Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương 2: Đại Nạn Atula Vương Tái Thế

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại trưởng lão bị hào quang đó đánh bật ra xa đập vào thành tường mà ngã nhào ra, khoé miệng hộc ra huyết. Lão vận nội lực đứng dậy, ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm vào bụng của Liên Thảo lạnh giọng nói:- Chỉ mới là bào thai mà uy lực đã mạnh như vậy qủa là nghiệt thai, ta có chết cũng phải gϊếŧ bỏ ngươi.Khuôn mặt tràn đầy sát khí lão dùng pháp lực biến ra thương sắc nhọn rồi lao thẳng về phía cô. Là ma hậu nếu hạ sinh nghiệt thai thì cả đều phải chết.

Liên Thảo hoảng sợ giương mắt nhìn mũi thương đang lại gần, không thể làm gì ngoài trừ đứng im chịu trận. Ánh mắt chậm rãi nhắm lại.

“Rầm”

Khi mũi thương chuẩn bị đâm vào bụng Liên Thảo thì bị người giữ lấy đầu thương phá hủy cây thương thành nhiều mảnh vụn nhỏ. Và ngay lập tức lão bị người đó đá hất bay ra xa mà ngã nhào xuống.

Nguyên khí bị tổn thương nặng nhưng lão vẫn cố gắng qùy xuống van xin:

– Vương cầu xin ngài hãy tỉnh táo đừng vì sắc mà mất nước. Nếu ngài cứ nhất quyết giữ lại nghiệt thai thì ngài chính là hôn quân gây đại họa cho ma giới.

Vân Phong sắc mặt tối sầm thậm tệ, tốt lắm quân vương khác tam cung lục viện thê thϊếp hàng đàn thì không thấy ai nói là đam mê tửu sắc, còn anh cung tần chỉ ma hậu thì bị nói vì sắc mất nước. Hài tử của mình còn không thể bảo vệ thì bảo vệ được cả ma giới sao?

– Đáng chết!

Không nói nhiều lời, lòng bàn tay vận lực kéo lão lại gần ngay dưới chân và không chần chừ dù chỉ giây lập tức đánh tan linh hồn. Thể xác của lão cũng theo đó mà tan biến theo.

– Vân Phong hài tử của chúng ta không phải nghiệt thai mà.

Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào đằng sau, sắc mặt hoà hoãn hơn rất nhiều mọi sát khí đã bị đánh tan. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp còn đọng lại nước mắt mà thấy đau lòng, kéo cô ôm chặt vào lòng anh dịu dàng nói:

– Nghiệt thai hay là gì cũng được nó mãi là hài tử của ta, hài tử của chúng ta chỉ cần chúng ta yêu thương nó là đủ không cần ai nữa.

Liên Thảo dựa đầu vào lồng ngực vững chãi ấy mà gật đầu liên tục, gia đình người yêu thương nhau là đủ.

…….…….…….

– Vương, không hay rồi (Tiểu Hồng chạy không kịp thở, hổn hển chạy đến báo tin cho Vân Phong biết)

Vân Phong lúc này đang nhức đầu không biết xử trí mấy vị trưởng lão thế nào nghe Tiểu Hồng báo tin như vậy vội vàng đi xuống hỏi:

– Liên Thảo gặp chuyện sao?

– Dạ không phải, nương nương sắp sinh rồi.

– Liên Thảo sắp sinh tốt quá rồi, giờ nương nương đang ở đâu?

– Dạ nương nương đang ở cung Như Hoa, nương nương muốn ngài đến đó.

– Tất nhiên, đi thôi.

– Dạ.

Cung Như Hoa lúc này người ra kẻ vào không khí vô cùng lộn xộn, tất cả đều do hôm nay ma hậu lâm bồn.

Trong phòng ngủ khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó lại đầy đau đớn, từng hạt châu thủy (mồ hôi) không ngừng rơi ra. Phía dưới là nữ nhân trung tuổi giúp Liên Thảo hạ sinh:

– Nương nương cố nữa lên sắp được rồi.

– Aaaa… Ta đau quá, hài tử Bảo Bối của mẹ thương mẹ thì mau ra nhanh hơn chút đi aaaa…

– Nương nương cố hơn chút nữa đi thấy đầu của hoàng tử rồi, mạnh hơn nữa đi.

– Ta cố hết sức rồi…aa..aaa..

– Người đâu mau thay chậu nước ấm khác cho ta, nhanh lên.

– Dạ, chậu nước ấm khác đây ạ…

– Liên Thảo sao rồi? (Vân Phong lòng đầy lo lắng lại gần)

– Phong! Em đau quá!

– Không sao, hài tử ra rồi sẽ hết đau thôi (nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cho cô)

– Vương! Sao ngài lại vào đây? Ngài mau ra ngoài nhanh lên (bà đỡ vội vàng nói)

– Tại sao?

– Kiêng kị, hài tử sinh phụ thân không được vào.

– Được rồi, ta ra ngay đây. Liên Thảo cố gắng chịu khó chút, hài tử của chúng ta sắp chào đời rồi.

Liên Thảo gật đầu lẳng lặng nhìn theo cho đến khi bóng dáng Vân Phong khuất bóng.

– Nương nương tập trung nào? Mạnh hơn chút nữa! Nương nương hít sâu thở đều, hít sâu thở đều nào?

– Được rồi, Aaaa

– Sắp được rồi, nữa đi nương nương (khuôn mặt tràn đầy hứng khởi)

Liên Thảo nhắm nghiền mắt hít vào hơi thật sâu cố sức hạ sinh:

– Aaaaaaaaaaa

– Sinh rồi nương…. Aaaaaaaaa (tiếng bà đỡ hét toáng lên thất thanh)

Bên ngoài Vân Phong lòng đầy hồi hộp đứng ngồi không yên, mỗi lần Liên Thảo hét lên là trái tim như muốn nhảy ra lồng ngực nhưng lần hét cuối cùng này không phải của Liên Thảo. Chuyện gì đã xảy ra?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio