Dạo gần đây tôi đang suy nghĩ nên tìm một công việc, dù sao đàn ông thì sự nghiệp phải đặt lên hàng đầu.
Một đêm trước khi đi ngủ, tôi hỏi Dương Khả công việc gì thì phù hợp với tôi.
Dương Khả nói tôi cứ nghỉ ngơi thêm đã.
Nhưng tôi thấy mình nghỉ ngơi vậy đã đủ rồi, nên ra ngoài làm việc thôi.
Anh nói giám đốc bán hàng công ty anh nghỉ việc rồi, hỏi tôi có muốn đến thử việc không.
Tôi từng làm bán hàng trong một công ty nhỏ, nhưng giờ bảo tôi đến làm giám đốc thì!.
Đùa tôi đấy à!
Anh nói rằng công việc nào thì cũng coi trọng thành tích thôi, cứ kiếm được tiền cho công ty là được.
Tôi nói tôi hiện giờ vẫn khá mông lung.
Anh hỏi có muốn làm công việc văn phòng không, sửa lại văn kiện này kia gì đó không.
Tôi chợt nhớ tới công ty Dương Khả có một trung tâm mua sắm, tôi nói tôi muốn làm một nhân viên bán hàng bình thường.
Dương Khả suy nghĩ một chút, sắp xếp cho tôi đến khu cao cấp bán đồng hồ.
Ngày hôm sau tôi đã đi đến trung tâm mua sắm để báo cáo, thay đổi quần áo làm việc, đứng ở phía sau quầy, như thể ngay lập tức trở lại trước đây.
Khách hàng trong khu cao cấp cũng không nhiều lắm, công việc rất nhàn rỗi, có khi cả ngày cũng không thấy mặt khách.
Đồng nghiệp của tôi là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, ánh mắt cậu nhìn tôi hơi lạ.
Sau một vài ngày như vậy, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà hỏi cậu có chuyện gì, hỏi ra mới biết cậu đã biết chuyện của tôi trên mạng.
Cậu nói rằng mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, còn nói tôi rất kiên cường.
Đã lâu rồi tôi không lên mạng, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm một chút, quả nhiên thấy rất nhiều bài viết thanh minh, còn có vợ cũ Du Lệ gửi văn bản nói hiểu lầm tôi.
Không cần nghĩ cũng biết đây đều là Dương Khả làm.
Anh một câu cũng chưa từng nói, lại lặng lẽ giúp tôi xử lý sạch sẽ.
Công việc của tôi dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng tiếp tục sống trong biệt thự ngoại ô có chút bất tiện.
Tôi muốn mua một ngôi nhà ở trung tâm thành phố, để tôi và Dương Khả có thể thuận tiện đi làm hơn.
Tôi tự tìm kiếm vài ngày, cũng có liên lạc khá nhiều người, cuối cùng chọn được một căn, một phòng ngủ, một phòng khách, diện tích không lớn, nhưng vị trí và ánh sáng khá tốt, trang trí nhà cũng là phong cách yêu thích của tôi.
Tôi cắn răng, rút tất cả số tiền tiết kiệm mà tôi có để thanh toán lần một.
Tiền lương của tôi không ít, trả nợ nhà mỗi tháng cũng không quá khó khăn.
Tôi nói với Dương Khả tin tốt lành này.
Anh ấy nói chỉ cần tôi vui là được.
Tôi đi đón Dương Khả tan tầm, thuận tiện đưa anh đến thăm nhà chúng tôi.
Tôi đứng ở cửa nhìn anh đi tới đi lui cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Tôi nói hôm nào mang quần áo đến là có thể vào ở rồi.
Anh nói nhà mới thì cần phải làm ấm, sau đó ôm tôi đến ghế sofa rồi bắt đầu cởi quần áo của tôi.
Làm ấm phòng là như vậy hở?
Tôi giật mình khi thấy Dương Khả lấy một chiếc bao cao su với gel bôi trơn từ trong túi áo vest ra!
Phú nhị đại mỗi ngày đều mang thứ này trong túi sao?
Tôi hỏi anh lấy ở đâu ra vậy.
Anh nói anh mua khi trên đường tới đây, anh biết kiểu gì cũng dùng tới.
Cái từ "ngại ngùng" nói ra từ miệng ai đó tôi còn chưa có quên đâu?
Chúng tôi nhanh chóng chuyển đến ngôi nhà nhỏ của mình.
Ban đầu tôi mất gần ba tiếng để di chuyển từ biệt thự đến trung tâm mua sắm, bây giờ thời gian cũng rút ngắn lại còn có ba mươi phút.
Tôi có kế hoạch tiết kiệm thời gian dùng để ngủ, đọc sách hoặc tập thể dục.
Kết quả thời gian này thực sự được sử dụng để tập thể dục, nhưng tập thể dục trên giường.
Tôi hỏi Dương Khả, thời gian tôi bị bệnh có phải là khiến anh nhịn sắp hỏng rồi không.
Anh lắc đầu, anh nói khi đó anh đau lòng lắm, nên không có tâm tư suy nghĩ mấy việc này.
Tôi nói anh thích làm như vậy, tôi không tin là chưa từng có bạn trai.
Anh oan uổng, ôm tôi hừ hừ nửa ngày, nói chỉ khi nhìn thấy tôi anh mới muốn làm.
Anh nói xong liền thúc mạnh tôi một cái.
Hay lắm, lại cứng.
Có một câu như này, mấy chú lừa của đội sản xuất cũng không thể nhanh như thế được.
(Bên Trung có kiểu nói này là chỉ mấy con lừa làm việc xay lúa liên tục chăm chỉ không ngừng nghỉ, tác giả dùng ở đây ý nói DK không cả nghỉ nhưng vẫn nhanh hồi sức hơn so với con lừa)
- ----
Dương Khả: Hồi lại! Mau hồi lại!
Phương Kiều: Lừa cũng không làm được bằng anh!.