Nằm trên giường, Vu San San căn bản ngủ không được, nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay mình, cả người như nằm trên mây vậy, có huyền giác như đây không phải sự thật, luôn cảm thấy tất cả những chuyện vừa phát sinh chỉ là do bản thân sinh ra ảo giác.
Có điều đêm nay không ngủ được không phải một mình cô, sắp tới mười hai giờ, Ngô Tịnh gửi tin nhắn tới.
"San nhi, ngủ chưa? "
Căn cứ hiểu biết nhiều năm, Vu San San có cảm giác không hiểu được Ngô Tịnh tìm cô sẽ không có chuyện gì tốt lành, vì vậy cô trả lời lại biểu tình "đã ngủ rồi".
Ngô Tịnh bên kia lập tức trả lại biểu tình cười hì hì, Vu San San cảm thấy Ngô Tịnh cũng không khác cái biểu tình này cười dâm như vậy.
Ngô Tịnh: "hì hì hì, vốn muộn như vậy nhân gia cũng không muốn làm phiền cậu đậu, vạn nhất cậu đang làm chuyện gì không thuần khiết thì không tốt rồi, không ngờ rằng cư nhiên cậu còn có thời gian trả lời tin nhắn, xem ra lúc này cậu vẫn rất là thuần khiết.
"
Vu San San:.
Mời thu hồi những phế liệu trong đầu lại, tôi vẫn là một đứa bé rất thuần khiết.
Vu San San hỏi lại: "cậu làm gì giờ này còn chưa ngủ? Tư xuân à? "
Ngô Tịnh: "tớ tư xuân ở đâu chứ? Tớ đây không phải kích động tới không ngủ được sao, tối nay tớ đã nhìn thấy một hiện trường đặc sắc tát mặt như vậy, cậu nói có thể không kích động không, nghĩ tới hiện cảnh ngoài nhà ăn hôm nay tớ lại muốn cười, giường như quá đã để hả giận rồi! Binh ca ca nhà cậu đúng là để mặt bọn họ dài quá rồi, cậu nhìn lúc đó sắc mặt Âu Khả Tâm ba người bọn họ đều không có, đều tái xanh luôn! "
Vu San San:.
Sao cậu còn kích động hơn tớ vậy.
Ngô Tịnh: "cậu không thấy được nha, lúc Lục Khả Khả với Từ Tử Hân nhìn thấy binh ca ca, hai mắt như đang bật đèn xanh, hận không thể bổ lên cắn anh ta một cái, sau đó biết đấy là người đàn ông của cậu, đoán rằng nội tâm đã điên cuồng thổ huyết.
Các ả nghĩ cậu mập lên có thể đả kích được cậu, không ngờ rằng hình dáng béo mập cũng có thể bắt được nam thần, thật không làm tức chết các ả sao, ha ha ha..
thấy các ả về sau còn dám tổ chức họp lớp để đả kích cậu không! "
Kỳ thực lúc đó Vu San San chỉ lo khẩn trương Nguyên Lãng thôi, căn bản không chú ý đến biểu tình của những người khác, bây giờ nghe Ngô Tịnh miêu tả một lần, lại tưởng tượng đến vẻ mặt của bọn họ lúc đó, nhất thời cũng cảm thấy buồn cười, tâm tình cũng thống khoái không ít.
Đừng nói, thật là có cảm giác nô gia quay người thành ca cầm vậy.
Hắc hắc, tuy cô có xấu có mập, nhưng người đàn ông của cô rất soái nha, các ả còn lâu mới tìm được nam nhân soái như vậy, đây chính là thực lực.
Suy nghĩ một chút, Vu San San liền không nhịn được vuốt nhẫn kim cương cười hắc hắc.
Nội tâm sung sướng cùng ảo giác muốn ngất đi, thật sự là vui sướng quá nhiều tới nỗi không che giấu được nữa rồi, Vu San San nhịn không được chụp một bức ảnh bàn tay mình đang đeo nhẫn gửi cho Ngô Tịnh, cùng chia sẻ với cô ấy bản thân lúc này có bao nhiêu không bình tĩnh: Anh ấy cầu hôn tớ rồi!
Đầu kia điện thoại, Ngô Tịnh đoán chừng là sợ ngây người, yên tĩnh rất lâu cũng không thấy trả lời tin nhắn, đến khi qua mười phút, đầu bên kia mới gửi tới một chuỗi biểu tình bao làm người không thể đáp kịp, trong nháy mắt đem điện thoại Vu San San bão tin nhắn luôn.
