Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện . Tìm truyện ngay
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có ông Dư mở miệng, cho dù cậu Khôn nhăn nhỏ, nhưng vẫn giữ tôi và Tiêu Dao ở lại.
Trong phòng bao đã có mấy chị tiếp khách khác, những vị trí khác đều đã có người ngồi, chỉ còn hai chỗ trống ở bên cạnh cậu Khôn và ông Dư
Tôi có việc cần xin cậu Khôn, đương nhiên sẽ ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu Khôn, Tiêu Dao cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh ông Du. "Ngưỡng mộ đại danh cậu Khôn đã lâu, không biết có thể uống với cậu Khôn đây một ly không?" Tôi thành thạo bưng bình rượu trên bàn, rót rượu, đưa cho cậu Khôn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta liếc thoáng qua rồi không nhận, tôi cười cười, tay giằng co giữa không trung một lúc. Nhận thấy anh ta không để ý đến mình, hiển nhiên là đang sĩ diện, tôi bèn thu tay lại, lập tức uống liền ba ly không chần chừ.
Bên cạnh có người nói một câu rượu mạnh đấy, anh ta mới đưa mắt nhìn về phía tôi.
Tôi híp mắt cười, nịnh nọt lại đưa cho anh ta ly nữa, "Cậu Khôn đã chịu uống với em chưa?"
Anh ta nhận ly rượu. Lúc ấy, bên cạnh lại có người nói cậu Khôn đúng thật chẳng hiểu chuyện trắng gió, em gái người ta đã chủ động mời ba ly rượu rồi, nói thế nào cũng phải tỏ vẻ gì chứ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người nọ vừa mới mở miệng, người bên cạnh tức khắc nhao nhao lên, nói cái gì mà giao bôi. Tôi cũng không phải chưa trải qua trường hợp như thế, cũng chẳng lơ mơ, bắt đầu vòng cổ tay qua tay anh ta, trực tiếp nhấp xong một ly nữa.
Ly rượu chuẩn bị được thả lại trên bàn, tôi ngồi trên ghế sô pha, tựa vào anh ta, ngửa đầu bợ đỡ anh ta, khen cậu không tửu lượng thật tốt.
Tôi vừa mới dứt lời, anh ta lập tức kéo tôi vào trong lòng, tay giữ cắm tôi, đánh giá mặt tôi, tay bóp mạnh: "Chỉ một ly rượu đã kết luận tửu lượng của tôi tốt rồi à?"
Tôi ngẩn ra, vẻ mặt cứng ngắc một lát, rồi tôi lập tức thu liễm biểu cảm, hờn dỗi nói, "Chẳng lẽ em nói không đúng à?" "Đúng hay không, phải thử mới biết được."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, anh ta sai thuộc hạ pha chế năm ly rượu. Chỉ chốc lát sau, đã có người nâng khay mang lên. Tôi nhìn lướt qua, từ rất xa đã ngửi thấy mùi hương đậm đặc, tất cả đều là rượu mạnh được pha chế, một ly cũng đã coi như đủ rồi, nhưng anh ta sai làm năm lỵ, rõ ràng muốn chuốc rượu tôi.
Tiêu Dao cũng nhận ra ý định của anh ta: "Ôi chao, hai người uống làm sao mà vui được. Chúng ta chơi trò chơi đi, ai thua người đó uống, mọi người phải chơi cùng nhau mới thú vị chứ."
Cậu Khôn liếc mắt nhìn cô ấy một cái: "Vội gì, chỉ cần các cô uống xong, chầu rượu hôm nay tùy các cô uống tận hứng. Hiếm khi mới gặp được một cô nhóc sảng khoái thế này, hôm nay tôi phải uống cho thỏa thích với cô nhóc này trước đã."
