Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

chương 119: chương 119: kí ức trước khi gặp thác dã (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ký ức đêm bão tuyết lúc ba tuổi.

“Phong ca, Phong ca, Hi Hi đau quá!” Cô bé nói còn chưa rõ tiếng kêu khóc thảm thiết, khiến cho cậu bé đang chạy phía trước đột nhiên quay đầu lại.

“Tiểu Hi làm sao vậy?” Cậu thấy Lăng Vũ Hi ngã chúi đầu vào trong đống tuyết, vội vàng chạy lại kéo cô bé lên.

“Hu hu hu, Phong ca, Hi Hi không muốn chạy nữa đâu, đau quá đau quá!” Trên khuôn mặt bị đông lạnh đến đỏ hồng của cô bé, chảy xuống hai dòng nước mắt, khăn quàng cổ quấn quanh đầu, cũng vì ngã sấp mà bị lệch qua một bên.

“Tiểu Hi, ráng thêm một chút nữa thôi, lần này nhất định có thể chạy thoát! Tin tưởng Phong ca!” Cậu bé đó chính là Phong Ngạo lớn hơn Lăng Vũ Hi bảy tuổi.

“Vâng!” Lăng Vũ Hi vụng về hít hít mũi hai cái, gật gật đầu, rồi vội vàng từ trong đống tuyết đứng dậy.

Phong Ngạo nhìn phía trước tuyết trắng mênh mông không rõ ranh giới, cả hai chạy bao lâu cậu cũng không nhớ, chỉ nhớ sau khi trốn chạy khỏi tòa lâu đài dưới lòng đất, cậu vẫn luôn lôi kéo Tiểu Hi chạy mãi chạy mãi không ngừng, thế nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi mảnh đất hoang kia!

Bỗng nhiên! Phong Ngạo nhạy bén cảm giác thấy bầu không khí nguy hiểm đang tiến lại gần. Cậu túm lấy Lăng Vũ Hi, “Tiểu Hi, chạy mau!”

“Á!” Lăng Vũ Hi vụng về loạng choạng chạy bước nhỏ, theo sau cậu bé, vừa chạy vừa thở hổn hển.

Phù phù phù…

Thịch thịch thịch…

Vừa chạy vừa thở gấp, bé thật sự quá mệt mỏi, dường như chân cũng sắp không phải là của mình .nữa rồi!

Đột nhiên

Lưng cảm thấy đau nhói, Lăng Vũ Hi cảm giác toàn thân trong nháy mắt bị tê liệt, “Phong ca… ca…”

Phong Ngạo lôi kéo tay bé chạy ở phía trước, “Hả? Tiểu Hi?” Cậu cảm thấy cô bé ở phía sau có chuyện bất thường, sao lại không chạy nữa?

Vừa quay đầu nhìn lại, nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đã trở nên xám nghoét! Tiểu Hi cứ như vậy ngã xấp trước mặt cậu!

“Tiểu Hi!” Phong Ngạo hét to một tiếng, phập một cái, bả vai đột nhiên đau đớn, cơn đau này giống như quét qua toàn bộ cơ thể cậu vậy!

Cậu quay đầu nhìn lại, lờ mờ thấy những bóng đen ở phía xa xa !

“Tiểu Hi, xin lỗi em…”

Lại thất bại! Lần thứ sáu trốn chạy thất bại! Cậu dần dần ngã vào trong đống tuyết…

Những người đó, lại một lần nữa đối xử với bọn trẻ như với động vật, dùng súng gây mê cự ly xa, săn bắt bọn trẻ!

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Trong phòng giam tối đen lạnh lẽo, hai đứa trẻ toàn thân bị trói chặt, trong phòng giam bốc lên mùi nấm mốc nồng nặc, nhiệt độ không khí lạnh tới cực điểm!

“Tiểu Hi? Tiểu Hi?” Phong Ngạo lo lắng gọi, giãy dụa thân mình, lại phát hiện càng giãy dụa dây thừng càng siết chặt!

“Dạ?” Lăng Vũ Hi suy yếu đáp, “Phong ca, chúng ta lại bị bắt rồi sao?”

“Ừ, xin lỗi em, Tiểu Hi!” Phong Ngạo chán nản nói, “Nhưng em phải tin Phong ca, nhất định có thể dẫn em thoát ra ngoài!”

“Hu hu hu, Phong ca , vì sao mẹ lại không cần em!” Lăng Vũ Hi uất ức lầu bầu nói.

“Đồ ngốc, vẫn còn Phong ca thương em!” Phong Ngạo chịu đựng cơ thể đau đớn, dỗ dành xoa dịu Lăng Vũ Hi.

Mẹ Tiểu Hi bởi vì không chịu nổi sự giày vò của chủ nhân, hai năm trước đã trốn thoát thành công! Cậu không thể nói với Tiểu Hi, mỗi một người ở đây đều là thân bất do kỷ!

Bỗng nhiên, rầm một tiếng!

Cửa sắt phòng giam bị đá bung ra! Đi vào là một người đàn ông vạm vỡ! Người đàn ông này có lẽ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng đầu tóc lại bạc trắng! theo sau ông ta có vài tên vệ sĩ.

Sau đó, những cây đuốc được châm sáng lên, xuyên qua ánh lửa, tràn đầy quỷ dị.

“Phong Ngạo! Hảo tiểu tử! Không muốn sống nữa có phải hay không!” Người đàn ông tóc bạc với đôi mắt ngoan độc hung hăng bắn về phía Phong Ngạo đang bị trói gô lại.

“Ông là tên bại hoại!” Lăng Vũ Hi vừa nhìn thấy người đàn ông tóc bạc, không chút do dự quát to.

“Tiểu Hi! Đừng nói…” Phong Ngạo không ngăn kịp. Cô bé tuổi còn nhỏ, căn bản là không hiểu đạo lý ‘kẻ thức thời là trang tuấn kiệt’.

“Ta là tên bại hoại?!” Người đàn ông tóc bạc nghiến răng nghiến lợi, trong mắt thoáng hiện lên tia sát khí.

“Papa! Papa! Tiểu Hi không phải cố ý!” Phong Ngạo hét lên. Cậu quá quen thuộc với ánh mắt này của chủ nhân.

Nhưng mà Lăng Vũ Hi, cũng chỉ là một đứa bé con làm sao có thể biết nhiều như thế được, tiếp tục không sợ chết nói: “Ông chính là một quả trứng thối!”

Người đàn ông tóc bạc khóe miệng nhếch lên, từ thắt lưng rút một cây roi da to xù xì, “Được! Ta sẽ cho các ngươi biết, bại hoại là như thế nào!”

Chiếc roi thật dài đột ngột vung lên quất mạnh xuống!

“Dám chạy trốn?!” Chát, tiếng roi quất xuống người Lăng Vũ Hi!

“A ——” Thân mình nhỏ bé gần như chịu không nổi trận roi này!

“Tiểu Hi…” Phong Ngạo lo lắng kêu lên, tiếp theo, chát một tiếng một roi này đã ở trên người cậu bé!

Đau đớn liên tiếp lan ra, không biết chiếc roi kia quất xuống bao nhiêu lần, người đàn ông tóc bạc dường như cũng trút xong hết thù hận, lạnh lùng ném roi đi, “Bỏ đói chúng nó một ngày một đêm, không cho phép một ai quan tâm bọn chúng!”

Dứt lời, bỏ mặc chiếc roi ở đó, người đàn ông tóc bạc quay gót rời đi.

Sầm một tiếng, cửa sắt phòng giam đóng lại, ánh sáng của ngọn đuốc nháy mắt cũng bị dập tắt, phòng giam, lại trở nên hoang vắng, mùi nấm mốc lần này có pha lẫm mùi máu tanh!

“A… Đau quá!” Lăng Vũ Hi cảm thấy thân thể đau đớn bỏng rát .

“Tiểu Hi…” Phong Ngạo suy yếu gọi.

“Ông ta là tên bại hoại…” Cô bé ngay cả sức để khóc cũng không có.

“Tiểu Hi, không được nói chủ nhân là bại hoại nữa, nếu không ông ta sẽ lại tiếp tục đánh em! Phải kêu chủ nhân là papa nghe chưa, như vậy em mới được yêu thương…”

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Kí ức huấn luyện trong rừng cây năm bốn tuổi.

“Lăng Vũ Hi, mau đứng lên!” Người đàn ông cao lớn lạnh giọng nói, hắn là người phụ trách huấn luyện sát thủ của tổ chức Kingloy, lãnh khốc vô tình! Bất kể tuổi tác, tất cả đều phải trải qua việc huấn luyện tàn khốc và nghiêm khắc nhất.

“À!” Lăng Vũ Hi bò dậy từ trong đống cỏ, nhặt khẩu súng lục rơi dưới đất lên.

“Tiểu Hi, nó kìa, mau! Bắn!” Phong Ngạo tuy rằng chỉ mới mười một tuổi, nhưng tư thế cầm súng, ngay ngắn đã có hình có dạng!

Pằng pằng pằng!

Mấy tiếng súng nổ xuyên qua rừng cây, dọa cho vô số chim chóc giật mình bay đi.

“Đau!” Bàn tay nhỏ bé của Lăng Vũ Hi có chút run rẩy, cô bé cầm súng bắn loạn xạ, ngón tay bóp cò tê buốt.

“Oa! Tiểu Hi giỏi quá!” Phong Ngạo nhìn về phía bãi cỏ trước mặt có con nai đang nằm trong vũng máu, không khỏi bội phục bản lĩnh của Tiểu Hi. Cô bé chỉ mới bốn tuổi, quả thực không thể tưởng tượng nổi, quả thực là thiên tài!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio