thể trở thành một người trong số đó. Bất quá có thể làm tâm tình anh tệ đến loại tình trạng này , không phải là tiểu sủng vật của anh đó chứ?" Anna cười cười, "Thật hâm mộ hắn, trước kia em và anh ở chung một chỗ ,cũng chưa thấy anh để bụng như vậy."
"Nhưng hắn chỉ muốn làm sao thoát khỏi tôi."Trần Chi Mặc khóe môi mở ra độ cong bất đắc dĩ ,chống đầu của mình nhẹ giọng nói, "Trần thị cổ phiếu thế nào?"
"Ừ, công ty của em đã nắm giữ mười hai phần trăm cổ quyền Trần thị ,Lý Ân nơi đó có mười một phần trăm, hơn nữa trực tiếp ghi danh trên danh nghĩa anh sáu phần trăm, chúng ta có chỉ mới hai mươi chín phần trăm mà thôi, cha anh vẫn có được hầu hết cổ quyền, cổ đông trên đại hội chúng ta chiếm không tới tiện nghi."
"Trần Lạc rất cẩn thận, hắn sẽ không để ai trừ mình ra có cổ đông vượt quá mười lăm phần trăm trở lên ,cho nên chúng ta cần phải mua công ty mới sau đó lại tiếp tục mua cổ phần của hắn."
"Em thật không hiểu, ba ba anh chờ hắn treo sớm muộn sẽ là của anh tiền thì anh chỉ cần ngồi nơi đó chờ ,dùng cách khổ cực như vậy từng chút từng chút đoạt lấy làm gì?"
"Anna, rất nhiều thứ chính là phải tự tay đoạt lấymới có ý nghĩa." Trần Chi Mặc dùng ngón tay dính rượu đỏ ở trên bàn vẽ một khuôn mặt tươi cười, "Không nên trông cậy vào người khác bố thí cho em."
"Ba anh mà biết đứa con chỉ diễn trò kiếm tiền này đang bắt đầu tính toán như thế nào đoạt được tất cả của hắn, hắn nhất định rất hối hận khi sinh ra đứa con trai này."
Trần Mộc Ngôn trở lại túc xá, Khương Phi đang ở trước đèn bàn đọc sách.
"Cùng đại ca của ngươi giải quyết sự tình ?"
"Xem như thế đi. . . . . ." Trần Mộc Ngôn thở ra một hơi, "Học kỳ sau ta cũng xin một cái giường vậy."
Biết được tin tức Trần Mộc Ngôn sắp sửa trọ lâu dài ở trường , cao hứng nhất đúng là Đinh San San . Bởi vì cô cùng Trần Mộc Ngôn ở cùng bệnh viện thực tập, này có nghĩa là cô đi làm đều có xe miễn phí tới đón.
Buổi tối từ bệnh viện trở lại trường học, ở giao lộ nhìn thấy nhìn thấy hai tên du côn chạy xe gắn máy ,hút thuốc nhìn học sinh lui tới .
"Lại là hai người bọn chúng ." Đinh San San chán ghét nói,"Mỗi lần báo cảnh sát đem bọn họ bắt vào tạm giữ,sau khi đi ra bọn chúng sẽ càng tệ hơn,hiện tại hay rồi, cũng không có người dám báo cảnh sát bắt bọn chúng nữa,tất cả mọi người nghĩ cho ít tiền xong việc. Hoàn hảo tôi hiện tại ngồi xe của cậu,bằng không bị bọn chúng cản lại, nào có nhiều tiền như vậy mà cho?"
"Lần sau dốc lòng phản ánh,để cảnh sát tới tuần tra một chút đi."
"Trần thiếu gia,vậy thì ngươi tới trường học nói đi, dù sao bọn chúng từng là đồng bọn của ngươi mà. Trường học từng tìm đến cảnh sát tới dọn dẹp bọn chúng,kết quả ngươi cùng mấy cái thủ lĩnh lưu manh Minh ca thật giống như rất quen, chạy đến trong phòng làm việc của hiệu trưởng vỗ cái bàn, còn ai dám đắc tội Đại thiếu gia ngươi ."
"Bị cậu nói như thế, tôi sao cảm giác mình hẳn là bị nắm vào trong viện cải tạo bị giáo dục một chút a?"
"Tôi tính ra,cậu đã bị Thượng Đế cảm hóa rồi!" Đinh San San buồn cười vỗ tay một cái , "Bất quá nói thật, tôi còn hi vọng cậu hướng hiệu trưởng nói một chút, cho hắn biết tư tưởng cậu biến chuyển, nói thí dụ như cậu đã không cùng những tên phi xa đó làm bạn nữa."
"Tôi biết rồi. Cũng không phải là mỗi lần từ bệnh viện trở lại cậu cũng có thể cùng đường tôi,nếu cậu bị bọn chúng cản lại vơ vét tài sản, tôi cũng băn khoăn."
Ngày hôm sau,Trần Mộc Ngôn viết một phong thơ cho hiệu trưởng, xế chiều hôm đó bắt đầu, phụ cận xe cảnh sát tuần tra, một tuần lễ sau, không thấy Minh ca ở phụ cận trường học nữa.
Thứ bảy, Trần Mộc Ngôn mời Thẩm Thanh cùng đi xem phim.Cô một mực học tập, mấy ngày hôm trước Trần Mộc Ngôn tìm cái cơ hội để cô cùng Trịnh Dĩnh giáo sư gặp mặt một lần, Trịnh giáo sư thoạt nhìn đối với Thẩm Thanh ấn tượng cũng không tệ lắm, chỉ cần Thẩm Thanh có thể thuận lợi thông qua vòng thi đầu, phỏng vấn không thành vấn đề .
"Lần này tạ lễ coi như cậu thay tôi tiến cử Trịnh giáo sư ,xem phim tôi mời."Thẩm Thanh chạy vào hàng dài đang xếp, "Xem 《 hồi mâu 》 đi !Gần đây chiếu rất nhiều,cũng là anh cậu diễn này !"
Trần Mộc Ngôn đưa tay vốn muốn hỏi Thẩm Thanh có thể không xem phim này hay không,cậu còn chưa chuẩn bị tốt tâm tư nhìn thấy Trần Chi Mặc,mặc dù mình đã gần một tháng chưa từng thấy qua hắn. Nhưng Thẩm Thanh vẻ mặt quá hưng phấn, hơn nữa 《 hồi mâu 》 cơ hồ chiếm cứ tất cả trong rạp chiếu bóng .
Mấy phút đồng hồ sau, Thẩm Thanh giơ vé xem phim chạy tới, "Hắc, bình thường chỗ ngồi cũng bán hết, chỉ có chỗ tình nhân,chen chúc một xíu đi !"
Trần Mộc Ngôn nửa cười nữa giỡn nói: "Có thể cùng cậu ngồi chỗ tình nhân,tôi cầu cũng không được a!"
Cho nên hai người nắm tay, ở trong bóng tối tìm được một chỗ ghế sa lon ,giống như những tình nhân khác,chen chung một chỗ,uống cola ăn khoai tây chiên.
Phim tên 《 hồi mâu 》 mặc dù nghe giống như các phim ngôn tình đô thị khác, nhưng đây cũng là một bộ trinh thám chống lại tổ chức tham nhũng.Trần Chi Mặc ở trong phim diễn một vai kiểm sát trưởng Khống Phương,bạn gái của hắn bị một tên quan viên tham nhũng bắt cóc.Mà cả bộ phim ,Trần Chi Mặc chẳng những phải tìm ra chỗ bạn gái,chống đỡ hấp dẫn từ tiền bạc cùng quyền lực,còn phải từ các loại đầu mối dẫn dắt tìm ra danh sách quan viên tham nhũng.Mà lúc hắn tìm ra đáp án,trên cái thế giới này tất cả mọi người không đáng giá được tin cậy.
Cả bộ phim vô cùng nhuần nhuyễn triển hiện một người mâu thuẫn, tuyệt vọng sau đó là quá trình đấu tranh phá kén mà ra.
Thay vì nói nội dung phim chặt chẽ, không bằng nói Trần Chi Mặc từng cái vẻ mặt, thậm chí ánh mắt biến hóa rất nhỏ cũng dẫn dắt lực chú ý người xem,đưa bọn họ vào trong thế giới nội tâm phức tạp .
Trong quá trình xem,Trần Mộc Ngôn cùng Thẩm Thanh cơ hồ hoàn toàn quên mất cola cùng bỏng ngô trong tay.
Kết cục phim làm cho người ta cảm thán . Trần Chi Mặc chạy về phía bạn gáiđứng ở giao lộ,một viên đạn từ đằng xa bay ngang đến,bắn vào trong thân thể của hắn, hắn quay đầu lại , nhìn thấy thân đệ đệ hắn đang giơ súng.
Một khắc ngoái đầu kia,toàn bộ thế giới đều chao đảo.
Phim đến chỗ này thì dừng lại,lúc này mọi người mới hiểu được bộ phim này cũng không phải là giảng thuật một chuyện xưa chống lại thế lực đen tối,mà là tin tưởng cùng phản bội. Nhân vật chính trong quá trình truy tìm chân tướng ,hắn chỉ lệ thuộc vào đệ đệ của mình, mỗi một lần tuyệt vọng hắn hỏi đệ đệ nên làm cái gì bây giờ, có phải hay không nên buông tha cho ,đối phương luôn là trả lời"Kiên trì một chốc nữa là được."
Cuối cùng, một khắc nghảnh đầu lại nhìn chính là chân tướng.
Không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn có một loại ảo giác.
Người đứng ở đối diện đường đang bóp cò chính là mình. Thậm chí trong tay còn cảm giác cứng ngắc khi nắm cây súng.
"Anh của cậu kỹ thật diễn thật lợi hại, nếu như đổi lại một diễn viên, bộ phim này nhất định không có loại hấp dẫn này."Thẩm Thanh cầm lên lon cola còn phân nửa đi ra.
"Đúng vậy . . . . . Kỹ thuật diễn của anh ta luôn luôn rất tốt. Đại khái là bởi vì hắn không lúc nào ngừng diễn trò đi."Trần Mộc Ngôn hít một hơi, không biết tại sao, trong bộ phim này Trần Chi Mặc cùng đệ đệ nói chuyện với nhau , cũng làm cho cậu cảm thấy Trần Chi Mặc như đang hỏi mình: "Anh có nên chấm dứt tại đây không?"
Nhưng nếu quả thật chính là Trần Mộc Ngôn,có lẽ cậu vĩnh viễn không cách nào trả lời"Kiên trì một chốc nữa là được."
Trở lại túc xá nằm lên giường, Trần Mộc Ngôn phát hiện trong điện thoại có một tin nhắn, là Vương Đại Hữu gửi: ngày mai là sinh nhật anh cậu.
Trần Mộc Ngôn sửng sốt,chuyển đến thư thoại, nhanh chóng bấm xuống mấy chữ "Sinh nhật vui vẻ" ,nhưng lúc nhấn xuống lại do dự,cuối cùng tin nhắn trống rỗng ,đóng điện thoại ngủ.