Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên đường, tài xế lái xe nhanh như bay, nhưng vẫn phải mười lăm phút sau mới đến công ty.
Tôi ngồi ở vị trí ngoài cùng, lập tức đẩy cửa xe bước xuống, nhưng vừa đến tầng mà Tân Gia Kiệt làm việc, tôi đã cảm thấy bầu không khí bên trong có gì là lạ.
Một đám người mẫu ăn mặc hở hang thoạt trông hơn hai mươi tuổi đang châu đầu đang bàn bạc chuyện gì đó. Tôi đến văn phòng của Tân Gia Kiệt nhưng lại chẳng thấy người đâu, vừa đi ra thì chợt nghe thấy một em gái chạy đến bên cạnh Tô Minh, nói rằng Tân Gia Kiệt ngủ với Thanh Thúy, bị cậu Khôn đưa đi rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vẻ mặt Tô Minh phút chốc biến đổi, tôi lập tức giữ chặt anh ta: "Không thể nào, Tân Gia Kiệt, tôi hiểu nó mà. Nó không thể nào làm ra chuyện thế này được, không có khả năng làm thế với một cô gái mới quen có hai ngày. Có phải chuyện này có hiểu lầm gì rồi không?" "Không đâu, nghe nói là có rất nhiều người tận mắt thấy cậu ta ngủ trên giường trong phòng nghỉ của Thanh Thúy." "Thanh Thủy là ai?"
Anh ta nhìn tôi, "Vợ bé của ông chủ."
Tôi cũng ngớ cả người, ông chủ phía sau công ty là ai không phải tin tức giấu diếm những người ngoài, danh tiếng cậu Khôn tôi đã từng nghe qua, địa vị trong ngành cũng không tính là nhỏ, nếu anh ta muốn xử lý ai đó thì người kia trăm phần trăm là mất mạng. "Giờ nó đang ở đâu?" Tôi vội vàng hỏi.
Tô Minh lắc đầu: "Chuyện này đã làm chấn động nhà họ Khôn rồi, cậu ta bị nhà họ Khôn dẫn đi, còn dẫn đi đâu thì tôi cũng không biết." "Thế giờ phải làm gì đây?" Tôi cuống đến đỏ cả mắt, Tiêu Dao thì bảo báo cảnh sát đi, nhưng Tô Minh cản lại. Anh ta nói trong tay cậu khôn không chỉ có mỗi công ty này, những công ty mà anh ta nắm giữ đều có thể coi là vang danh Thanh Hải, công ty nào bên ngoài cũng gần như là cây rụng tiền một chọi một. Cũng chính vì thế, số tiền khơi thông hàng năm anh ta tặng cho cơ quan thành phố không phải là con số nhỏ, báo cảnh sát chỉ đẩy tình hình xấu thêm mà thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe Tô Minh nói như vậy, tim tôi như rơi xuống đáy vực, người duy nhất trong đầu tôi nghĩ tên chỉ có Chu Phong. Vì thế, khi Tiêu Dao gửi tin nhắn hỏi thăm địa chỉ của cậu Khôn, tôi lập tức lấy di động ra gọi điện thoại cho Chu Phong.
Tôi gọi vào số làm việc, không ai nhấc máy, có đôi khi anh sẽ đặt sim công việc ở văn phòng, ban ngày vào cục mới dùng được, đôi lúc về nhà không mang theo. Tôi bèn gọi số riêng, điện thoại vang hai giây, có người nhận, đầu bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái, lại nghe thêm lần thứ hai, tôi lập tức nghe ra giọng nói này là của cô ả người mẫu hở hang.
