Thiên Vân bỏ mặc những lời nghị luận của đồng môn, nhón chân nhảy lên lôi đài, hai tay chắp sau lưng, thân hình thẳng tắp.
Từ dưới nhìn lên, chỉ thấy một bóng hình hoàn mĩ như nhân gian trích tiên, lặng lẽ mà đứng, khí thế không lộ, một chút vẻ sợ hãi cũng không mang.
Đám nữ đệ tử ánh mắt mê ly, một bộ thất hồn lạc phách.
Nam đệ tử bắt đầu nghiến răng ken két, thầm hận cha mẹ sinh túi da sao mà kém.
Kiếm Vô Ngân trong lòng sát ý mỗi lúc một tăng cao, trước mặt y lúc này xuất hiện một màn sáng, nếu Thiên Vân nhìn thấy sẽ không xa lạ gì, chẳng phải màn hình hệ thống đây sao.
"Hệ thống! Ta muốn lĩnh ngộ Hư Vô Sinh Kiếm thức thứ hai".
Kiếm Vô Ngân gằn giọng, bắt đầu liên hệ.
Lệnh vừa ra, trong đầu Kiếm Vô Ngân bất chợt sinh ra vô số kí ức, vô số cảm ngộ, kiếm thứ hai Hư Vô Sinh Kiếm cứ thế được y lĩnh ngộ, dễ như ăn cơm uống nước.
Thiên Vân đứng đối diện có thể cảm nhận rõ, lực uy hiếp của Kiêm Vô Ngân lại tăng lên không ít.
Đáy lòng bắt đầu nguyền rủa, có điều y rất nhanh đã áp chế được.
Trưởng lão thấy hai người đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức tuyên bố trận đấu bắt đầu, trận pháp bảo vệ lập tức hiện lên.
Lúc này cảm nhận được thực lực tăng mạnh, Kiếm Vô Ngân nội tâm bành trướng, lạnh nhạt nói.
"Cút đi xuống, ta có thể tha cho ngươi một lần"
Lời nói của Kiếm Vô Ngân chứa đầy sự khinh miệt, hiển nhiên y có ý riêng của mình.
Nếu lúc này Thiên Vân theo lời y nói, lập tức sẽ rơi vào cái bẫy.
Thiên Vân đồng ý, từ nay về sau sẽ vô hình thấp hơn Kiếm Vô Ngân một đầu.
Bất kể có làm như thế nào, vết nhơ này sẽ không dễ dàng xoá bỏ.
Nếu muốn xoá bỏ, trừ khi Thiên Vân tự tay giết chết Kiếm Vô Ngân.
Có điều con đường tu tiên một bước chậm, từng bước chậm.
Kiếm Vô Ngân tốc độ trưởng thành nhanh không hợp thói thường, chỉ cần Thiên Vân thua một lần, sau này sẽ mãi là kẻ thua cuộc.
Nhưng nếu Thiên Vân không nghe theo đây? Kiếm Vô Ngân đã cho Thiên Vân cơ hội, nếu Thiên Vân vẫn ngoan cố đánh tiếp, cho dù chết trên đài cũng không thể oán trách ai.
Kế khích tướng này rõ ràng rất thô thiển, có điều nó lại luôn luôn hữu dụng.
Thiên Vân có thể cảm nhận được, sát ý Kiếm Vô Ngân đối với mình đã tới tình trạng không chết không thôi.
Bản thân Thiên Vân cũng không muốn dây dưa dài dòng, có điều vẫn mỉm cười mà hỏi.
"Ta có thể xem đây là một sự lăng mạ sao?"
Kiếm Vô Ngân cười nhạt, bình thản nói một câu.
"Đối với kẻ yếu, ta nói như vậy đã là tôn trọng"
Đám người quan chiến nhíu mày, không khỏi sinh ra một trận ác cảm.
Bọn họ biết Kiếm Vô Ngân rất mạnh, có điều đều là đồng môn sư huynh đệ, nói như vậy cũng quá không coi đồng môn ra gì.
Lam Linh vốn có ác cảm với Kiếm Vô Ngân, nghe y phát ngôn ngông cuồng, không khỏi hừ lạnh.
"Làm gì có cái lẽ đó, kẻ này cũng quá mức khinh người".
Vân Hà thánh nữ khó chịu nói.
"Sư tỷ, ngươi đừng quên y vừa được Mạc lão tổ thu làm đệ tử, ngươi không nên manh động".
Nguyên Phụng ngồi bên vội vàng trấn an.
"Kẻ tài cao, gan cũng lớn a".
Diêu Thanh Hồng thở dài, cho dù nàng không thích cách nói chuyện của Kiếm Vô Ngân, có điều nàng hiểu được ý trong lời của hắn.
"Tông chủ! Chỉ sợ trận chiến này Thiên Vân kia sẽ không từ bỏ a, hay chúng ta tới trấn an một chút người này".
Triệu Vũ trước nay vẫn rất thưởng thức Thiên Vân, lúc này lo lắng nói.
"Chuyện của hậu hối, chúng ta ít tham dự vẫn tốt hơn.
Thiên Vân kia trước nay không để lời ta nói vào tai, lần này để y nếm mùi thất bại cũng tốt.
Thời điểm tối hậu, ta sẽ ra tay cứu hắn một lần, hi vọng hắn thua không quá khó nhìn".
Diêu Thanh Hồng thở dài đáp.
Các vị mạch chủ cùng trưởng lão chỉ có thể gật đầu, tiếp tục quan chiến.
Thiên Vân nhìn về toàn trường, đám người nghĩ gì, hắn quét mắt liền biết, nhàn nhạt mà cười, đao ra khỏi vỏ.
Thiên Vân một lời không nói, thân hình chớp cái đã tới sau lưng Kiếm Vô Ngân.
Khí huyết lúc này thôi động tới tối đa, nhịp tim thùng thùng vang vọng, ngay cả người bên ngoài cũng nghe rõ rõ ràng ràng.
Lần này không có cái gì đao mang, không có cái gì bá đạo đao khí, Thiên Vân đã tung ra bản lãnh thực sự, dùng bản thân huyết khí chém giết.
"Cái này! Không tốt mau cứu Kiếm Vô Ngân".
Diêu Thanh Hồng bật thốt, lập tức hét lớn.
Trưởng lão hộ đài sắc mặt tái mét, vội vàng lao vào lôi đài, có điều hắn chậm, Thiên Vân đã sử dụng toàn lực, căn bản cản không được.
Dạ Vũ đao tựa như thôn thiên cự khuyển, đao đi tới đâu không gian đen kịt tới đó, đơn giản không phải tu sĩ Khai Linh có thể làm được.
Kiếm Vô Ngân vẻ mặt đại biến, vội vàng tế ra hộ thuẫn, pháp khí, phù chú phòng hộ.
Có điều những thứ này chẳng khác gì giấy rách, đao vừa chạm liền trực tiếp phá toái, nát bấy.
Thiên Vân cười lạnh, hắn tự tin nếu tung toàn bộ bộ thực lực, không có phòng ngự cường đại là cản không được.
Trong lúc vội vàng, Kiếm Vô Ngân chỉ có thể tế ra những thứ tầm thường phòng ngự như này, căn bản làm không được như Nguyên Phàm, ý động pháp thuật liền thành.
Chỉ thấy đao kề sát lồng ngực Kiếm Vô Ngân mà vào, cái chết cách y đã rất gần.
Có điều đúng lúc này dị biến phát sinh, đao tưởng chừng đã chém vào người Kiếm Vô Ngân, lại bị một nguồn lực lượng vô hình cản lại.
Thiên Vân lông mày hơi chau, nhìn về phía đài cao, ánh mắt co rụt.
"Tông chủ làm như vậy, có phải hay không quá thiên vị người này?" Thiên Vân nhảy lùi về sau, ánh mắt nhìn hướng Diêu Thanh Hồng, chất vấn hỏi.
