Dương Khả có đam mê chụp ảnh, anh mua một lần ba cái máy, nói rằng một cái chụp ở nhà, một cái dùng khi đi du lịch, còn một cái dùng khi đi bộ dạo phố.
Tôi cảm thán đúng là niềm vui của người có tiền.
Anh lôi kéo tôi chụp ảnh chung, kéo Nhạc Nhạc chụp chung, thậm chí chụp lại mọi ngóc ngách trong nhà, sau đó mang đến cửa hàng rửa ảnh rồi dán lên tường.
Một bức tường trong phòng ngủ gần như đã được dán kín.
Mỗi ngày anh đều lưu giữ lại hình ảnh của chúng tôi.
Sao mà anh lại đáng yêu vậy chứ?
Tôi và Dương Khả đi làm đều rất bận rộn, bình thường sẽ để lại thức ăn nước uống đủ một ngày cho Nhạc Nhạc rồi để nó ở một mình.
Kết quả hôm nay tôi đi làm về phát hiện nhóc con này không biết làm sao, không có tinh thần nằm sấp trong ổ, tôi gọi vài tiếng cũng không có phản ứng.
Tôi hoảng hốt, ôm lấy Nhạc Nhạc, bảo Dương Khả nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện thú cưng.
May là không sao, chỉ bị khó tiêu.
Tôi thở phào, cùng Dương Khả ôm Nhạc Nhạc về nhà.
Tinh thần của Nhạc Nhạc khôi phục một chút, tôi chơi cùng nó một lát rồi để nó về lại ổ nằm.
Dương Khả thấy tôi lo lắng, an ủi nói đã không sao rồi, Nhạc Nhạc không yếu ớt như vậy.
Tôi kéo anh ngồi xuống ghế sofa, dựa vào lồng ngực anh.
Tôi đột nhiên nghĩ về cái chết.
Tôi đã từng cách nó rất gần.
Tôi hỏi Dương Khả, tôi già rồi qua đời, anh sẽ làm gì.
Anh nói, anh sẽ cố gắng sống lâu hơn tôi, nhiều hơn tôi một ngày là được, anh muốn tự mình đưa tôi đi, để người khác làm anh thấy không yên tâm.
Người ở lại là người đau buồn nhiều hơn, anh không muốn tôi đau buồn như vậy.
Trong khi tôi cảm động rớt nước mắt, móng vuốt của ai đó đã không thành thật mò trong quần áo tôi.
Tôi túm lấy bộ móng vuốt đó, mè nheo nói đêm nay nghỉ được không.
Dương Khả có thể tinh lực vô hạn, nhưng mông của tôi thì không chịu được.
Tôi cũng không muốn chết sớm vì dùng mông quá đà, tôi sợ anh tự thến mất.
Dương Khả gật đầu, lại đáng thương nói với tôi anh cứng rồi.
Tôi hết cách, dùng tay giúp anh giải quyết.
Tôi nghi ngờ ban ngày anh lén ngủ trong phòng làm việc, nếu không sao anh có thể tràn trề sinh lực như vậy.
Dưới hàng loạt thao tác uy hiếp dụ dỗ, bán manh làm nũng của tôi, Dương Khả thành công cấm dục một tuần.
Cuối tuần đến, tôi có một ngày nghỉ ngơi, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không để bạn nhỏ nào đó nhịn mãi được.
Đúng lúc Dương Khả tăng ca, tôi liền mua ít đồ ăn khuya đến văn phòng của anh.
Đây là lần đầu tiên tôi đến, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một văn phòng bán nguyệt, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn độ, căn phòng tràn ngập mùi tiền đập vào mặt.
Dương Khả bảo tôi ngồi ghế sofa trước, anh còn phải mở một cuộc họp online nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Dương Khả làm việc.
Tiếng Anh của anh rất lưu loát, có học thức, có kinh nghiệm, tầm mắt có chiều sâu hòa vào làm một.
Ở trước mặt anh cũng không ít người tự ti mình thua kém, cả tôi cũng vậy.
Dương Khả trước mắt tôi bây giờ và Dương Khả đáng yêu sống cùng tôi trong căn nhà nhỏ giống như là hai người khác nhau.
Tôi luôn biết giữa chúng tôi có sự chênh lệch, nhưng giờ phút này tôi mới cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch đó.
Tôi suy sụp cúi đầu, tôi biết mình không nên có suy nghĩ này, nhưng tôi không khống chế được.
Đến khi mỏi cổ, tôi mới hồi phục tinh thần, lúc ngẩng đầu lên Dương Khả đang bước tới chỗ tôi.
Anh thấy sắc mặt tôi không tốt, hỏi tôi có chỗ nào không khỏe.
Tôi lắc đầu.
Dương Khả hôn lên trán tôi một cái, nói cho tôi biết cho dù ở thời điểm nào anh cũng đều là của tôi.
Tôi: Ở trường anh là học bá đúng không? Em cũng chưa từng học đại học, so với anh em chả biết gì cả.
Dương Khả: Trong nhà có một học bá là được rồi, em không cần phải biết nhiều như vậy.
Tôi: Anh có ghét em vì em học ít không?
Dương Khả: Không, anh sẽ không ghét bỏ bất cứ điều gì về em cả.
Tôi: Nếu lỡ sau này anh nói gì mà em nghe không hiểu, lúc ý em phải làm sao đây?
Dương Khả: Anh cũng không mở họp với bạn trai, nói mấy từ em không hiểu làm gì?
Cũng phải, chúng tôi là cùng sinh hoạt, chứ không phải cùng làm việc.
Nhưng tôi vẫn quyết định đọc nhiều sách hơn mỗi ngày tiến bộ hơn một chút.
Chúng tôi tiến bộ cùng nhau, cùng nhau đi xa hơn.
- --------------
Đ: cái đoạn mà cứ tôi - Dương Khả ấy là tác giả để như vậy nha, kiểu như mình đang đọc nhật ký của Phương Kiều ấy.
.