Tôi không có thời gian để lãng phí với cô ta, bèn nói thẳng vào vấn đề: "Chu Phong đâu, đây là số của Chu Phong đúng không, tôi tìm Chu Phong." "Cô tìm cục trưởng Chu ấy hả." Cô ả người mẫu cố ý kéo dài âm điệu, diễu võ dương oai nói tiếp: "Thật không may rồi, giờ anh ấy đang bận lắm, chỉ sợ không rảnh nghe máy rồi, có chuyện gì cứ để tôi truyền đạt giúp cô là được nha." Mời bạn đọc tru yện tại Truyện.net
Tôi trầm giọng, kìm nén cơn giận của mình: "Không cần cô truyền đạt, tôi nói lại lần nữa, tôi tìm Chu Phong, đưa điện thoại cho anh ta, tôi đang có việc gấp. Thường ngày cô đi tranh thủ tình cảm thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng nếu hôm nay, tại cô mà công việc của tôi bị trì hoãn thì tôi cam đoan rằng cô đi vào thế nào, ở lại kiểu gì thì cút ra khỏi phòng như thế đấy."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ả người mẫu ngẩn ra, dường như bị giọng điệu cảnh cáo của tôi uy hiếp, cô ta không nói gì nữa. Tôi nghe thấy tiếng bước chân đứt quãng vang lên bên kia điện thoại, rồi cô ta nói có người gọi. "Ai đấy?" Từ rất xa, tôi nghe thấy giọng nói của Chu Phong. "Cô Tân." "Không nghe." "Chà, anh ấy không nghe, cô nghe thấy chưa?" Giọng nói có phần châm chọc của cô ả người mẫu truyền đến qua loa điện thoại. Trong khoảnh khắc đó, tôi dường như không còn sức lực để oán hận lại nữa, con tim như bị một bàn tay khổng lồ vô hình cào xé ra một đường vết rách, đau đớn, máu chảy đầm đìa.
Nhưng nghĩ đến chuyện vô cùng cấp bách của Tân Gia Kiệt, tôi đè thấp giọng: "Cứ hỏi giúp tôi một lần, tôi có việc gấp tìm anh ấy, có được không."
Giọng tôi hơi khàn khàn, thậm chí còn mang theo ý cầu xin. Tôi biết điều này chứng tỏ tôi buông bỏ tôn nghiêm bảo thủ, trắng trợn cầu xin anh ta, nhưng tôi không ngờ là điện thoại bị cô ả người mẫu kia cúp thẳng luôn.
Luôn miệng nói với tôi rằng cô ả người mẫu là người của Triệu Mộng Tuyết, đối tốt với cô ả cốt chỉ vì để Triệu Mộng Tuyết giảm ý nghĩ đối địch và cảnh giác với tôi, nhưng những thứ quan trọng với anh ta như điện thoại tư nhân còn có thể để cô ả người mẫu đó sử dụng... Sự thật này giống như một bàn tay lạnh giá tát vào mặt tôi, nóng rát. "Nghe được rồi, hộp đêm Velvet Dynasty là địa bàn mà cậu Khôn hùn vốn chung với người khác, nghe nói cổ đông lớn có quan hệ với cậu ba đấy."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặt tôi đơ ra, vào lúc gần như đã cùng đường, dù thế nào cũng không ngờ sẽ tên Lục Kính Đình sẽ được nhắc đến. Nhưng mà anh đã làm quá nhiều chuyện cho tôi, hơn nữa lần trước còn náo loạn đến mức đó rồi, tôi nghĩ, với một người kiêu ngạo như anh, dù thế nào cũng khó có khả năng sẽ giúp tôi. "Đi nhanh lên, còn chưa đi lát nữa em trai cậu xảy ra chuyện gì thật thì muộn mất rồi." Không kịp để tôi đắn đo thêm, Tiêu Dao lỗi kéo tôi đi ra ngoài, rồi nhét tôi vào trong một chiếc xe taxi.
