“Đừng như vậy, chỗ này có người!”
Triệu Kiệt đỏ mặt giãy dụa. Những việc Thần Hi lén lút làm với hắn đã khiến hắn cảm thấy xấu hổ và giận dữ, bây giờ trước mặt còn có người, hắn thật sự rất hận ngay lúc này không thể đào một cái lỗ dưới đất mà chui xuống.
Thần Hi sao lại nghe theo lời Triệu Kiệt, ngược lại hắn càng giãy dụa thì y càng ôm chặt hơn, đối với Tần Lâu đang đứng bên cạnh chỉ cười cười, “Tần lão, không tiễn.”
Ngụ ý ra lệnh đuổi khách đã rất rõ ràng. Tần Lâu nhìn Triệu Kiệt trong vòng tay Thần Hi, không mất bao nhiêu thời gian đã minh bạch mối quan hệ giữa hai người, chỉ là trước khi rời đi còn không quên lưu lại một câu, “Vậy quả thật đã đến lúc cáo từ. Về vụ làm ăn này, kính mong Thần tổng xem xét lại.” Lúc này mới rời đi.
Thần Hi thấy người đã rời đi, khuôn mặt vốn hàm chứa ý cười trong nháy mắt trở nên lạnh như băng. Y trừng mắt nhìn nam nhân đang không ngừng giãy dụa trong ngực, dùng ánh mắt ra lệnh cho hắn an phận một chút, sau đó mới ôm hắn đến phòng ăn. Lần này, y không đặt hắn xuống ghế nữa mà đặt thẳng hắn ngồi lên chân mình, kế tiếp ra lệnh cho người hầu mang thức ăn lên.
Triệu Kiệt không quen hai người tiếp xúc như vậy, vặn vẹo muốn tránh ra, thế nhưng chỉ một khắc không để ý, hàm dưới đã bị Thần Hi chế trụ, nâng lên phía trên, vừa muốn mở miệng phát ra thanh âm thì liền bị Thần Hi hôn xuống.
Nụ hôn của Thần Hi đầy thô bạo, tựa như một con dã thú cắn xé đôi môi mềm mại của Triệu Kiệt.
“Ô… Ô…!”
Triệu Kiệt tức giận phát ra vài tiếng trong cổ họng để kháng nghị, ngược lại càng khiến Thần Hi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đưa lưỡi xông thẳng vào bên trong.
Một tia nước bọt thuận theo nơi tiếp hợp giữa đôi môi hai người chảy dọc xuống cần cổ thon dài của Triệu Kiệt. Không biết Thần Hi đã hôn bao lâu, ngay khi Triệu Kiệt cơ hồ sắp ngạt thở thì y mới bằng lòng buông tha cho hắn.
“Đại thúc, ngươi sao có thể ti tiện như vậy, ngay cả một nam nhân đã ngoài năm mươi tuổi cũng đi câu dẫn?”
Thần Hi ngoài miệng giống như tùy tiện nói, lại không biết trong ngữ điệu của y đã toát ra vài phần ghen tuông.
Triệu Kiệt vừa mới khôi phục hô hấp, nghe Thần Hi sỉ nhục mình liền phẫn nộ hét: “Ai đi câu dẫn nam nhân? Đừng có dùng những suy nghĩ hạ lưu của ngươi áp đặt lên người khác.”
“Ta hạ lưu?”bg-ssp-{height:px}
Thần Hi nheo mắt lại, nhìn nam nhân tức giận đến hai má đỏ bừng, dưới bụng đột nhiên dâng trào một cơn dục hảo.
Lạnh lẽo nhìn nam nhân, y đưa tay đến đũng quần của hắn rồi kéo mạnh xuống, một phen nắm giữ thứ yếu ớt kia.
“Nếu đã được ngươi tán thưởng như thế, ta đây cũng không ngại làm thêm chút chuyện càng hạ lưu hơn.”
Thứ yếu ớt bị Thần Hi nắm chặt trong tay vừa chà xát vừa vuốt ve, Triệu Kiệt chẳng những không có nửa điểm sảng khoái mà ngược lại còn đau đến mức mặt mày trắng bệch. Thân thể tựa vào g ngực y không ngừng run nhè nhẹ, thế nhưng hắn vẫn không cam lòng chịu yếu thế trước mặt y nên một mực cắn chặt môi dưới, không chịu phát ra bất cứ thanh âm nào.
Thần Hi nhìn nam nhân bướng bỉnh quật cường, trong nội tâm không hiểu sao dâng lên một tia không mong muốn, thoáng chốc đã buông tay ra, chỉ ở bên tai hắn nhẹ giọng cảnh cáo: “Đại thúc, đừng dùng miệng lưỡi mà chống đối ta. Ta thật không muốn đối xử thô bạo với ngươi, để chúng ta quay lại như lúc xưa không tốt sao?”
Như xưa…? Triệu Kiệt mấp máy đôi môi, lặng lẽ lặp lại hai chữ này.
Phảng phất như đây là hai chữ buồn cười biết bao, khiến Triệu Kiệt vừa cười vừa chảy nước mắt.
“Không có khả năng…” Hắn không biết là đang nỉ non với chính mình hay là đang trả lời câu hỏi của Thần Hi.
Thần Hi dò xét tiến vào bên trong chiếc áo đã bị y làm cho mất trật tự của nam nhân, vuốt ve thân thể gầy yếu, “Tại sao không có khả năng?”
Trong mấy năm kể từ khi y công thành danh toại, y chưa từng nghe qua chuyện gì mà Thần Hi y không có khả năng làm được.
Triệu Kiệt lạnh lùng kéo bàn tay không an phận trên người hắn ra, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Thần Hi, mỗi câu mỗi chữ từ miệng hắn phát ra đều đặc biệt rõ ràng.
“Bởi vì trước kia… ta không có hận ngươi như bây giờ.”