Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

chương 118: chương 118: tổ chức kingloy (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở trời Tây xa xôi, có một quốc gia rất nhỏ tên là Thành quốc Vatican, được biết đến như là một đất nước nhỏ nhất thế giới, tổng bộ của tổ chức Kingloy được đặt tại đây.

Bởi vì sợ kẻ thù trả thù, tổng bộ Kingloy được thiết kế như một tòa lâu đài dưới lòng đất, ở một vùng ngoại ô xa xôi.

Ban đêm, vùng đất hoang vu càng lộ vẻ thê lương, có vài ánh trăng rời rạc chiếu xuống, ngoại trừ một khoảng diện tích đầy cỏ dại và cây bụi, không ai nghĩ đến, có một tòa thành ngầm ở nơi này!

Bỗng nhiên, có tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng, chậm rãi hạ cánh xuống bãi đất trống ở vùng ngoại ô, từ trong phi cơ đi ra vài người.

“Diệc sư tỷ, mọi người đã về rồi?” Người đi ra nghênh đón bọn họ là một trong những thành viên của Kingloy.

“Ừ!” Diệc Linh lạnh lùng gật đầu, tiếp đó, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua cô gái đang hôn mê được Phong Ngạo ôm trong tay, đối với người đàn ông mang kính râm thấp giọng nói, “Ngươi vào trước thông báo cho chủ nhân!”

Người đàn ông gật đầu, liền đi vào trong đám cỏ dại.

Khuôn mặt tuấn tú của Phong Ngạo căng thẳng, cúi đầu nhìn thoáng qua Úy Trì Hi trong lòng, khuôn mặt trắng mịn, lông mi thật dài phủ kín đôi mắt to tròn mọng nước, tim hắn không khỏi mềm đi, trong lòng mặc niệm, Tiểu Hi, ngàn vạn lần đừng trách tôi.

Bọn họ đã bay suốt hai mươi mấy giờ, dọc theo đường đi vì đề phòng Tiểu Hi tỉnh lại, đã tiêm thêm cho cô một ít dưỡng chất bổ sung thể lực, ngoài ra trong đó còn có pha thêm một chút thuốc an thần, khiến cho cô mơ mơ màng màng, giảm đi không ít phiền toái.

“Phong Ngạo! Dù gì cũng đã đến rồi, mà đã đến thì cứ yên tâm ở lại, cần gì phải cẩn trọng vậy?” Diệc Linh than nhẹ một tiếng.

Phong Ngạo lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệc Linh một cái, không nói tiếng nào, ôm Úy Trì Hi đi đến hướng bụi cỏ.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Trong lâu đài ngầm, ai cũng sẽ không nghĩ tới, trái ngược với mảnh đất hoang cằn cỗi bên trên, ẩn sâu dưới lòng đất là một cung điện xa hoa như vậy!

Đèn đuốc trong đại sảnh sáng trưng, đang ngồi trên ghế bọc da hổ là một lão già, mái tóc bạc trắng được chăm sóc tỉ mỉ, cả người phát ra một cỗ hàn khí lạnh thấu xương.

Lão ta lạnh lùng nhìn người đàn ông đang đứng trước mắt, sự không hài lòng hiện rõ trên nét mặt, sau đó nhìn lướt qua cô gái vẫn nằm ngủ say trên ghế sa lon, lão già lạnh giọng nói: “Phong Ngạo, ngươi có gì muốn giải thích với ta?”

“Xin lỗi!” Phong Ngạo phun ra hai chữ theo kẽ răng. Ở trước mặt chủ nhân, việc hắn có thể làm, chỉ là khuất phục!

“Ha ha ha ha…” Một tràng cười vang theo miệng lão bật ra, “Xin lỗi?”

Đột nhiên, lão đánh một quyền vào ngực Phong Ngạo! Tuổi tuy đã cao, nhưng uy lực quyền kia cũng đủ để đánh chết một người bình thường, nếu may mắn không chết cũng bị trọng thương!

Hực! Phong Ngạo kêu lên một tiếng đau đớn, đau nhức từ ngực truyền đến, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn như cũ vẫn cố gắng gượng chống đỡ, “Vâng…! Là… con không… đúng!”

Ánh mắt thô bạo của lão già vẫn như cũ hung hăng nhìn chằm chằm Phong Ngạo, hiển nhiên một quyền kia còn chưa đủ để ông ta trút cơn giận của mình! “Hay cho hai tiếng xin lỗi! Phong Ngạo, ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy! Đây là báo đáp ngươi giành cho ta?!”

Phong Ngạo đau đến mức hai đầu gối cũng khụy xuống đất, hắn cố chịu đựng, đã sớm dự đoán được cục diện sẽ là như thế này. Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu nói, “Papa! Tất cả đều là lỗi của con! … không liên quan đến Tiểu Hi!”

“Hay ột câu không liên quan! Mười hai năm! Phong Ngạo! Ta đã tìm nó suốt mười hai năm! Không nghĩ tới thì ra là do chính ngươi phản bội!” Lão già điên cuồng hét lên, tức giận đến hai mắt đỏ ngầu!