Mẹ của tôi ơi.
JPG.
Ngươi kinh gọt mất cằm của ta.
JPG.
Tiểu lão đệ chú được đấy.
JPG.
Cũng giống nhau tiếp thu chín năm giáo dục bắt buộc, cậu sao lại có thể ưu tú như vậy.
JPG.
Vu San San liên tục bị thằng nhãi này gửi liên tục, oanh liệt biêu tình bao, nổ ra làm hoa hết cả mắt, cũng không biết cô ấy lấy đâu ra nhiều biểu tình bao như vậy, giống như cuồng ma biểu tình bao vậy.
Vu San San không thể không nói: "chị em, bình tĩnh một chút, cuộc sống vẫn luôn tiếp tục, dì Vương còn cần cậu chăm sóc, thần kinh của cậu không được loạn cậu có biết không? "
Ngô Tịnh lúc này cuối cùng mới bình tĩnh lại một chút, trực tiếp đổi giọng nói tới.
"chị em, tớ biết cậu là vương giả, mới có hai ngày đã nắm được binh ca ca nhà cậu rồi, sao cậu có thể ưu tú như vậy chứ.
"
Tuy rằng được khen có chút cao hứng, nhưng lý trí của Vu San San thì vẫn còn, "..
tớ có gì ưu tú chứ, là tiểu mập tử nhà tớ thì còn tạm được.
" mười thì có tám chín là tiểu mập tử mê hoặc ba nó.
Ngô Tịnh: "Mặc kệ là nguyên nhân gì, hiện tại rơi vào tay cậu là được.
Ây ô, vậy giờ cậu vậy là quang minh chính địa có nam nhân hầu hạ rồi, muộn như vậy còn tìm cậu nói chuyện, không làm phiền tới các người chứ? Hắc hắc hắc..
"
Hắc hắc hắc cái rắm á, Vu San San luôn cảm thấy hiện giờ toàn thân trên dưới Ngô Tịnh nồng nặc mùi dâm tục.
Gẳng một ánh mắt toàn lòng trắng, vì không muốn đánh thức Đô Đô, Vu San San vẫn đánh chữ làm sáng tỏ cho chính mình: "hiện giờ bên cạnh tớ có một người nam nhân, đó chính là tiểu mập tử nhà tớ.
"
Ngô Tịnh: "Có thể chân thành một chút được không, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, tớ không tin nan nhân đã rơi vào tay cậu rồi cậu còn nhịn được không hạ thủ, cậu không phải nên nhào tới vạch lên ăn tới tận xương cốt sao! "
Vu San San: "Tới địa ngục đi, tớ có đói khát như vậy sao! Tớ vẫn luôn nhớ rõ tâm giá trị quan chủ nghĩa xã hội khoa, lí niệm văn minh hài hòa, làm một nữ nhân văn minh hài hòa nha.
"
Ngô Tịnh: "..
chị em cậu thật sự chưa hạ thủ à? Binh ca ca nhà cậu giờ ở đâu? "
Vu San San: "Sô pha a.
"
Ngô Tịnh kinh ngạc, "ôi mẹ ơi, cậu làm cái gì? Binh ca ca nhà cậu kiểu nam thần như vậy cậu cũng nhịn được không hạ thủ sao? Còn tàn nhẫn như vậy để người ta đi ngủ sô pha? Cậu còn là Vu San San mà tớ quen biết không? "
Ngôn từ Vu San San rất chính nghĩa: "Ta chính là một công dân tốt, tuy anh ấy đã cầu hôn tớ, nhưng không phải vẫn chưa lãnh chứng hợp pháp sao, lái xe không bằng là phạm quy đấy.
"
"Đủ rồi a Vu San San! " Ngô Tịnh lập tức vạch trần sự dối trá của Vu San San, "cậu đừng giả vờ nữa, bốn năm trước cậu đã lái xe không bằng với người ta, thuận tiện còn lĩnh luôn vật kỷ niệm về, giờ còn yêu cầu kiểm chứng thượng cương? Da mặt cậu có phải quên xé ra rồi không? "
Vu San San:.
Không cần vạch trần nha, như vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt.
Ngô Tịnh cái này không phải nói giỡn, rất nghiêm túc nói rằng: "Đến cùng làm sao vậy? Hai người các ngươi có phải chưa làm lành không? Hay còn khúc mắc gì chưa được tháo gỡ? San San, tớ thật sự thấy rằng Nguyên Lãng không tồi, cậu không cần nháo nữa, có lời gì thì hai người ngồi xuống nói chuyện, đừng cãi nhau nữa, đã thu nhẫn của người ta rồi, về sau phải sống thật tốt nghe chưa.
"
Biết Ngô Tịnh muốn tốt cho mình, Vu San San vốn thêm mấy câu chọc cười cho qua đi, giờ cũng nói thật "Tĩnh nhi, tớ với anh ấy không có giận dỗi gì cả, cũng không cãi nhau, tớ đã không còn là cô gái không hiểu chuyện ngày trước nữa rồi, đã nhận nhẫn của anh ấy, về sau tớ sẽ nắm chắc cơ hội này.
Nhưng hiện tại tớ thật không qua được ám ảnh trong lòng, tớ không muốn anh ấy điộng vào tớ, cũng không muốn anh ấy nhìn thấy đống thịt mỡ trên người tớ, tớ thật sự không chấp nhận được cậu có biết không, cậu có thể hiểu được không? "
Trong nháy mắt Ngô Tịnh đã hiểu, đã hiểu rồi lại có chút đau lòng, làm một nữ nhân, cô có thể hiểu được hành động của San San.
Nữ nhân luôn không hài lòng với bản thân, luôn thể hiện phương diện bản thân tốt đẹp nhất trước nam nhân yêu mến, nếu như có chỗ nào béo mập hận không thể lập tức giảm ngay, không muốn bị nam nhân nhìn thấy.
Càng huống hồ là cơ thể hiện giờ của San San..
Ngô Tịnh tưởng tượng bản thân như hình dạng của San San hiện giờ, nháy mắt lắc lắc đầu, nếu là cô thì cô cũng không muốn cùng nam thần làm chuyện không thể miêu thả, chuyện này cũng khảo nghiệm sức chịu đựng của tâm lý quá rồi.
Ngô Tịnh không thể làm gì hơn là an ủi cô: "tớ tin tưởng Nguyên Lãng đã cầu hôn với cậu rồi sẽ không để ý tới vóc người với diện mạo của cậu đâu, cậu cũng đừng tính toán quá nhiều, cùng lắm thì cố gắng giảm béo chút sẽ khôi phục lại vẻ đẹp thôi.
"
Vu San San thở dài thật sâu.
Giảm béo a, nói dễ làm khó, huống chi cô muốn trừ đi một nửa số thịt trên cơ thể, giường như còn khó hơn lên trời, cũng không biết cô còn có thể hồi phục lại vẻ đẹp ngày đó không.
Đêm nay, Vu San San nằm mơ, trong mơ cô ăn một viên thần dược, ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện bản thân quay lại vóc người trước kia, khuôn mặt bàn tay, eo thon nhỏ, đôi chân vừa dài vừa mịn, đẹp tới nỗi làm say lòng người khác.
Đô Đô thấy được dáng vẻ thay đổi của mẹ cũng phát ngốc, ôm cổ cô hôn cô mãnh liệt lên mặt cô, nãi thanh nãi khí tán dương: "mami người thật là đẹp a, thật nà đẹp ô~"
Vu San San bị khen cực kỳ đắc ý, nhịn không được cười ha hả.
Đô Đô mơ mơ hồ hồ nghe thấy một trận cười, tiếng cười ấy làm cậu rơi xuống giường còn không ngừng run rẩy, đây làm cậu không thể không mở mắt ra xem rốt cuộc có chuyện gì.
Vừa mở mắt ra, Đô Đô liền nhìn thấy mami đang nhắm mắt lại há hốc mồm cười ha ha, cười khiến người rợn cả tóc gáy.
Đô Đô bị tiếng cười kia sợ đến ngái ngủ cũng không còn, vội vàng bò dậy, hết sức cẩn thận tiếp cận mami, vươn tay nhỏ đâm nhẹ vào mami, kết quả mami cười càng vui vẻ hơn.
Đô Đô lại đưa tay chọc chọc, lần này lực khí lớn một chút, nhưng tương tự không thể ngăn cản được tiếng cười của mami.
Đô Đô cắn cắn ngón tay, suy nghĩ một chút, cậu cảm thấy trong mơ chắc chắn mami đang ăn món gì rất ngon, không thì sao lại cười vui vẻ như vậy.
Nếu như mình mơ thấy đồ ăn ngon khẳng định không muốn có người tới làm phiền, nếu không sẽ ăn không no, vậy cậu không nên tới quấu rầy mẹ nữa a!
Nghĩ như vậy, Đô Đô rất hiểu chuyện không đâm đâm mami nữa, mà tự mình bò xuống giường, mặc quần nhỏ lên, liền (sexy) hấp dẫn như vậy chạy đi tìm ba ba.
Nguyên Lãng đang ở nhà bếp làm bữa sáng, nghe thấy tiếng dép nhỏ quẹt quẹt quẹt liền biết con trai tỉnh rồi, quay đầu nhìn lại, liền thấy tiểu gia hỏa nhà mình toàn thân chỉ mặc mỗi quần lót nhỏ đã chạy tới, những thớ thịt béo trên cơ thể theo động tác của cu cậu mà lay động lắc lư.
Nguyên Lãng nghĩ, trách không được San San luôn gọi cậu là tiểu mập tử, cũng khá mập.
Tiểu tử kia còn không biết trong lòng ba ba đang nói cậu mập, cậu bịch bịch bịch chạy vào nhà bếp, một cái đã ôm lấy bắp đùi ba ba, cứ như vậy ngửa đầu nhìn anh, lòng tràn đầy ỷ lại cùng vui sướng, nải thanh nhỏ ngọt ngào đến phát ngấy, "Ba ba~"
Câu gọi ba này làm lòng Nguyên Lãng như nhũn ra, khom lưng ôm cậu vào lòng, xoa xoa đầu nhỏ của cậu, "có phải đói rồi không? Bữa sáng lập tức xong rồi, con đi gọi mami dậy ăn cơm có được không? "
Đô Đô lại trộm trộm nhìn thoáng qua căn phòng, hai cái tay tiến đến bên miệng làm một cái loa nhỏ, hết sức cẩn thận tiến tới bên tai ba nói: "baba, con nói với người, giờ mami đang ăn rất vui vẻ, vui đến nỗi cười hết sức vui vẻ á.
"
Nguyên Lãng sửng sốt, không biết rõ Đô Đô nói có ý gì, không phải cô còn đang ngủ sao, làm sao lại ăn rất ngon rồi.
Liền dứt khoát cứ ôm tiểu tử kia như vậy đi vào phòng, vừa đi vào liền nhìn thấy Vu San San nhắm mắt cười ha hả trên giường, còn có lúc khoa tay múa chân nhảy một cái.
Nguyên Lãng: .
Đô Đô nhỏ giọng nói: "Ba ba người xem, mami nhất định là mơ thấy đang ăn cái gì rất ngon rồi, con cũng từng mơ thấy như thế, rất vui sướng nha, chính là vui sướng giống mami vậy.
Chúng ta không cần làm phiền mami ăn đồ ngon nữa nha, nếu không mami ăn không no sẽ không vui đâu.
"
Nguyên Lãng suy nghĩ một chút, trước đi tìm quần áo mặc cho tiểu gia hỏa, sau đó vỗ vỗ mông nhỏ của cậu nói: "Đô Đô đi rửa mặt trước nha, chúng ta không làm phiền mami ăn đồ ngon có được không.
"
Đô Đô tự mình biết đánh răng rửa mặt, cho nên nghe vậy liền gật đầu, lộc cộc chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Không có tiểu tử kia ở đây, Nguyên Lãng đem cửa phòng đóng lại, chậm rãi đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống Vu San San vẫn còn đang tươi cười trong mộng.
Cô cười đến rất vui vẻ, mặc dù hiện tại mập lên rất nhiều, nhưng hai núm đồng tiền trên gương mặt vẫn như ẩn như hiện,
Trước đây cô cười có thể đem trái tim người cười tới tê dại mềm nhũn, hiện giờ tuy không còn bóng dáng của ngày trước, nhưng trái tim anh vẫn tê dại mềm nhũn.
Tê dại làm anh không nhịn được cúi đầu xuống, in cánh môi lên môi cô, bắt đầu một nụ hôn tinh tế.
Vu San San đang mơ thấy mình tự soi gương đang rất thưởng thức vóc dáng của bản thân trước gương, sau đó đã nhìn thấy Nguyên Lãng xuất hiện, ánh mắt của anh chăm chú thẳng tắp nhìn lên mặt cô, ánh mắt thâm thúy làm người thật sự rất ngại ngùng đối mặt với anh.
Giây tiếp theo, anh đi tới, đỡ lấy gáy cô hôn lên môi cô.
Anh quá gấp gáp quá mạnh, cô bị nụ hôn của anh làm tới không thể hô hấp, đầu óc choáng váng, không khỏi giằng co.
