Trên đường trở về, rất nhiều đồng môn sư huynh đệ tiến tới bắt chuyện, người thì tạ tội, người thì nịnh bợ.
Thiên Vân cũng không có quá để ý đám người này, chỉ qua loa chào hỏi liền đi.
Hắn hiểu đám người này suy nghĩ cái gì, chẳng phải thấy hắn quá mạnh, đánh không lại chỉ có thể làm hòa hay sao? Thiên Vân cũng không phản cảm, nếu bọn họ biết hắn mạnh mà vẫn còn giữ địch ý, đó mới là ngu ngốc.
"Vị sư đệ này chậm một chút".
Thiên Vân đi được nửa đường, phía sau lưng chợt có âm thanh truyền tới, nghe ra là thanh âm của một nam tử.
Thiên Vân quay lưng lại, nhìn kĩ một chút.
Người này là một nam tử trẻ tuổi, tướng mạo khá ưa nhìn, có điều vẻ mặt y nhìn Thiên Vân có chút không thiện.
Thiên Vân tuy rằng bất mãn, có điều vẫn chắp tay mà hỏi.
"Sư huynh không biết có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám, ta chỉ tới đây đề truyền lời".
Nam tử cười nhạt, lắc đầu nói.
"Truyền lời?" Thiên Vân nghi hoặc.
"Thánh tử có phân phó, ngươi tốt nhất tránh xa Vân Hà thánh nữ một chút, nếu ngươi không nghe theo, hậu quả ráng chịu".
Nam tử nói xong liền ngự không rời đi, không coi Thiên Vân ra gì.
Thiên Vân híp mắt nhìn theo bóng lưng nam tử rời đi, cuối cùng hắn cũng hiểu những lời Nguyên Phụng nói.
Bản thân hắn cùng Vân Hà thánh nữ không có cái gì, chẳng qua tình ngay lý gian, rất khó phân định.
Thiên Vân chỉ có thể cười khổ, rất nhanh trở về động phủ của mình.
Trở về động phủ, Thiên Vân lập tức bế quan.
Hắn cũng không tu luyện cái gì công pháp, chỉ muốn yên lặng nhớ lại những trận đánh vừa qua.
Những trận vừa rồi hắn đều có thể dùng thực lực nghiền ép đối thủ, chẳng qua lôi đài diện tích không lớn, hạn chế khả năng phi hành của Phân Chi cảnh tu sĩ.
Nếu như đánh nhau ở ngoài, phần thắng thuộc về ai vẫn còn chưa biết.
Lại sắp xếp một hồi chiêu thức của đám người Lý Thiện, Trương Hạo Nhiên, Mộc Vô Phong một lần, Thiên Vân lập tức rơi vào trong cảm ngộ.
Năm xưa Thiên Vân có thể dùng phàm nhân thân phận, ngộ ra Dạ Vũ Đao pháp tất nhiên không phải việc đơn giản.
Điều này chứng minh, bản thân hắn thiên phú phần lớn đặt trên việc lĩnh ngộ đao pháp.
Tuy tư chất tu tiên mới là tu sĩ căn bản, chẳng qua thực lực cao cũng không thể xem thường.
Thiên tài phải đi tới cuối cùng mới được công nhận, thiên tài chết yểu sớm muộn cũng sẽ bị lãng quên mà thôi.
Tu tiên giới đời nào chẳng có thiên tài, có điều trong đó bao nhiêu người đi tới đỉnh phong? Rất ít, rất ít, đa số đều là những tu sĩ thực lực mạnh mẹ, thu được cơ duyên lớn lao mới có thể chạm tới.
Thiên Vân ba ngày này không ra khỏi nhà, thời gian toàn bộ dùng vào việc cảm ngộ đao pháp, hắn muốn dung nhập những gì mình học hỏi được vào đao pháp bản thân.
Tuy có một chút cảm ngộ, có điều bản thân hắn hiện tại đã đi tới cực hạn cảnh giới, muốn dung nhập những gì mình vừa tìm hiểu vào trong đao, cái cần phải làm trước tiên là đột phá Phân Chi, lợi dụng cảm ngộ sáng tạo cho mình đao pháp mới.
Ba ngày này trong Lạc Diệp Tiên Tông tin đồn truyền khắp, có người nói Kiếm Vô Ngân bái một vị lão tổ vi sư.
Có người nói Lý Thiện thần hồn thương nặng, khó mà qua khỏi.
Cũng có người nói thánh tử cùng Kiếm Vô Ngân nảy sinh mâu thuẫn, những tin đồn này phần lớn không được kiểm chứng, rất ít người tin tưởng.
Thiên Vân bế quan, một chút phong thanh cũng không hề hay biết.
Ngày hôm nay Nghị Sự Điện người rất đông, cao tầng Lạc Diệp Tiên Tông rất nhiều người tới.
Có chân truyền, Có trưởng lão, có hộ pháp, có các vị mạch chủ, còn có tông chủ.
Ba người Thiên Vân, Kiếm Vô Ngân, Trương Hạo Nhiên chạm mặt nhau ngoài đại điện.
Thiên Vân cùng Trương Hạo nhiên đối nhau làm cái lễ, riêng phần Kiếm Vô Ngân không người hỏi tới.
Kiếm Vô Ngân vốn mắt cao hơn đầu, mấy ngày này có lẽ nhận không ít cơ duyên, vậy mà đã Phân Chi cảnh.
Thiên Vân dù biết nhưng không nói cái gì, ba ngày này hắn đã lên một kế hoạch, hiện tại chỉ cần đợi một đoạn thời gian liền đi làm, hắn không tin Kiếm Vô Ngân còn có thể thoát được lần nữa.
"Ba người các ngươi tiến vào đi thôi".
Tiếng Diêu Thanh Hồng từ trong đại điện truyền ra.
Ba người Thiên Vân nghe vậy lập tức tiến vào bên trong, cũng chắp tay chào một lượt.
Lướt qua đám đệ tử chân truyền, Thiên Vân lập tức thấy Vân Hà cùng Nguyên Phụng, có điều lần này hắn cùng không biểu hiện thân thiện như trước, sắc mặt lạnh nhạt tựa như không quen.
Vân Hà trái tim siết chặt, muốn hỏi tại sao, lại bị Nguyên Phụng giữ chặt.
Chư vị mạch chủ nhìn về phía Trương Hạo Nhiên, người nào cũng lộ vẻ mỉm cười, ý tứ thu đồ lộ rõ lên mặt.
Thiên Vân nổi tiếng tư chất kém, rất ít người quan tâm tới hắn.
Lần trước bị Diêu Thanh Hồng ngăn lại, Thiên Vân đối với Lạc Diệp Tiên Tông tâm đã nguội đi phân nửa, lúc này nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, cũng không có cái gì khó chịu.
"Trương Hạo Nhiên! Tiến tới tiếp nhận ban thưởng".
Diêu Thanh Hồng ngồi trên ghế chủ tọa, cười nói.
Trương Hạo Nhiên cúi đầu, rất nhanh tiến lên.
Diêu Thanh Hồng mỉm cười, tay nhẹ phất.
Chỉ thấy một cái túi nhỏ xuất hiện, rơi vào trong tay Trương Hạo Nhiên.
"Ta cùng chư vị mạch chủ đã thông tri qua, hiện tại ngươi có thể tùy ý chọn một trong số chúng ta làm thầy".
Diêu Thanh Hồng tủm tỉm cười, thanh âm vô cùng êm tai, không có vẻ cao cao tại thượng như lúc ngăn cản Thiên Vân giết Kiếm Vô Ngân nữa.
Trương Hạo Nhiên nhìn một vòng các vị mạch chủ, lại nhìn về phía tông chủ, trong lòng bắt đầu làm tính toán.
