“Tu La.” Người kia thở dài như vậy, “Ngươi thật sự làm ta thất vọng!” Nhẹ tênh như mây gió, lại đủ để đập nát mặt nạ kiên cường nhất.
Thất vọng? Ha ha, thất vọng!
“Chính là một câu thất vọng này sao? Ta còn tưởng là huynh sẽ hận ta cơ! Hóa ra chỉ là một câu thất vọng này…” Thân thể y hơi run rẩy lảo đảo, y thà là được hận, cũng không muốn nhận được mỗi thất vọng!
Rõ là, mỉa mai biết bao! Người kia đã đem toàn bộ tình yêu cho Khuynh Thành, mà với y, dù là hận cũng bủn xỉn!
Ngân phát che phủ bên mặt y, tóc này, là vì người mà một đêm bạc trắng, trong bích mâu sâu thẳm lưu động nỗi thống khổ, ròng rã ba trăm năm tuế nguyệt, mãi thắm thiết nhìn chăm chú dung nhan vĩnh hằng đang ngủ say trong tảng băng màu lan nhạt, chính là đôi mắt này đây.
Hoàng tuyền chi chủ cười đôi tiếng trầm thấp, vẻ tươi cười thập phần cay đắng, rồi y bỗng nhiên biến sắc, một búng máu tươi rốt cuộc không kiềm chế được, phun lên vạt áo trắng như tuyết, nhìn mà đau lòng.
“Phi Thiên bệ hạ?!” Thượng vị Ma tộc có mặt đều kinh hô, chỉ có Chỉ Sát Ma Nhan tái nhợt mặt vô lực dựa ra sau, mà Độc Thánh U Minh thì ngẩn ngơ nhìn hết thảy, như là tâm tư đang lạc vào cõi tiên, hoàn toàn không ở nơi này, chỉ riêng viên hồng trĩ trĩu nặng chực rơi ở đuôi mắt kia dường như càng tươi đẹp hơn.
Dần dần, trong đôi mắt lãnh khốc của Thánh Quân Vĩnh Dạ cũng lộ ra vẻ mỏi mệt ưu thương giấu rất sâu. Nhìn thấy Tu La như vậy, những lời nhẫn tâm đã chuẩn bị nói lại chẳng thốt được một câu.
Nhớ khi mới quen bên cầu Nại Hà, bỉ ngạn hoa nở rộ, hừng hực như lửa. Mùi bỉ ngạn hoa, thanh sảng mà lộ ra vị đắng nhàn nhạt, đặc biệt giống với hơi thở của Vĩnh Dạ. Việc này đương nhiên chẳng cần khó hiểu, nhớ ngày xưa Diễm Hoàng chính là dùng thất minh chi, thương hải lệ làm Thần Hi của minh, dùng bỉ ngạn hoa, vong xuyên thủy làm Vĩnh Dạ của ám.
Bỉ ngạn hoa, có thể nói là mẫu thân của Ma giới chí tôn này, nằm trong lòng khóm bỉ ngạn hoa, Vĩnh Dạ cảm thấy sự thoải mái hài lòng ít có.
Vừa mở mắt, liền thấy đôi mắt trong veo lại phong mang lăng lợi đang từ phía trên tò mò nhìn y, mái tóc xanh thật dài buông xuống, lướt qua mặt khiến y nhột muốn hắt hơi. Y mỉm cười đẩy tóc người kia ra, trong đôi mắt nọ đột nhiên hiện lên một tia khiêu khích, tức khắc ống tay áo bay lên, cánh bỉ ngạn hoa bay múa ngập trời, bên cầu Nại Hà hai cao thủ tuyệt thế đánh nhau một trận kinh thiên, một người nhàn nhã, chỉ muốn vui đùa, một người từng bước áp sát, trong lòng giận dỗi.
Thời gian vạn năm, tình cảnh Ma giới Thánh Quân cùng người tương phùng có thể coi là chấn động, để lại ấn tượng sâu sắc cho y, chỉ có ba lần.