Sau đó, cô liền giãy dụa tỉnh lại.
Lại sau đó, cô đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng mê người ngay trước mặt mình, còn tiếp xúc tê dại mềm mịn trên môi.
Vu San San: !
Vu San San sợ đến một cái đem Nguyên Lãng đẩy ra, vội vội vàng vàng cúi đầu quan sát chính mình, làm rõ muốn biết rốt cuộc mơ hay là sự thật.
Kết quả vừa cúi đầu nhìn thấy ba tầng mỡ bơi đầy thịt của mình.
A a a..
eo nhỏ của cô, đôi chân vừa nhỏ vừa mịn của cô đâu rồi, hóa ra tất cả đều là mơ..
Vu San San khóc không ra nước mắt, hận không thể ở trên giường ngay tại chỗ khóc huhuhuhu..
"Làm sao vậy? " nhìn bộ dạng của cô như chịu đả kính rất lớn, Nguyên Lãng lại gần xoa xoa cái trán của cô, "Có phải khó chịu chỗ nào không? "
Vu San San: Trong lòng em khó chịu.
"anh làm gì thế lại hôn trộm em? Nói không được hôn em khi chưa có sự cho phép của em! "
Khẩu vị của người này có phải hơi nặng rồi không, bản thân mình hiện giờ như này rôi, sao anh có thể hôn được vậy? Anh không chê không ghét bỏ sao?
Nguyên Lãng bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô "có thể sao? "
Hắn đang hỏi có thể hôn cô không!
Vu San San: "..
nào có hôn xong rồi mới hỏi lại! "
"Lần sau hỏi trước hôn.
" Nguyên Lãng đứng lên vươn tay trước mặt cô, "giờ mau dậy rồi ra ăn điểm tâm sáng.
"
Vu San San cắn cắn môi, len lén liếc chiếc nhẫn trên tay trái của mình, do dự một chút, vẫn đem bàn tay mập mạp của mình vào lòng bàn tay anh, để anh kéo mình dậy.
Có điều thời điểm thay quần áo cô vẫn đuổi anh ra ngoài, đem cửa bảo hiểm đóng lại, mới an tâm thay quần áo.
Bất quá, sau cởi quần áo ra, Vu San San đột nhiên nghĩ tới cái gì, khom lưng lấy cân mà bản thân lén lút giấu ở dưới gầm giường ra, trước hết tắt công năng giọng nói, lúc này mới nhắm mắt lại, lén lút đứng lên cân.
Ứng chừng thể trọng đã ổn định, Vu San San lúc này mới hít sâu một hơi, mở mắt ra, chậm rãi cúi đầu xem chữ số phía trên.
Tám mươi phẩy tám ki lô gam.
Vu San San nghĩ, thể trọng của cô đã ưu tú hơn rất nhiêm nam nhân cao lớn.
Nghĩ nghĩ Nguyên Lãng có thân cao một mét tám sáu, một thân cơ thịt, thể trọng ước chừng hơn bảy mươi không tới tám mươi đi, cô cư nhiên còn nặng hơn anh.
Đơn giản sự sống trong cuộc sông của nữ nhân không thể chịu đựng nổi.
Vu San San lặng lẽ lấy điện thoại ra, trên điện thoại tìm kiếm có chỗ nào giảm béo đáng tin cậy không.
Cô cảm thấy dựa vào sức lực của cô, đoán chứng không thể giảm béo được.
Đang tìm kiếm, cửa đột nhiên bị gõ, Đô Đô ở bên ngoài vội vàng gọi: "Mami, nhanh đi ra ăn cơm la~"
Vu San San vội vàng nhét điện thoại vào túi, đem cái cân cũng giấu dưới gầm giường, lúc này mới mở cửa ra ăn sáng.
Trên bàn cơm, Đô Đô rốt cục chú ý tới nhẫn kim cương trên tay cô, tò mò hỏi: "Mami, trên tay mẹ sao lại có tảng đá phát sáng ạ? "
Vu San San ngẩng đầu nhìn Nguyên Lãng một cái.
Nguyên Lãng liền giải thích với Đô Đô: "Đó là nhẫn, là ba ba đưa cho mami.
"
Đô Đô nghe vậy lập tức không vui, miệng nhỏ du lên, "Vì sao mami có, mà con lại không có? Ba ba bất công.
"
Vu San San làm bộ không nghe thấy, cúi đầu ăn điểm tâm, đem cái vấn đề nan giải này giao cho ba tiểu mập tử.