Một hồi lâu sau, Trương Hạo Nhiên cúi đầu nói.
"Đệ tử Trương Hạo Nhiên muốn bái tông chủ vi sư, xin sư phụ nhận của đệ tử một lạy"
Việc Trương Hạo Nhiên muốn bái Diêu Thanh Hồng làm thầy vốn nằm trong sự dự liệu, cho dù các vị mạch chủ rất muốn tranh, lại chẳng thể làm khác.
Diêu Thanh Hồng mỉm cười gật đầu, nhận xuống một bái này.
"Tốt lắm, ngươi cũng tới chào một tiếng ngươi đại sư tỷ".
Trương Hạo Nhiên bái xong, Diêu Thanh Hồng liền bảo hắn đi tới hàng ghế đệ tử chân truyền.
Trương Hạo Nhiên vâng dạ một tiếng, theo đó chuyển thân mà đi.
"Kiếm Vô Ngân! Đi lên tiếp nhận ban thưởng".
Diêu Thanh Hồng tiếp tục nói.
Kiếm Vô Ngân ngẩng đầu ưỡn ngực, lập tức tiến lên.
Mọi người ở đây ai cũng biết Kiếm Vô ngân đã bái Mạc lão tổ vi sư, thân phận của y chỉ sợ còn lớn hơn nhiều người có mặt ở đây, hắn có quyền kiêu ngạo.
Diêu Thanh Hồng không có phản cảm, cánh tay phất nhẹ, một chiếc túi trữ vật yên lặng trôi nổi trước mặt Kiếm Vô Ngân.
Kiếm Vô Ngân thu về túi trữ vật, chắp tay nói.
"Đa tạ tông chủ"
Thu xong ban thưởng, Kiếm Vô Ngân thẳng hướng chân truyền hàng ngũ mà đi, vậy mà ngang nhiên ngồi bên cạnh Vân Hà.
Đám chân truyền tuy rất khó chịu, có điều Kiếm Vô Ngân chỗ dựa quá lớn, đám người cho dù bất bình cũng chẳng thể làm được chuyện gì.
"Thiên Vân! Tới nhận ban thưởng đi".
Diêu Thanh Hồng nhìn về Thiên Vân, ngữ khí có chút lạnh nhạt.
Chư vị trưởng lão cùng mạch chủ quay đầu, không hề để ý tới hắn.
Những biểu hiện này Thiên Vân đều nhìn thấy toàn bộ, có điều hắn cũng không tỏ vẻ khó chịu cái gì, trên đường tiến về nơi này hắn đã nghe được không ít chuyện.
Thấy Thiên Vân đi tới, Diêu Thanh Hồng liền phất tay, một túi trữ vật bồng bềnh trôi trước mặt Thiên Vân.
"Ngươi hiện tại có thể thu được một kiện trung phẩm linh khí, không biết ngươi đã lên rõ mô hình hay chưa?" Diêu Thanh Hồng ngữ khí vẫn như cũ, không mặn không nhạt hỏi.
"Đệ tử muốn rèn một thanh đao giống như vậy, kính mong tông chủ thông chi đại sư chế tạo giúp đệ tử".
Thiên Vân lấy ra Dạ Vũ Đạo, kính cẩn đưa lên.
"Tốt! Hiện tại ngươi có thể lựa chọn bất kỳ một vị mạch chủ nào làm thầy".
Diêu Thanh Hồng ngón nhẹ vẫy, Dạ Vũ Đao tức khắc bị nàng nắm trong tay, nhìn về phía chư vị mạch chủ, nói.
Thiên Vân nhìn nàng một cái, hắn hiểu ý của nàng.
Nàng là không muốn thu hắn làm đệ tử, có điều Thiên Vân cũng không có ý định này.
Hắn quét một vòng chư vị mạch chủ, thấy hầu hết mọi người đều một bộ khó xử, duy nhất chỉ có Lý Hạo cùng Triệu Thanh Tuyền hướng hắn gật đầu.
Thầm than một tiếng, lúc này hắn mới hướng về Trận Pháp nhất mạch Lý Hạo bái xuống.
"Đệ tử Thiên Vân, mong muốn bái vào Trận Pháp nhất mạch, mong sư phụ thu ta làm đồ"
"Tốt! Đây là ta quà gặp mặt, về sau cố gắng tu luyện, ta tin trận pháp đối với ngươi sẽ là lựa chọn tốt".
Lý Hạo mỉm cười, đưa ra một cái túi trữ vật, sau đó liền phất tay, ý bảo hắn trở về hàng ghế chân truyền ngồi xuống.
Trong Lạc Diệp Tiên Tông, trận pháp nhất mạch người rất thưa thớt, Thiên Vân là người đầu tiên bái Lý Hạo làm thầy, trên hắn cũng không có sư huynh, sư tỷ nào.
Hắn nghiễm nhiên trở thành Trận Pháp nhất mạch đại đệ tử.
"Vân huynh, tới".
Trương Hạo Nhiên thấy Thiên Vân đi qua, mỉm cười gọi hắn.
Thiên Vân hơi bất ngờ, không nghĩ ra người này thấy hắn bị ghẻ lạnh, vậy mà năm lần bảy lượt xem trọng hắn.
Thiên Vân cũng không có từ chối, yên lặng ngồi cạnh.
"Vân huynh cẩn thận một chút.
Hiện tại Kiếm Vô Ngân bái vào Mạc lão tổ môn hạ, chỉ sợ hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi".
Trương Hạo Nhiên thần niệm truyền âm nói.
Thiên Vân cũng không bất ngờ, lặng lẽ gật đầu.
"Có điều Vân huynh cũng đừng quá lo lắng.
Hiện tại Kiếm Vô Ngân này công khai muốn theo đuổi Vân Hà thánh nữ, hắn cùng thánh tử đã phát sinh mâu thuẫn, chỉ sợ hai kẻ này sẽ định ngày phân cao thấp.
Không thể không nói, Kiếm Vô Ngân này cũng đủ thủ đoạn, hắn muốn dùng biện pháp này cướp lấy vị trí thánh tử".
Trương Hạo Nhiên mỉm cười, tiếp tục truyền âm.
Thiên Vân trong lòng hơi động, lại mỉm cười, nói một tiếng cám ơn.
Trương Hạo Nhiên không nói thêm cái gì, yên lặng nghe Diêu Thanh Hồng nói chuyện.
Diêu Thanh Hồng hiện đang giảng giải về chuyến đi Dược Vương Động lần này.
Bên phía Lạc Diệp Tiên Tông có ba cái danh ngạch, ba danh ngạch này liền do Thiên Vân, Trương Hạo Nhiên, Kiếm Vô Ngân nắm giữ.
Lúc này nàng cũng hướng về ba ngươi lý giải một chút Dược Vương Động là như thế nào hình thành, như thế nào tiến vào.
Phần lớn những việc này Thiên Vân đã từng được Trương Tấn lý giải, cũng không quá xa lạ.
"Trong túi trữ vật ta vừa đưa cho các ngươi có một phần địa đồ Dược Vương Động, các ngươi trở về tìm hiểu một chút.
Một năm sau Dược Vương Động sẽ mở, lúc đó sẽ có trưởng lão mang các ngươi tiến về.
"Vâng!"
Ba người đồng thanh hô một tiếng, sau đó đám chân truyền nối đuôi nhau rời đi.
"Tiến về Bắc Hà Phong tự tìm cho mình một tòa động phủ, ta cùng các vị mạch chủ nói chuyện xong liền trở về tìm ngươi".
Thiên Vân ra đến cửa đại điện, bất ngờ nghe được giọng nói của Lý Hạo vang lên bên tai.
Thiên Vân gật đầu, lập tức rời đi..