Lần đầu tiên, là khi vừa mở mắt, trông thấy Thần Hi. Thế giới đều là hắc ám hoàn toàn, trong hắc ám y thậm chí chẳng biết bộ dáng của mình, sau đó ngay sâu trong hắc ám kia, quang minh sinh sau cuối cùng từng bước lớn mạnh, nam tử trẻ tuổi bước ra từ trong ánh sáng, giữa mi vũ khắc vẻ cô độc không khác gì mình, thấy y, Vĩnh Dạ có loại vui mừng không nói nên lời.
Lần thứ ba, là khi bất ngờ đi qua vùng trời đảo quốc Phi Chân, trong ánh lửa Khuynh Thành im lặng nhìn trời, muốn khóc mà vô lệ, chỉ nháy mắt đã khiến tim Vĩnh Dạ đập thình thịch vạn năm vẻn vẹn một lần. Y ôm Khuynh Thành đang hôn mê trong lòng, nụ hôn trìu mến tột cùng không cầm nổi hôn lên vầng trán lạnh lẽo của thiếu niên, thiếu niên vẻ mặt thống khổ, trên mặt còn vương một giọt nước lóng lánh, nhưng đó không phải lệ, mà là giọt nước do trận sóng lớn ngập trời vừa bắn lên.
Một lần còn lại, chính là khi cùng Hoàng tuyền chi chủ không đánh không quen, giữa những cánh hoa xoay tròn bay lên như mưa máu, tuyết y nhẹ nhàng, ô phát bích mâu. Tu La khẽ mân cánh môi mỏng, mắt phượng hẹp dài bay nghiêng lóe ra quang hoa vừa quật cường vừa bội phục, dù sao cũng sẽ tuyệt đối không khinh ý thỏa hiệp. Khi đó ai có thể nghĩ đến ngày sau giữa họ, sẽ có mấy ngàn năm rối rắm?
Tu La, phải là như vậy, là bảo kiếm phong mang tất lộ, là cơn gió tự do phóng túng, không ai có quyền che giấu mị lực không gò không bó của y, kể cả y!
Hiện tại, mái tóc bạc của y, là thời điểm đó một đêm hình thành, sắc thái lạnh băng lại tuyệt quyết. Y cư nhiên tiếp nhận điều kiện của Thiên phi Minh Hà, hiếp bức Hoàng Tuyền, hãm hại Triêu Nhan, bao nhiêu sinh mệnh vô tội bởi vì một câu mệnh lệnh “Huyết tẩy Già Lâu La cung, không lưu người sống” mà tan thành tro bụi. Bởi vì y hận, thời đổi cảnh dời, y đã biết hận!
Tu La như vậy, không thể nghi ngờ là sẽ làm người ta đau lòng.
Chính là một câu thất vọng này sao? Ta còn tưởng là huynh sẽ hận ta cơ! Hóa ra chỉ là một câu thất vọng này…
Nhìn vệt máu đỏ thắm chói mắt trên vạt áo Tu La, Vĩnh Dạ nói thầm trong lòng, y không có lý do gì để hận Tu La, bởi vì người đáng hận nhất kia, chính là y.
Nhất là lúc nhớ đến Khuynh Thành, nhớ đến dáng vẻ Khuynh Thành mình đầy thương tích trong Già Lâu La cung, cho dù là khi không kiềm chế được rên rỉ đau đớn, ánh mắt cũng là lạnh lùng. Khuynh Thành, chưa bao giờ đem tim cho y, mà y, cũng chưa bao giờ muốn thử tiếp nhận trái tim khác nữa.
Tình yêu trên đời, chỉ một phần này, là biển cạn đá mòn, là không thể quay đầu.
Y vậy. Tu La cũng vậy.
