Đó là những ngày lẻn vào xem facebook của cậu như thường lệ, và nhận ra "rất tiếc, nội dung này hiện không tồn tại." Cậu có biết không? Cậu sắp dọa chết tôi rồi!:)
Bỗng một ngày đẹp trời nào đấy định vào đọc lại tin nhắn cũ của tôi vào cậu để rồi hoảng hốt thay, tên của cậu biến thành dòng chữ "người dùng facebook" và tin nhắn cậu gửi tôi cũng theo đó mà bị xóa vĩnh viễn. Ừm, lúc ấy tôi đã phát điên, đã cuống cuồng đi tìm trang cá nhân của cậu trong vô vọng, đã vào ra hết nick này đến nick khác chỉ để tìm tên cậu. Lúc ấy tôi cứ sợ duy nhất một điều rằng cậu đã block tôi. Nhưng hóa ra cậu bị ông Mark sờ đít, khóa cả facebook.:)
Tôi đã hoảng sợ thật sự. Khi mà ngày nào theo thói quen cũng chờ xem nick xanh của cậu sáng lên, cũng lọ mọ trang cá nhân của cậu vài ba lần, cũng đọc lại tin nhắn... Kể từ nay tất cả đều biến mất.
Tối qua cậu ấy không đến lớp. Sáng hôm nay cũng không chịu đi thi. Tôi nhắn tin hỏi cũng không thấy trả lời.
Phải có những lúc như vầy tôi mới nhận ra, hoá ra mối quan hệ giữa chúng tôi lại mỏng manh đến vậy. Mỏng manh đến nỗi chỉ cần cậu ấy khoá facebook, huỷ kết bạn... Chúng tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ liên lạc nữa. Vĩnh viễn cũng không biết cậu ấy ở đâu, làm gì...
Ừm, hóa ra giữa chúng tôi là như vậy, chỉ cần buông lơi một tí là có thể lạc nhau cả đời...:)
Tối qua tôi đã tìm ra nick mới của cậu ấy, vẫn là tên nick cũ với vỏn vẹn bạn bè. Tìm được tung tích của cậu ấy vui mừng khó tả, nhưng trong lòng lại không ổn chút nào. Ừm, trong số những người cậu ấy kết bạn kể từ khi mất nick, trong số ấy không có mình.:) Ừm, mình thì có quan trọng gì đến cuộc đời của cậu ấy cơ chứ. Tại sao lại cứ mong mỏi rằng cậu ấy sẽ chủ động tìm mình mà kết bạn lại? Thật viển vông...:)
Hà Nội, .....
Tôi thực sự sắp phát điên rồi!:)