Chỉ thấy lúc này Kiếm Vô Ngân trước ngực xuất hiện một đạo vết máu, có điều vết thương rất nông, căn bản không nguy hiểm tới tính mạng.
Mà trên đài cao, Diêu Thanh Hồng một chỉ điểm vào Kiếm Vô Ngân, chính một chỉ này đã cứu y một mạng.
"Đồng môn thi đấu, ngươi năm lần bảy lượt hạ sát thủ, ngươi là không đặt lời của bản tông chủ trong lòng hả?" Diêu Thanh Hồng không có trả lời, mở miệng chất vất ngược.
Thiên Vân cũng không có tỏ ra sợ hãi, nhìn thẳng nàng mà nói.
"Xin hỏi tông chủ cùng chư vị mạch chủ, trưởng lão.
Vừa rồi Kiếm Vô Ngân mở lời lăng mạ, vậy sao các ngươi một lời cũng không nói? Là thấy ta sẽ chắc chết, vô tâm quản.
Hay tại các người động tâm với hắn, muốn thu hắn làm chân truyền? Những lời y nói có tính khiêu khích như nào, mọi người ở đây nếu không phải ngu dốt liền sẽ hiểu.
Sát ý của y đối với ta cũng là rõ mồn một, vậy ta hạ sát tâm có gì là sai đây? Phải chăng những năm này ta không thể tiến vào Phân Chi, khiến tông chủ cùng chư vị bất mãn rồi a"
Mỗi một câu Thiên Vân nói ra, đều trực chỉ vào bản chất vấn đề, lúc này ngay cả đám đệ tử đầu óc không tốt cũng giật mình hiểu ra ý đồ của Kiếm Vô Ngân.
Diêu Thành Hồng hơi giật mình, lại không hề để lộ lên mặt, lạnh lùng nhìn Thiên Vân hỏi.
"Ngươi dám chất vấn bản tọa?"
Thiên Vân nhìn nàng, cuối cùng thở dài chắp tay, không muốn nói thêm cái gì, tâm hắn với Lạc Diệp Tiên Tông coi như nguội.
Diêu Thanh Hồng làm sao không hiểu Thiên Vân nghĩ gì, cho dù trong tâm có tiếc nuối, chẳng qua đổi một người tương lai mờ mịt như Thiên Vân, lấy một kẻ tiền đồ vô lượng như Kiếm Vô Ngân, nàng vẫn quyết định chọn người sau.
"Phế vật!" Thiên Vân nhìn về Kiếm Vô Ngân, nhàn nhạt nói một câu.
Toàn trường lúc này im như thóc, bọn họ hiểu rằng Thiên Vân có quyền nói hai từ này, căn bản thực lực của hắn quá mức khủng bố.
Kiếm Vô Ngân sắc mặt vặn vẹo, khí thế kéo căng, có điều lúc này hắn cũng không dám xuất thủ.
Mới vừa lạc bước đến quỷ môn quan một lần, hắn có ngu cũng hiểu một điều, thực lực Thiên Vân vượt xa tưởng tượng của hắn, nếu hắn xuất thủ, chỉ sợ Diêu Thanh Hồng cũng khó cứu hắn lần nữa.
Hộ đài trưởng lão lúc này hô to.
"Thiên Vân thắng"
Thiên Vân cũng không có vui vẻ cái gì, lần này mất đi cơ hội giết Kiếm Vô Ngân, chỉ sợ lần sau chạm mặt người nào chết vẫn chưa biết được.
Đi xuống dưới lôi đài, Thiên Vân nhỏ giọng than thở.
"Đấu với khí vận chi tử, quả nhiên vẫn nên âm thầm ám sát mới tốt"
Những trận đấu tiếp theo đã không còn gì để xem nữa, Thiên Vân cứ thế lẳng lặng đả tọa, chờ đợi tới lượt bản thân lên đài.
Có lẽ bởi vì Thiên Vân biểu hiện thực lực quá mức khủng bố, người lên đài đều lập tức nhận thua.
Đối với mấy người này, Thiên Vân cũng không có sát ý, nhận thua liền nhận thua, hắn không để ý cái gì.
Có điều trong này duy nhất một kẻ Thiên Vân không cho hắn nói hai từ nhận thua, người này chính là Mã Lợi.
Mã Lợi vừa lên đài liền bị Thiên Vân cho một bạt tai, hắn mặt mũi sưng vù nói cũng không nói ra lời, tiếp sau đó là ba bốn cái tát.
Lần này Thiên Vân xuất thủ không quá nặng, chẳng qua rớt mấy cái răng mà thôi.
Mã Lợi mặt mày sưng phù, triệt để bị đánh sợ, ôm mặt gào khóc, cuối cùng Thiên Vân mới bỏ qua.
Vốn mọi người còn đang mong chờ trận đấu giữa Trương Hạo Nhiên cùng Thiên Vân, ai ngờ Trương Hạo Nhiên không có lên đài, trưởng lão vừa đọc tên hai người, y liền nhận thua.
Chỉ có điều, trận đấu giữa Trương Hạo Nhiên cùng Kiếm Vô Ngân cũng đặc sắc không kém.
Hai người này bản sự đều rất mạnh, một người là truyền nhân của Hư Vô Sinh Kiếm, một người lấy tự thân cảm ngộ sáng tạo ra Thất Đạp Thiên Cương.
Cái kia Hư Vô Sinh Kiếm, mọi người ai cũng từng nghe qua truyền thuyết về nó.
Có điều Thất Đạp Thiên Cương lại không phải truyền thuyết, nó vừa mới được Trương Hạo Nhiên sử dụng qua, không dám nói vô địch thiên hạ, thế nhưng uy lực thực không thể coi thường.
Rất nhiều người tin tưởng, Trương Hạo Nhiên phần thắng lớn hơn một chút, dù sao Kiếm Vô Ngân cũng đang bị thương.
Thiên Vân không có làm ra phán đoán, hắn biết Kiếm Vô Ngân rất mạnh, chẳng qua vừa rồi y quá khinh thường hắn mới bị thương.
Nếu ngay tử đầu Kiếm Vô Ngân liền tung đòn sát thủ, thắng thua vẫn còn chưa biết.
Quả nhiên trận đấu giữa Trương Hạo Nhiên cùng Kiếm Vô Ngân diễn ra vô cùng khốc liệt, hai người thủ đoạn ra hết, ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.
Có điều cuối cùng Kiếm Vô Ngân vẫn thắng hiểm một chiêu, lợi dụng Trương Hạo Nhiên lực cũ đã tận, lực mới chưa sinh, tung ra chiêu thứ hai trong Hư Vô Sinh Kiếm thủ thắng.
Rất tiếc tới lúc này Kiếm Vô Ngân đã cạn sạch linh lực, cho dù xuất ra một chiêu này cũng không thể miểu sát Trương Hạo Nhiên, chỉ làm y bị thương một chút mà thôi.
Nội môn thi đấu lúc này đã ra kết quả.
Thiên Vân một đường nghiền ép, liên chiến liên thắng, thu về điểm tuyệt đối.
Kiếm Vô Ngân để thua Thiên Vân, cuối cùng dừng lại ở vị trí số hai, điểm.
Vị trí số ba không ai khác chính là Trương Hạo Nhiên.
Vị trí sắp xếp của ba người có chút trái với suy đoán ban đầu của chúng nhân, có điều bọn họ cũng không tỏ ra bất bình.
Thực lực ba người như thế nào đám người rõ rõ ràng ràng, xem như có bất mãn cũng chỉ là thiểu số mà thôi.
"Ba vị trí đầu đã được định ra, các ngươi trở về nghỉ ngơi, khôi phục tốt một chút, ba ngày sau tiến về nghị sự đại sảnh nhận ban thưởng".
Diêu Thanh Hồng quét mắt ba người một lần, nói xong liền phất tay, ý bảo tất cả trở về.
Nội môn thi đấu lần này, cứ như vậy kết thúc..