Tô Minh không lên cùng chúng tôi, thân phận của anh ta không thích hợp đi cùng. Tôi báo địa chỉ hộp đêm, nơi đó cách công ty nào không xa lắm, chỉ một lúc đã đến nơi. Có lẽ vì trời mới tối, đời sống về đêm còn chưa bắt đầu nên người ở bên trong không đông lắm. Mời bạn đọc tru yện tại Truyện.net
Tôi và Tiêu Dao đi vào, tìm lễ tân hỏi cậu Khôn có ở đây không, nhân viên phục vụ nó nhìn chúng tôi một cái, "Tìm cậu Không có việc gì?"
Tôi không chờ được nữa, mở miệng hỏi thẳng: "Có nhìn thấy cậu Khôn dẫn một chàng trai tới đây không?" "Làm gì? Các người đến gây sự đấy à?" Nhân viên phục vụ đó tròn mắt nhìn tôi và Tiêu Dao với vẻ nghi ngờ, nói rồi còn định bấm số gọi điện thoại, tôi lập tức móc ít tiền đưa qua, "Em trai tôi còn trẻ chưa hiểu chuyện nhiên đã đắc tội cậu Khôn, anh giúp đỡ nói sơ tình hình cho chúng tôi được không? Nhân tiện để chúng tôi đi tìm, van nài cậu Khôn với." "Không không không." Người nọ liếc qua camera trên đỉnh đầu, vội vàng xua tay. Nhảy mắt tôi đã hiểu, bèn tiến gần hơn một chút, nhét vào trong túi áo anh ta ở dưới quầy. Nhận tiền xong, anh ta sòng phẳng hơn nhiều, nói với tôi đúng là có dẫn một người như vậy tới, nhưng mà cậu Khôn tạm thời có chút việc, nên người bị trói vào trong phòng làm việc của cậu ấy rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi hỏi văn phòng ở đâu, thì người nói lập tức nói với tôi, trong văn phòng toàn là những vật quan trọng như sổ sách, vân vân... Đều có bảo vệ trông coi, tôi đi cũng vô ích, cuối cùng, anh ta gọi một nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi đến phòng Tổng thống của cậu Khôn.
Trước khi vào trong phòng bao, tôi dừng lại hỏi Tiêu Dao có muốn đi vào chung với tôi không. Dù sao cũng là chuyện riêng của tôi, tiếng tăm cậu Khôn này tôi cũng từng nghe qua, lúc đi tham dự một vài buổi tụ họp với Chu Phong tôi cũng đã gặp qua một lần. Anh ta dáng vẻ rất thâm độc, chỉ liếc mắt nhìn qua một cái cũng đã khiến người ta cảm thấy là loại người cực kì mưu mô, vậy nên tôi không muốn liên lụy cô ấy. "Làm chị em lâu năm như thế rồi, hận không thể cùng hầu chung một người đàn ông, em trai cậu cũng là em trai chị đây, xảy ra chuyện thì chị đây phải đi cùng với cậu chứ." Tiêu Dao chưa nói hai lời đã lướt qua tôi, đẩy cửa phòng bao ra, mà có thể nào tôi cũng không ngờ tới lễ tân nói rằng cậu không đang tiếp khách, mà vị khách kia lại chính là ông Dư "Hai cô này là?" Cậu Khôn nhìn thấy thôi, đôi mày cau lại một chút, hiển nhiên đã nhận ra tôi và Tiêu Dao không phải người trong hộp đêm này.
Tôi đang nghĩ xem nói thế nào mới có thể để anh ta giữ chúng tôi ở lại, có vậy mới có cơ hội để tôi xin tha cho em trai mình, nào ngờ, vào lúc ấy, ông Dư mở miệng trước: "Bước vào phòng bao, không phải là nhân viên tiếp rượu, thì còn có thể là ai nữa."
Tôi ngẩn mặt, nhìn về phía ông ta, chẳng may bắt được nụ cười ẩn ý sâu xa của ông ta khi nói những lời này. Hiển nhiên, ông ta đã nhận ra tôi, nên mới cố ý nói chuyện như thế...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.net