Đứng ở bên ngoài Vân Phong cũng vô cùng lo lắng đứng ngồi không yên, mỗi lần Liên Thảo hét lên là trái tim của anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng lần hét thất thanh này không phải giọng của Liên Thảo. Chuyện gì đã xảy ra?Không phải suy nghĩ gì thêm Vân Phong lập tức chạy vào trong xem tình hình. Kiêng hay không kiêng quẳng sang bên đi.Ở bên trong, bà đỡ đã bất tỉnh nằm dưới đất, cung nữ hầu cận thì nép mình vào chỗ run sợ, còn Liên Thảo trên mặt còn sót lại đầy vẻ hoang mang, sợ hãi lấm tấm vài giọt huyết dính vào. Bộ y phục trắng nhàu nhĩ đầy những là huyết, thấm đỏ cả mảng lớn. Quan trọng là cô đang ôm chặt thứ gì đó vào trong lòng như dấu giếm.
Vân Phong lo lắng bước lại gần lau đi những vệt máu trên khuôn mặt xinh đẹp, giọng trấn an:
– Liên Thảo đừng sợ, có ta ở đây rồi. Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngẩng khuôn mặt mệt mỏi lên nhìn anh, đôi mắt vô thức ướt lệ, dựa người anh cô nức nở:
– Vân Phong, hức con của chúng ta… Nó..nó..
Nấc nghẹn nơi cuống họng cô thật không muốn thừa nhận hài tử của mình là yêu quái hay là qủy đây.
Không thể diễn tả bằng lời cô mở rộng vòng tay để lộ ra hình hài đứa trẻ trong đó đầy những là huyết, huyết nhuộm đỏ từ đầu đến chân bởi vì đứa trẻ không có làn da bọc thân. Đôi mắt đỏ huyết nhìn Vân Phong đầy vô tình.
Đối diện với ánh mắt đấy anh khẽ chau mày khó hiểu.
– Phong, chúng ta phải làm sao đây?
– Không làm sao cả, chẳng phải ta đã nói sao dù nó mang hình hài gì vẫn là hài tử của chúng ta. Nó là nam hay nữ?
– Nó là nam hài.
– Hài tử của ta từ giờ trở đi con chính là Vân Vũ.
Liên Thảo chỉ lo Vân Phong nhìn thấy sẽ thất vọng nhưng thật may anh vẫn đối xử với nó hoà nhã như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khẽ nở nụ cười hạnh phúc Vân Vũ chỉ cần mình Vân Phong chấp nhận là đủ, còn cần thêm ai nữa chứ.
Chỉ là giây phút ngọt ngào ấy quá mong manh vì ngay sau đó trận động trấn vô cùng lớn xảy ra rung chuyển làm đổ vỡ mọi thứ.
– Tại sao lại có cơn động trấn này?
Vân Phong vô cùng ngạc nhiên sống dưới ma giới vạn năm đây là lần đầu tiên anh thấy cơn động trấn này.
Lúc này đám huyết ướt đẫm trên người Vân Vũ đồng loạt biến thành những luồng khí màu đỏ bay lên cao rồi biến mất. Nếu anh nhìn không lầm trong những luồng khí đó có xuất hiện dòng chữ cổ xưa lúc ẩn lúc hiện. Khi những luồng khí màu đỏ tan hết thì Vân Vũ cũng hoàn toàn biến thành đứa trẻ vô cùng đẹp đẽ chỉ duy đôi mắt vẫn còn đỏ máu…
“Haaahaaa…haahaa”
Tiếng cười ghê rợn lần nữa tái hiện trong trí nhớ của cô. Tiếng cười cô đã từng nghe thấy trong giấc mơ giờ đang hiện hữu.
Ngoài kia vân phong đồng loạt kéo đến, âm u cả khoảng trời, gió lớn gào thét như đòi mạng.
P/s: hơi ngắn mọi người thông cảm để chương sau viết cảnh cho hoàn thiện. Thanks