Nguyên Lãng sờ sờ đầu tiểu mập tử, "Chiếc nhẫn là nam nhân tặng cho vợ của mình, con là con trai của ba, cho nên ba không thể tặng nhẫn cho con.
"
Đô Đô cắn cắn ngón tay, suy tư một hồi, hỏi: "mami là vợ của người sao? "
Nguyên Lãng nhếch lên một nụ cười thản nhiên, ngẩng đầu nhìn Vu San San một chút, "ừm " một tiếng, "Đúng vậy, mami là vợ của ba, cho nên ba ba tặng nhẫn cho mami.
"
Mặt của Vu San San chậm rãi đỏ lên, trái tim phù phù phù phù nhảy không ngừng, khuôn mặt đã hận không thể chôn vào trong bát.
Đô Đô không có phát hiện dị thường của mami, cậu rất cố gắng tiêu hóa lời ba ba nói, sau đó ngẩng đầu nhìn hạ bộ của baba, lại tiếp tục nhìn hạ bộ của mình, giống như hiểu được cái gì, đột nhiên rất kiên định gật đầu: "baba vậy còn cũng là một nam nhi, về sau con sẽ mua nhẫn cho vợ con.
"
"Phốc --" cháo trong miệng Vu San San một cái phun ra, bị sặc đến ho khan.
Nguyên Lãng tự tay đem lấy cháo trước mặt cô, rồi vỗ vỗ lưng của cô.
Đô Đô thấy mami bị sặc, nho nhỏ thở dài, như là một cha già vậy bất đắc dĩ than thở: "Mami người có thể để tâm một chút không, ăn cơm cũng không thể hoàn chỉnh.
"
Vu San San:.
Ngươi sợ là lại ngứa da a! Tiểu mập tử! "Ăn cơm của ngươi đi a! Ngươi cái tên mù chữ nhà trẻ còn chưa tốt nghiệp lấy đâu ra vợ, lại còn có tiền mua nhẫn? "
Đô Đô lập tức phản bác: "con có tiền, bên trọng lợn đất của con rất rất nhiều tiền.
"
Nói rồi, tiểu tử kia chạy vào phòng kéo ngăn kéo tủ đào lợn nhỏ giữ tiền của mình ra, cẩn thận đặt lên bàn trước mặt Nguyên Lãng để anh xem "Ba ba người xem, con có tiền, con cũng có thể mua nhẫn cho vợ của con.
"
Con lợn nhỏ giữ tiền này là Vu San San mua cho cậu khi cậu biết tiền là cái gì, cậu đem tiền lì xì bình thường người khác cho cậu đút vào trong con lợn, để cũng được hai năm.
Có điều bản thân cậu không biết bản thân có bao nhiêu tiền.
Cái để giữ tiền này chính là bảo bối của tiểu gia hỏa, vô cùng quý trọng, lúc không có chuyện gì làm sẽ ôm ra xem thử, khiến cho Vu San San cũng hoài nghi có phải mình sinh ra một tên tham tiền không.
Vu San San biết đại khá con sối bên trong.
Đô Đô không giống những đứa trẻ khác có bảy cô tám bà cùng nội ngoại thân thích động một cái lại cho cậu tiền, cậu chỉ có mẹ và mẹ nuôi còn có một bà nuôi thời điểm năm mới sẽ phát lì xì cho cậu, còn bình thường tiền tiêu vặt đều là hai nghìn ba nghìn (tiền việt nam nha), căn bản không có nhiều, cho nên hai năm tiết kiệm có nhiều cũng chỉ được hai nghìn tệ.
Hai nghìn tệ mua nhẫn kim cương gì hử.
Nhưng thấy biểu tình hào phóng của tiểu gia hỏa rút bảo bối của mình, Vu San San không nhân tâm nói sự thật với cậu.
Nguyên Lãng nắm tay để ở miệng ho khan một cái, trong mắt đều là ý cười, sờ sờ đầu nhỏ của tiểu tử kia, nóii: "con phải bảo quản thật tốt nhé, chờ con tìm được vợ rồi liền mua nhẫn cho vợ con được không! "
Vu San San:.
Sao anh lại dạy dỗ con trai như vậy chứ! Không phải anh nên nói với nó là không được yêu sớm phải chú ý học hành sao?
Đô Đô lại hài lòng gật đầu, thầm suy nghĩ sau này mình nhất định phải tiết kiệm một chút, về sau còn mua nhẫn sáng lấp lánh cho vợ mình.
.