Thứ hai, Trần Mộc Ngôn theo thường lệ chở Đinh San San đến bệnh viện thực tập. Từ trong phòng thay quần áo đi ra ngoài, Trần Mộc Ngôn nghe thấy mấy hộ sĩ đang nói chuyện .
"Nè,ngươi có biết hay không ta nhìn thấy trên tạp chí bảo hôm nay là sinh nhật Trần Chi Mặc đấy ! Hơn nữa còn là sinh nhật ba mươi tuổi !"
"Thiệt hay giả? Hắn ba mươi tuổi a, cảm giác so với lúc hai mươi tuổi xuất đạo còn muốn thích hơn ! Công ty quản lý kia hẳn là sẽ làm tiệc chúc mừng đi?"
"Đúng vậy a, mấy trăm fan tụ tập ở nơi đó đây! Bất quá rất đáng tiếc, Trần Chi Mặc ngày hôm qua lúc phỏng vấn nói ngày này hắn càng muốn an tĩnh đợi ở trong căn hộ, cùng người nhà trải qua ."
"Người nhà? Nghe nói cha hắn là đại phú hào Trần Lạc, hình như hắn còn có đệ đệ ?"
"Đúng đúng, có những minh tinh khác nói,hắn rất thương yêu đệ đệ !Thích nhất kiểu nam nhân huynh trưởng ôn nhu !"
Trần Mộc Ngôn dưới đáy lòng chê cười một tiếng, nếu như các ngươi biết vị huynh trưởng ôn nhu này nghĩ cái gì, không biết sẽ lộ ra cái dạng biểu tình gì.
Ngày này có một ca tai nạn điều trị gấp,Trần Mộc Ngôn cùng bác sĩ dẫn dắt cậu thực tập bận rộn bể đầu sứt trán. Buổi tối hơn chín giờ, Trần Mộc Ngôn mới chóng mặt đi tới bãi đậu xe của bệnh viện.
Gió lạnh làm đầu óc cậu thanh tỉnh , giương mắt, nhìn thấy một bóng dáng thon dài dựa vào xe Honda của cậu,có mấy phần u buồn cùng khẩn cầu .
Trần Mộc Ngôn dừng bước, tim của cậu mất nửa nhịp.
Nam tử mặc áo khoác xám tro chậm rãi xoay người lại, giống như cách một thế hệ.
"Tiểu Ngôn." Tiếng nói ôn nhuận như nước ,chỉ một thoáng làm Trần Mộc Ngôn muốn cứng rắn tâm trở nên mềm yếu .
"Mặc ca," Trần Mộc Ngôn gật đầu, cũng không biết như thế nào đi tới.
"Anh chỉ là muốn nhìn em một chút mà thôi, trễ như thế mới tan việc, rất cực khổ đi."Trần Chi Mặc hướng về phía sau,ngồi ở trên mui xe Honda Trần Mộc Ngôn,đưa tay vỗ một chỗ ngồi bên cạnh .
Trần Mộc Ngôn nhớ tới hôm nay là sinh nhật của hắn, coi như mình dù thế nào muốn tránh người này, có lẽ không phải là hôm nay.
"Anh một tháng chưa từng thấy qua em.Thật chưa từng có nghĩ tới sẽ có lâu như vậy không thấy được em."Trần Chi Mặc thanh âm rất thấp, trên mặt cũng không có nụ cười trước sau như một.
"Anh có thói quen ." Trần Mộc Ngôn nhìn về phía nơi khác.
"Em đều khiến anh không biết như thế nào cho phải." Trần Chi Mặc từ trên mui xe nhảy xuống, yên không một tiếng động đi về phía trước.
Nuốt xuống nước bọt,Trần Mộc Ngôn điều chỉnh một chút hô hấp, cao giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Mà Trần Chi Mặc như không có nghe thấy , biến mất dưới ánh đèn đường.
Trần Mộc Ngôn trái tim cùng bóng đêm trở nên giống nhau lạnh như băng .
"Anh có phải lại đang đóng kịch?" Trần Mộc Ngôn không tự chủ vuốt ve ngân sức trên cổ .
Giữa trưa ngày thứ hai, Trần Mộc Ngôn thừa dịp cơm trưa ở cửa hàng phụ cận mua một cái bật lửa ZIPPO,sau đó cậu mới nhớ tới mình căn bản không có thấy qua người kia hút thuốc lá.
Còn có, sinh nhật của hắn đã qua rồi, tại sao mình còn phải mua đồ cho hắn đây? Thật sự quá u mê. . . . . .
Ra khỏi cửa hàng,đi ngang qua một cái thùng rác,Trần Mộc Ngôn đem cái hộp chứa cái bật lửa bỏ vào.
Thử nghĩ xem người kia đối với ngươi dụng tâm, ngươi không nên để mình cùng hắn có bất kỳ liên lạc nào nữa.
Cái hộp lọt vào ,ở đáy thùng phát ra"Cách cách" tiếng vang, làm hô hấp của cậu cũng run lên.
Cậu đi thẳng về phía trước, qua một đường cái là cậu có thể trở về tiếp tục công việc .
Cùng một đám mới vừa ăn cơm trưa xong cùng nhau đang đợi đèn xanh, Trần Mộc Ngôn không cách nào khống chế mình quay đầu nhìn lại cái thùng rác kia.
Đèn đỏ biến thành đèn xanh trong nháy mắt, Trần Mộc Ngôn xoay người sang chỗ khác, đi ngược dòng người, đi trở về đến thùng rác. Xắn lên tay áo, đem cánh tay vào phí sức móc hồi lâu, cậu cuối cùng nhặt được cái hộp ra ngoài.
Cậu cười cười, đi về phía bưu cục đầu đường.Nhân viên làm việc hỏi cậu muốn dùng phương thức gì gửi qua bưu điện,cậu vốn là nghĩ chọn chuyển phát nhanh,nhưng vẫn là đổi thành chuyển bình thường.
Lúc điền địa chỉ,cậu theo bản năng viết xuống địa chỉ nhà trọ ,nhưng là sửng sốt vài giây đồng hồ sau, vẫn là đem tờ đơn xé đi một lần nữa điền địa chỉ quản lý công ty Trần Chi Mặc.
"Tiên sinh, ngươi xác định dùng phương thức chuyển bình thường?Cần ba đến năm ngày mới có thể đến đó?"
"Ta xác định." Trần Mộc Ngôn không muốn Trần Chi Mặc cho là mình rất gấp muốn đem đồ gửi ,hơn nữa lựa chọn cái này dù đồ không đến cũng tốt, như vậy hắn không tới đệ đệ rất rõ sinh hoạt tập quán hắn gửi tới.
Bốn ngày sau, Trần Mộc Ngôn lên phi cơ cùng Trịnh Dĩnh giáo sư bay đến Mĩ quốc Washington.
Amaze một gian trong phòng làm việc, Trần Chi Mặc hai chân nhàn nhã tựa vào trên bàn, Vương Đại Hữu đi đến.
"Bọc đồ của cậu.Gần đây gửi quà sinh nhật thật không ít."
Trần Chi Mặc đưa tay cầm qua cái hộp, nhìn một chút địa chỉ phía trên ,khóe môi khẽ cong lên.
"Bất quá sinh nhật của cậu cũng qua một tuần, xem ra vị fan này cũng không để ý a." Vương Đại Hữu bưng hai ly cà phê bỏ lên trên bàn, "Bên trong là cái gì ?"
Trần Chi Mặc đem cái hộp mở ra, cầm lên cái bật lửa trên ngón tay thưởng thức.
"Thật đáng tiếc, cậu không hút thuốc lá." Vương Đại Hữu đưa tay muốn cầm, "Bất quá tôi hút ,không bằng cậu đem nó tặng a!"
"Vậy cũng không được." Trần Chi Mặc đuôi lông mày giương lên, "Phải biết rằng, tôi có thể vì cái bật lửa này hút thuốc lá."
"Aha? Cậu không phải là tôn trọng cuộc sống khỏe mạnh nhất sao?"
"Bởi vì, " Trần Chi Mặc đứng lên, đầu dò hướng Vương Đại Hữu ,"Đây là Tiểu Ngôn tặng."
"Nếu là hắn đưa thì gửi nhà trọ ,gửi đến công ty cũng không nhất định sẽ giao cho cậu."
"Tôi nhận ra chữ của hắn." Trần Chi Mặc cười một tiếng, đem cái bật lửa ném hướng không trung, sau đó siết thật chặt trong tay.
"Được rồi, cậu cứ tiếp tục đắc ý đi.Ngày đó cậu đi gặp đệ đệ ,, không phải là vì để cho hắn mềm lòng sao? Hiện tại tốt lắm, cái bật lửa chính là chứng cớ ." Vương Đại Hữu nhún vai, "Cậu trình diễn đích thực tốt."
Trần Chi Mặc nhìn Vương Đại Hữu ,ánh mắt từ vui sướng gần như bình tĩnh, "Tôi không có diễn trò. Hắn không thích tôi ở trước mặt hắn diễn trò."
"Nhân sinh vốn là một tuồng kịch, chỉ sợ cậu không muốn diễn." Vương Đại Hữu ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, "Hay là uống cà phê đi.Nhanh chóng hòa cà phê vĩnh viễn đơn giản như vậy, đun một bình nước nóng, đem mở ra là tốt rồi."
Hai ngày sau, Trần Mộc Ngôn cùng Trịnh Dĩnh ở nghiên cứu và thảo luận sau khi chấm dứt, ngồi thương vụ trung tâm thang máy đi tới lầu một,mở cửa, bọn họ thế nhưng đụng phải Trần Lạc.
Mà Trần lạc quanh người là hỗn huyết mỹ nữ, như thân mật,lúc cùng tầm mắt Trần Mộc Ngôn tương giao,trong mắt hắn không có chút nào né tránh, giống như mình và Lục Mạt Nhiên ngoại trừ nữ nhân ở cùng nhau căn bản là không sao.
Có lẽ lời chúc Trần Chi Mặc ngày đó không có sai, không biết hôn nhân của bọn họ có thể kéo dài ba tháng hay không .
Trần Lạc kinh ngạc chính là có thể ở thương vụ trung tâm cao cấp nhìn thấy Trần Mộc Ngôn.
"Mộc Ngôn ,sao con đến nơi này?"
"Con tới nghe nghiên cứu và thảo luận ."Trần Mộc Ngôn chẳng qua là gật đầu, muốn đi ra, nhưng Trần Lạc túm cậu lại.
"Như vậy à, khó được chúng ta cha con gặp nhau, buổi tối không bằng cùng nhau ăn cơm đi?" Trần Lạc một bộ vẻ mặt từ phụ , không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn cảm thấy diễn kỹ của Trần Lạc cùng Trần Chi Mặc so sánh thật sự xê xích quá xa.
"Không cần, bữa ăn tối phải cùng những giáo sư nghiên cứu sinh khác ."Trần Mộc Ngôn khom người rồi rời đi.
Trần Mộc Ngôn cho là mình cùng Trần :ạc gặp nhau hẳn là đến đây chấm dứt rồi, không nghĩ tới ngày cuối cùng nghiên cứu thảo luận sau khi chấm dứt, Trần Mộc Ngôn ra hội trường bị một nam tử mặc tây phục ngăn lại.
"Nhị thiếu gia, ta là thư ký chủ tịch, hắn để ta ở chỗ này chờ hội nghị ngài kết thúc, cùng ngài ấy tham dự dạ tiệc."
"Thật xin lỗi, ta hiện muộn chuyến bay trở về nước." Trần Mộc Ngôn muốn đi tới, đối phương vẫn bám riết không tha.
"Nhị thiếu gia,chuyến bay ngài đã bị đổi đến ngày mai, phòng của ngài cũng đã được đặt, cho nên ngài chỉ cần theo ta cùng đi buổi dạ tiệc kia."
Trần Mộc Ngôn nhìn thư ký kia, một lúc lâu mới đưa tay đè lại đầu của mình, tại sao vô luận cậu đi tới chỗ nào, đều có người muốn mưu đồ khống chế cuộc sống của cậu?
phút sau,cậu bị đưa đến một khách sạn xa hoa .Thư ký dẫn tới tầng cao nhất.
Đây là một tiệc rượu bốn phía đều là thủy tinh , đèn đóm Washington thành thị cùng trên bầu trời đầy sao đan vào nhau, Trần Mộc Ngôn cảm giác mình tựa hồ ở giữa ngân hà.
Mùi rượu bốn phía, tùy thời có thể nghe thấy tiến chạm cốc thanh thúy cùng tiếng cười. Trong hội trường chủ yếu nhất vẫn là người phương Tây cùng với người Ả Rập mắt sâu mũi cao,người phương Đông có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Có người vỗ một cái phía sau lưngTrần Mộc Ngôn,cậu xoay người, Trần Lạc nụ cười dạt dào nhìn cậu.
"Ta cho là ngài có mang theo Lục Mạt Nhiên tới tham gia yến hội." Có lẽ là vì trả thù Trần Lạc bắt buộc cậu đi tới yến hội này, cậu đề cập đến Lục Mạt Nhiên.
"Cho cô ta danh phận bà chủ Trần đã là ta rộng rãi rồi,trường hợp như vậy cô ta không nhất định có thể làm được tốt như vậy."Trần Lạc hướng về phía mỹ nữ tóc vàng mắt xanh bên cạnh rất thành thục cười một tiếng.
"Như vậy ngài để cho ta tới làm gì? Ngài nên biết ta đối với chuyện thương vụ một chữ cũng không biết."
Trần Lạc đưa cho Trần Mộc nói một ly Champagne, đây là phương thức Trần Lạc để cho người khác đi theo hắn .
"Thành thật mà nói, ngươi trước khi xảy ra tai nạn , ta đối với ngươi không ôm hi vọng gì. Nhưng là những ngày qua ta hảo hảo quan sát ngươi ,phát hiện ngươi là nhân tài có thể đào tạo,ta làm một phụ thân, muốn hảo hảo bồi dưỡng ngươi."
Trần Mộc Ngôn nghe qua hắn cùng với Trần Chi Mặc nói chuyện với nhau xong, dĩ nhiên hiểu hắn gọi cái "Bồi dưỡng " là có ý gì. Nếu không phải hắn "Bồi dưỡng " làm cho người ta chịu không nổi,Trần Chi Mặc làm sao sẽ nghĩa vô phản cố nhảy vào giới văn nghệ?
"Đáng tiếc ta đối với bất động sản, dầu hỏa và vân vân cũng không có hứng thú, chỉ muốn làm bác sĩ mà thôi."
"Làm bác sĩ cũng rất tốt." Trần Lạc nghe thấy Trần Mộc Ngôn cự tuyệt cũng không tức giận, "Ít nhất so với đại ca của ngươi tốt hơn. Bác sĩ càng lâu càng càng quý giá, nhưng minh tinh thì sao? Ăn cơm thanh xuân."