Tôi nói với Dương Khả rằng mình muốn nuôi một con chó.
Anh hỏi tôi thích giống chó gì, tôi nói tôi có thể nhận một em cún đi lạc.
Anh lập tức giúp tôi tìm những địa điểm có thể đến để nhận nuôi chó, xem xét thời gian giúp tôi.
Tôi còn tính đợi đến khi hai chúng tôi hơn bốn mươi tuổi thì sẽ nhận nuôi hai đứa con.
Dương Khả cũng nói tốt.
Trong vòng chưa đầy hai ngày, tôi đã đưa được thành viên mới về nhà.
Tôi đặt tên cho nó là Nhạc Nhạc, đây hình như là một cái tên rất phổ biến, nhưng tên càng bình thường thì càng dễ nuôi.
(T thường nghe tên xấu dễ nuôi hơn, nhưng tên Nhạc Nhạc chắc là không xấu nhỉ)
Nhạc Nhạc cũng không phải là loại chó quý giá gì, chỉ là giống chó cỏ bình thường.
Theo các nhân viên nói thì khi vừa sinh ra nó đã bị ném vào thùng rác, may mắn được các tình nguyện viên nhìn thấy rồi đưa về dây.
Hiện tại Nhạc Nhạc cũng đã được ba tháng, nhưng cơ thể vẫn còn khá nhỏ và yếu ớt.
Tôi đã chuẩn bị cho nó một cái ổ, thức ăn và một loạt các thứ khác, nhưng nó có vẻ rất sợ môi trường lạ, vẫn luôn rúc vào chân tôi không dám di chuyển.
Tôi cẩn thận giữ nó trong vòng tay của tôi, đôi mắt tròn của nó nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi kêu tên Nhạc Nhạc, nó hừ hừ phản ứng lại tôi.
Thật là một chú cún thông minh.
Từ khi Nhạc Nhạc chuyển đến nhà, tôi bật chế độ "cha bỉm sữa", số lần vận động trên giường với Dương Khả giảm đi, bởi vì buổi tối tôi phải ôm Nhạc Nhạc ngủ.
Dương Khả đã nhiều lần phản đối nhưng đều không hiệu quả.
Anh nói mấy ngày nay Nhạc Nhạc cũng dần quen rồi, không cần ở trong phòng ngủ nữa.
Tôi nói nó còn nhỏ phải có người lớn ngủ cùng.
Anh nói Nhạc Nhạc là một cậu nhóc, không thể yếu đuối như vậy.
Tôi tặng anh một cái liếc mắt.
Cuối cùng thì Nhạc Nhạc cũng không được ngủ trên giường trong phòng ngủ nữa, bởi vì nó đi tiểu trên giường, tôi trừng phạt bắt nó ra ngoài ổ nằm.
Mới vào thu mà thời gian đã trôi qua nhanh như ó chạy ngoài đồng, mới chốc đã nghênh đón trận tuyết đầu mùa.
Tôi vừa vặn tan tầm sớm, thuận đường đi đón Dương Khả, hai chúng tôi cùng ăn cơm chiều ở nhà hàng dưới công ty anh.
Tôi kéo anh đi xe bus, cách hai trạm nữa mới đến nhà thì xuống xe, cùng anh đi bộ nốt đoạn đường còn lại.
Bông tuyết rơi xuống chúng tôi.
Không cần hoài nghi, tôi biết mình đang làm gì mà.
Mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau, giống như bất kỳ cặp vợ chồng nào trên thế giới, khẩn cầu bạch đầu giai lão.
Đi được một đoạn, thì đi ngang qua bà lão bán kẹo hồ lô bên đường.
Tôi mua một xâu.
Bà nói tôi và Dương Khả rất giống nhau, hỏi chúng tôi có phải là anh em ruột không.
Dương Khả nói không phải, là người yêu.
Bà sửng sốt một chút, lại nhìn chúng tôi thêm lần nữa rồi nói chúng tôi là những đứa trẻ tốt có phúc khí.
Chúng tôi nói lời cảm ơn với bà rồi tiếp tục đi.
Có một đoạn đường hơi tối vì đèn đường bị cây cao che mất.
Tôi và Dương Khả hôn môi nhau dưới tán cây ánh sáng yếu đó.
Dương Khả nói, mỗi năm cứ đến trận tuyết đầu tiên thì phải cùng nhau đi bộ một đoạn đường, rồi cùng nhau hôn môi.
Tôi nói, tuyết ngây thơ và lãng mạn, sau này khi tôi nhìn thấy tuyết, sẽ nhớ về đêm nay, nhớ về những gì anh nói.
Dương Khả nói, anh muốn cùng tôi tạo nên ý nghĩa cho mọi sự vật hiện tượng, không chỉ tuyết, gió, mưa, ánh nắng mặt trời! Anh muốn mọi thứ đối với chúng tôi phải thật ý nghĩa, thật lãng mạn.
Nhân gian này càng ngày càng lãng mạn.
Chúng tôi đi bộ trên đường một thời gian dài trước khi về nhà, Nhạc Nhạc đã ngủ thiếp đi trong ổ của mình, thấy chúng tôi trở lại thì mở mắt nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục ngủ.
Dương Khả sợ tôi bị cảm, đẩy tôi vào phòng tắm tắm rửa, nói hoa mỹ thì là gội rửa khí lạnh, thật ra anh lại tự lột quần áo của mình với tốc độ ánh sáng để vào tắm cùng tôi.
Hai người nằm trong bồn tắm làm sao có thể nghiêm túc ngâm mình được?
Xong việc, Dương Khả phàn nàn rằng bồn tắm quá lớn, còn nói ngày nào đó sẽ đổi cái bồn tắm nhỏ hơn.
Tôi nói cái này là bồn tắm đơn rồi.
Anh nói không thể nào, anh muốn loại hẹp hơn, cái loại mà tôi chỉ có thể ngồi trên đùi anh không thể trốn được ấy.
Tôi tuyên bố từ nay về sau sẽ không có cái bồn tắm nào trong cái nhà này.
.