Anh ta đã nói đến nước này, đương nhiên Tiêu Dao không thể nói gì thêm nữa. Cô ấy kéo kéo tay tôi, ý chỉ tôi cẩn thận. Tôi cũng nhận thấy khi nói lời này, trên mặt anh ta là nụ cười không tốt đẹp gì, nhưng Tân Gia Kiệt trong tay anh ta, một lát nữa tôi xin anh ta thả người, chắc chắn không thể từ chối anh ta. "Được thôi, cậu Khôn bằng lòng nể mặt đúng là vinh hạnh của tôi. Nhưng mà chỉ uống rượu mà không cá cược gì thì chẳng thú vị gì sất. Hay là thế này nhé, chúng ta so tửu lượng, ai thắng thì phải chấp nhận một điều kiện có thể thực hiện được do đối phương đưa ra, cậu thấy sao nào?" Truyện.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi áp sát người anh ta, nói với vẻ hờn dỗi. Vốn còn tưởng anh ta sẽ lo nghĩ, kết quả lại là anh ta đồng ý với tôi mà không hề do dự.
Nhân viên phục vụ bưng ly đưa vào tay chúng tôi, tôi và anh ta bắt đầu giao nhau uống từng ty từng ly một.
Tửu lượng của tôi không được xem hư quá tốt, nhưng cũng từng làm việc trong quán rượu, người bình thường hầu hết đều không uống được bằng tôi. Đến khi uống đến lý thứ tư, hiển nhiên, anh ta không uống được nữa.
Tôi lấy làm vui vẻ một chút, chắc mẩm chờ đợt này kết thúc, nói đến chuyện của Tân Gia Kiệt với anh ta chắc chắn không có vấn đề gì nữa, nào ngờ vừa đặt chén rượu xuống, tôi bất chợt thấy có gì đó không bình thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cơ thể quá nóng, giống như nóng lên khi say rượu, nhưng lại có chỗ khác lạ, bởi vì còn xen lẫn cả cảm giác nóng nảy nữa.
Tôi khó chịu sờ soạng cơ thể mình một chút, mới phát hiện ra hơi nóng trên người tôi thấm hết vào người. Lúc này, cậu Khôn híp mắt, lại kéo tôi vào trong ngực, bàn tay to lớn sờ soạng từ đùi tôi rồi hướng lên phía trên váy, cười hỏi tôi làm sao, "Sao đấy?"
Tôi cảm thấy bất thường, hơn nữa anh ta còn quang minh chính đại khiêu khích tôi. Đặc biệt là lúc tay anh ta sờ soạng đùi tôi khiến cho cơ thể tôi run lên vì sợ một chập, còn có khát vọng muốn anh ta tiếp tục sờ lên nữa. Trong lòng tôi giật thót, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài mặt, tôi đẩy anh ta ra, nói rượu mạnh xộc lên, muốn đi vệ sinh.
Anh ta sờ soạng cơ thể tôi một hồi lâu, sàm sỡ không ít lần rồi mới nhếch miệng cười buông tôi ra, vỗ mông tôi hai cái, bảo để ta đi cùng giúp tôi. Tôi vội vàng lắc đầu, ôm ngực giả vờ như sắp nôn ra, "Thôi, em uống nhiều, cảnh nôn mửa như thế lại làm bẩn mắt cậu Khôn mất."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phải thế anh ta mới xua tay cho tôi rời đi.
Tôi đứng lên, quay lại nhìn thoáng qua Tiêu Dao. Cảm nhận được vẻ mặt lo lắng của cô ấy, tôi lắc lắc đầu với cô ấy, rồi sau đó bước ra khỏi phòng bao.
Vừa mới ra khỏi cửa, khí lạnh thổi đến từ trên hành lang bên ngoài càng khiến cái nóng vội vàng trong cơ thể tôi rõ ràng hơn. Tôi cấu mạnh chân, cố gắng khống chế bản thân giữ vững tỉnh táo, trong lòng tức khắc nảy ra một suy đoán, tám chín phần mười tôi đã bị chuốc thuốc rồi.