“Ư…” Trên ghế sa lon truyền đến một tiếng rên khẽ.

Lão già lập tức đi qua, nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ nhắn trên ghế sa lon.

“Ư!” Lại thêm một tiếng rên khẽ, Úy Trì Hi từ từ tỉnh lại.

Khi cô mở đôi mắt mờ sương, đập vào mắt, là thân ảnh của một ông lão đầu bạc.

“Tỉnh rồi?” Đôi mắt diều hâu của lão già híp lại, bình tĩnh đến mức nhìn không ra một chút biến hóa nào trên mặt.

“Tiểu Hi?” Phong Ngạo quỳ trên hai chân đi lại gần, lo lắng gọi.

Giọng Phong Ngạo kéo Úy Trì Hi quay về với hiện thực, cô giãy dụa bắt lấy tựa lưng ghế sô pha, muốn ngồi dậy, “Phong đại ca? Đây là đâu?”

“Tiểu Hi…” Phong Ngạo khó có thể mở miệng, ánh mắt liếc về phía lão già.

“Chết tiệt! Lăng Vũ Hi!” Lão già gầm lên, bàn tay lập tức bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của Úy Trì Hi.

“A ——” cô hoảng hốt kêu lên một tiếng, hơi thở bị nghẹn lại tại yết hầu.

“Papa!” Phong Ngạo lo lắng hét lên!

“Ngươi câm miệng!” Lão già lớn tiếng quát, tay càng dùng sức bóp chặt cổ Úy Trì Hi, “Lăng Vũ Hi! Thật giỏi ột lần là mười hai năm! Đủ lông đủ cánh rồi nên không nhận ra ta? !”

“Không…” khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Trì Hi đỏ lên, cảm giác ngạt thở càng lúc càng rõ ràng. Lăng Vũ Hi? Rất quen thuộc, cái tên này rất quen thuộc. Người đàn ông tóc bạc này đang gọi cô sao? Đây là đâu? Vì sao cô lại ở đây?

“Papa! Xin người bỏ qua cho Tiểu Hi, cô ấy sắp thở không được rồi!” Phong Ngạo nắm chặt nắm tay. Chủ nhân đối với Tiểu Hi, vẫn ác độc như vậy!

Đôi mắt âm độc tàn bạo của lão già nhìn chằm chằm Úy Trì Hi, khuôn mặt cười lên trở nên vặn vẹo, “Bình thường trông cũng thật xinh xắn!”

“Không…” Úy Trì Hi gian nan giãy dụa, mắt nhìn về phía Phong Ngạo. Trong đầu hiện lên hình ảnh chiếc xe Hummer, những người đàn ông đeo kính đen bước ra, bọn họ đánh cô ngất xỉu! Trời ạ! Không phải là cô bị bắt cóc chứ?! Ô ô ô ô, Thác Dã… Người ta rất nhớ người a!

“Nhưng mà…” Bàn tay của lão già đang bóp cổ cô, chậm rãi buông lỏng, quay đầu nhìn Phong Ngạo đang quỳ trên mặt đất, “Chính khuôn mặt câu hồn này khiến cho Phong Ngạo ngươi phản bội ta!”

“Khụ khụ khụ!” Úy Trì Hi hít sâu mấy ngụm khí, má ơi, ngạt chết cô! Sau khi hô hấp thông thuận, cô mới tìm lại được giọng nói của mình : “Các người tại sao lại bắt cóc tôi?!”

“Bắt cóc?!” Mới vừa buông tay ra, tính khí thô bạo của lão già lại bộc phát trở lại.

Úy Trì Hi sợ tới mức lập tức ôm lấy chiếc cổ còn lằn dấu đỏ của mình, đôi mắt ai oán nhìn Phong Ngạo. Hắn tốt nhất nên cho cô một lời giải thích!

Phong Ngạo khẽ thở dài, chậm rãi nói, “Tiểu Hi… Em đã quên rồi sao? Nơi này là Kingloy! Từng là… nhà của em!”

“Nhà?” Cô có chút mờ mịt, Phong Ngạo đang nói cái gì? Nhà của cô là ở tại Xích Long bảo, như thế nào lại là King… gì đó?

Bỗng nhiên một tiếng! Bốp!

Một bàn tay nặng nề rơi trên khuôn mặt mềm mại của cô, ót đập mạnh vào thành tựa ghế sô pha, một trận mê man, cuốn cô vào dòng xoáy tối đen…

Đáng chết! Cô lại bị đánh ngất xỉu! Ý thức cuối cùng của Úy Trì Hi, bên tai là tiếng Phong Ngạo hét lên. Cô mang theo một chút không cam lòng, bảo vệ cái bụng đã hơi gồ lên, lại lâm vào hôn mê!

Hi Hi, Hi Hi, mẹ ở chỗ này nè, Hi Hi thật ngoan, lại đây mẹ ôm một cái…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio