Triệu Kiệt ngủ thẳng một giấc cho đến tối mới thức dậy. Thần Hi chẳng biết từ lúc nào đã ôm hắn trở về phòng, giàn đèn treo ngọc lưu ly vẫn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt khiến lòng người dễ chịu.
Bên cạnh giường còn có một cây gậy ba-toong mới tinh, xem ra là sáng nay Thần Hi mới sai người chuẩn bị. Quan tâm thân thiết của y cũng chẳng làm Triệu Kiệt thấy cảm động là bao nhiêu, hắn cầm lấy cây gậy, tắt đèn, lảo đảo rời khỏi phòng, bước xuống cầu thang bằng đá cẩm thạch, khập khiễng đi tới phòng khách.
“Triệu tiên sinh.”
K ngồi trên ghế salon, nhàn nhạt liếc nhìn Triệu Kiệt, lễ phép gọi một tiếng.
Triệu Kiệt nhìn K, hay chính xác là nhìn cây súng trên tay gã.
“Sao ngươi lại có thứ này?”
Triệu Kiệt không hiểu, kiểu xí nghiệp gia đình của Thần Hi đáng lẽ phải sợ những tin tức tiêu cực, thế nhưng y hiện tại đang là tư nhân sở hữu súng, nếu như bị giới truyền thông đồn ra ngoài, việc này nhất định không phải là chuyện đùa, huống chi xí nghiệp của Thần Hi bây giờ còn là một trong mười xí nghiệp hàng đầu đất nước.
“Không có gì lạ, những vệ sĩ ở đây đều mang theo súng.”
K đem băng đạn cùng các linh kiện tháo ra rồi ráp lại, không ngừng lặp đi lặp lại động tác đó, xem như tiêu khiển.
Vệ sĩ ở đây?
Triệu Kiệt chớp mắt một cái, nghe không hiểu ý của K, hắn chỉ biết rõ công việc làm ăn hiện tại của Thần Hi không phải đơn giản chỉ là xí nghiệp gia đình.
“Thần Hi đâu?”
“Ở trong thư phòng, có người đến bàn chuyện. Nếu ngài muốn tìm ngài ấy thì tốt nhất là đợi ngài ấy đi ra.”
“Bàn chuyện làm ăn với ai?”
Triệu Kiệt lơ đãng hỏi, ánh mắt cùng lúc nhìn về phía gian phòng phía Tây dưới cầu thang, hắn nhớ rõ Thần Hi từng nói thư phòng là ở chỗ này.bg-ssp-{height:px}
K có chút nghi hoặc, liếc mắt nhìn Triệu Kiệt một cái, giống như là do dự có nên nói ra hay không. Cuối cùng, nghĩ rằng có nói ra cũng không sao, gã nhét băng đạn vào súng rồi mới trả lời, “Tần Lâu.”
Triệu Kiệt đầu tiên là sững sờ, tiếp đó mới cảm thấy mình đang ngây ngốc, miệng không ngừng thì thầm, “Tần Lâu? Chẳng lẽ là Tần Lâu… ở Tây khu?”
Tần Lâu ở Tây khu, lão đại của băng nhóm Ngân Xuyên, chuyên buôn lậu những thứ như súng ống đạn dược, tin tức tình báo, thuốc phiện,…
Hắc bạch lưỡng đạo, ai chẳng biết Tần Lâu người này. Tần Lâu, là một nhân vật lợi hại vô cùng.
Cùng Tần Lâu hợp tác, tuy nói có thể thu về lợi ích cực lớn, thế nhưng mặc khác chỉ cần mọi chuyện bại lộ sẽ thân bại danh liệt, trên thương trường đã có rất nhiều kẻ bị tống vào tù làm gương trước mắt. Lúc trước, Tần Lâu đã từng muốn tìm Triệu Kiệt hợp tác với hắn nhưng đã bị hắn khéo léo từ chối. Hắn thật không ngờ Thần Hi lại có quan hệ với Tần Lâu.
Trong lúc Triệu Kiệt còn đang trầm tư, cửa thư phòng đã mở ra, Thần Hi cùng một nam tử trung niên bước ra, trên mặt hai người đều mang theo ý cười, hiển nhiên là đối với điều kiện của đối phương cảm thấy rất thỏa mãn.
“Đại thúc?”
Người đầu tiên nhìn thấy Triệu Kiệt là Thần Hi. Y bước nhanh đến trước mặt hắn, theo sau là Tần Lâu.
“Triệu tiên sinh, ngài khỏe không?”
Tần Lâu khách khí đưa tay ra. Triệu Kiệt do dự vài giây, dù cho lúc trước từng cự tuyệt hợp tác nhưng phép lịch sự trên thương trường vẫn khiến hắn đắn đo. Cho nên, hắn cũng đưa tay ra, khách sáo bắt tay với Tần Lâu.
Nhất cử nhất động của Triệu Kiệt đều rơi vào đáy mắt Thần Hi, thế nhưng hắn vẫn toàn tâm toàn ý tập trung vào tên thương nhân cáo già Tần Lâu, tự nhiên không chú ý đến ánh mắt bốc hỏa của y. Đến khi Thần Hi tiếp cận hắn, hắn liền theo phản xạ chống gậy muốn nhích ra xa, tuy nhiên Thần Hi tựa như hiểu rõ mục đích của Triệu Kiệt, sớm một bước ôm chặt eo hắn.
“Đại thúc muốn đi đâu? Nếu đã xuống đi rồi thì dùng bữa với ta đi.”
Không cần! Triệu Kiệt vốn muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng rồi nhìn đến Tần Lâu, trong lòng đột nhiên dâng lên sự hiếu kỳ, dù sao đi nữa hắn cũng có vài chuyện muốn hỏi Thần Hi. Cho nên, hắn không cự tuyệt, chống gậy muốn đi về phía phòng ăn. Không ngờ, Thần Hi đột nhiên gạt ngang cây gậy trong tay hắn, khiến hắn nhất thời mất đi điểm chống đỡ, cả người ngã về phía Thần Hi. Thần Hi cứ giống như thuận theo người tình vậy, chỉ một động tác đã đem hắn ôm vào trong ngực.