Tôi lại cấu mình, thì đột nhiên, bộ đàm của hai nhân viên phục vụ vốn đứng ở bên cạnh vang lên một chút. Tôi không nghe thấy lời nói qua bộ đàm, nhưng mà sau khi nghe xong, tôi cảm giác rõ ràng ánh mắt của họ đều dồn cả lên người tôi, hai người đó còn đi theo sau tôi. Lòng tôi rùng mình, sải bước chạy vào nhà vệ sinh. Mời bạn đọc tr uyện tại Truyện .net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khóa trái cửa nhà vệ sinh, tôi đi đến bên cạnh bệ rửa, mở vòi nước để rửa mắt trước, rồi sau đó bóp cổ với mong muốn thúc bản thân nôn hết những thứ đã uống ra. Lúc ấy, cảm giác khô nóng trong mạch máu hệt như có vạn con kiến đang bò vẫn không hề thuyền giảm chút nào so với lúc trước.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, một đôi giày da đen kịt bước đến bên cửa ngăn cách tôi với bên ngoài, "Thưa cô, cậu Khôn bảo cô đã uống không ít rượu, cơ thể không được thoải mái, dặn chúng tôi dẫn cô đến văn phòng của cậu ấy nghỉ ngơi một chút." "Không sao, tôi không có chuyện gì, phun ra là được." "Không sao ạ, văn phòng của cậu Khôn cũng có nhà vệ sinh riêng.
Người nọ nói rồi, tôi không ngờ anh ta cứ như đã đoán trước tôi sẽ khóa cửa để kéo dài thời gian nên đã cầm theo chìa khóa đến. Nghe thấy tiếng anh ta cầm chìa khóa để mở cửa, tôi lập tức phát hoảng.
Nhìn quanh nhà vệ sinh một vòng, căn bản chẳng có chỗ nào để trốn, mắt thấy anh ta sẽ ập vào ngay lập tức, tôi chẳng còn đường nào để đi, chỉ có thể cá cược một lần. Tôi lập tức móc điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi hai tin nhắn ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một tin nhắn gửi cho Chu Phong, tin nhắn còn lại gửi cho Lục Kính Đình.
Tôi không tin tưởng trăm phần trăm một trong hai người bọn họ sẽ đến cứu tôi, nên cần phải thử một lần. Đêm nay, dù ra sao tôi cũng khó mà thoát khỏi vận mệnh bị ngủ này thôi.
Rất nhanh, người nọ đã mở được cửa, tôi chống tay trên bệ đỡ, vốc nước súc miệng, anh ta liếc tôi một cái, "Cậu Khôn đã sai người chuẩn bị sẵn nước ấm và khăn lông."
Anh ta nói rồi cầm túi xách thay tôi, rồi đến dìu tôi đi. Trong lúc ấy, tay anh ta không biết vô ý hay cố tình chà xát cạnh ngực tôi, khiến tôi càng thêm khó chịu. Tôi phải đẩy anh ta ra, nói để tôi tự đi. Anh ta nhếch môi một cái, không bước đến chạm vào tôi nữa, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại chất chứa dục vọng trần trụi. Anh ta còn lẩm bẩm nói một câu gì đó, tôi không nghe được hết, sơ sơ là mắng tôi giả vờ thanh cao.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi không để ý, bị anh ta đưa thẳng vào văn phòng. Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là em trai bị người ta trói gô quăng nằm dưới đất. Thấy trên mặt đất chỉ toàn là máu, tôi lập tức phát hoảng, muốn bước lên xem tình hình, thì cửa đằng sau lại bị người khác mở ra, "Cô tên Tân Ái Phương? Đây là em trai cô ?"
Lòng tôi cả kinh, quay đầu tức khắc nhìn thấy cậu Khôn không biết đã xuất hiện sau lưng tôi từ bao giờ, điều càng khiến tôi ngạc nhiên hơn cả, đó là anh ta lại biết thân phận của tôi.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”