Những ngày thế nào? Nếu được bên huynh, những ngày thế nào chẳng tốt…
Bích mâu si si nhìn Thánh Quân ảm đạm trên vương vị, với máu tươi bên môi, Tu La dường như hoàn toàn không thấy. Lời y trầm mặc đã nhiều năm như vậy, thậm chí năm đó lúc Vĩnh Dạ chính miệng thừa nhận “Ta đâu chỉ thích y? Ta căn bản là yêu y”, vẫn giấu tận đáy lòng, hiện giờ đã nói ra, nói ra rồi, thì không thể thu lại nữa.
Có vài thứ, định trước là phải phát sinh vào lúc này.
Tu La cười, cười rất tùy hứng rất bi tráng, từng có nữ nhân xuất hiện trong mộng nói với y một câu, nữ nhân nọ là yêu nữ trong miệng mọi người công nhận, nhưng một câu đó của nàng ta, y lại ghi nhớ vững vàng.
Ở trong mộng nàng ta nói với y: “Nếu ngươi đã định trước là không thể có được y, vậy thì, ai cũng đừng mong!”
Ôm tâm tư như vậy, Tu La thôi cười, rất bình tĩnh nói với Vĩnh Dạ: “Đại khái đây chính là tình kiếp mà phàm nhân vẫn nói ấy nhỉ? Chính như Khuynh Thành đối với huynh, chính như huynh đối với ta…. Ca ca, nếu ta hiện tại cùng huynh cáo biệt, huynh có vì ta mà buồn hay không?”
“Ngươi muốn làm gì?…” Vĩnh Dạ nhíu mày, sắc mặt thoáng biến, trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm không tốt.
“Không…” Chỉ Sát Ma Nhan vẫn có vẻ im lặng nhất đã đứng dậy, bất cứ ai cũng nhìn ra là y đang run rẩy thập phần kịch liệt. Hai hàng lệ trong ngấm ướt khăn gấm che trên mặt, y bi thương nói với Tu La, “Phi Thiên bệ hạ, đừng mà!…”bg-ssp-{height:px}
Những người còn lại vẫn đang sững sờ chưa hiểu nội tình, chỉ có Vĩnh Dạ bỗng nhiên tỉnh táo lại, cả giận nói: “Phi Thiên! Ngươi thật lớn gan!”
Hả? Cái gì? Mọi người đều cùng nhìn về phía Tu La, chỉ thấy toàn thân Tu La hiện tại bao phủ một lớp khí đen mông lung, vẻ tươi cười của y có vẻ càng lúc càng không chân thật.
Hóa ra là tình chú, tình chú truyền từ thượng cổ do Nguyệt Cơ sáng chế, có thể hối diệt hết thảy!
Mọi người đều kinh hãi, cái gọi là tình chú, tức là lấy nguyên thần làm tiền cược, liên hệ cùng dạng sự vật nào đó, đồng sinh cộng tử, thông thường liên hệ đều là người mình yêu, xưa nay những kẻ si tâm sao mà nhiều thế? Nghe nói năm đó Nguyệt Cơ dự định hạ trên người Diễm Hoàng, chẳng qua cuối cùng chưa được mà thôi. Chẳng lẽ, tình chú của Phi Thiên bệ hạ là hệ trên người Thánh Quân bệ hạ? Mọi người thấp thỏm bất an nhìn về phía Ma giới chí tôn, Hoàng tuyền chi chủ cược nguyên thần còn có thể là vì cái gì đây? Huống chi y quả thật có thực lực này.
“Được, Tu La.” Thánh Quân bệ hạ suy sụp thở dài, “Được lắm…”
“Ca ca… cũng cho là tình chú hạ trên người huynh sao?” Phi Thiên thất khiếu đổ máu, nụ cười thê lương khiến người ta xót xa, “Không, cho dù là đến bây giờ, ta vẫn sẽ không gây bất lợi cho ca ca.”
Nếu ngươi đã định trước là không thể có được y, vậy thì, ai cũng đừng mong!
Đúng vậy, Phi Thiên muốn hủy diệt, không phải y, không nỡ! Mà là mọi người trên đời! Một thế giới hoang lương, không có người, tự nhiên sẽ chẳng còn ai có thể được y!!
Tu La cười to, mạch máu toàn thân toác ra, trong khoảnh khắc ngã xuống kia, là Vĩnh Dạ phi thân lên, đỡ lấy y.
“Chết trong lòng huynh ôi…” Mắt Tu La đã bị máu phủ kín, chẳng nhìn được gì nữa, nhưng chỉ vòng tay của người kia, mới có thể làm y an tâm như thế? Cánh tay vĩnh viễn ngưng thành một độ cong tiếc nuối, y chỉ lưu lại một tiếng thở than thỏa mãn, “Ca ca… Vĩnh… Dạ…”
Thời gian lẳng lặng trôi qua, nước mắt Thánh Quân từng giọt rơi xuống, rơi lên khuôn mặt Phi Thiên không bao giờ còn nói cười với y nữa.
Y cả đời chỉ quý trọng ba người, vừa vặn đại biểu cho ba phần tình cảm ắt không thể thiếu theo lời phàm nhân, mà họ, đều lần lượt rời khỏi thế giới của y.
Đầu tiên là Thần Hi của tình thân, đệ đệ chào đời cùng y, hai người trước Vân Tiêu quan chém giết một trận. Sau đó là Khuynh Thành của tình yêu, người với y mà nói là quan trọng như vậy, thế nhưng trong lòng lại chưa từng có y. Hiện tại, ngay cả Tu La của tình bạn, vốn tưởng rằng cho dù thế giới hủy diệt vẫn sẽ đứng bên cạnh y, cũng bỏ y mà đi.
Vĩnh Dạ vùi mặt vào cổ Tu La, trong mùi máu tươi nồng nặc còn xen lẫn đôi chút mùi bỉ ngạn hoa, trong thanh sảng lộ ra vị đắng nhàn nhạt. Xin lỗi, ta thật sự quá tham lam, ta ích kỷ định vị các người theo cách nghĩ của mình, hiện tại mất đi các người, dường như là trừng phạt của ta.
Chỉ là thật sự khó mà tin được, ngươi đã rời đi mất…
“Bệ hạ.” Vĩnh Dạ chầm chậm ngẩng đầu, thấy là Chỉ Sát Ma Nhan đang quỳ trước mặt.
“Ma Nhan, không cần nói nữa, ta không muốn truy cứu gì cả, ngươi lui xuống đi…” Vĩnh Dạ khản giọng nói.
Môi Chỉ Sát Ma Nhan hiện lên nét cười khổ, y chậm rãi đưa tay lên, tháo chiếc khăn gấm vẫn che trên mặt xuống, ngay lập tức bao quát Thánh Quân, mọi người có mặt đều rùng mình.
Y có chiếc cằm thanh tú, khăn gấm che mắt chỉ khi thi pháp mới tháo xuống. Bởi vì phàm là những ai từng nhìn thấy ánh mắt y đều sẽ cam tâm tình nguyện mặc y sử dụng, cho nên có người đoán mắt y có lẽ còn mê người hơn cả Đãi Đọa Công Tước, bằng không làm sao có thể khiến người ta lạc mất tâm trí?
Thế nhưng hiện tại, mắt Chỉ Sát Ma Nhan đã để lộ trước mắt bao người, y không có con ngươi! Không, là nơi đó không có gì cả, chỉ có hai cái hốc đen ngòm!
“Đáng sợ lắm sao?… Kỳ thật thần đeo khăn gấm là vì che đậy,” có thể nhìn ra dung mạo Chỉ Sát Ma Nhan, có lẽ vốn cũng là tuyệt mỹ, “Thần là vì đạt đến cảnh giới cao nhất của thuật mê hoặc, có tư cách đứng sau Phi Thiên bệ hạ, mà tự hủy hai mắt… Chỉ có khi thi pháp, mắt thần mới hiển hiện ra.”
Y nói rất bình thản, nhưng người nghe lại cảm thấy chấn động mãnh liệt. Nói rồi y nghiêng mặt, phương hướng nhìn đối thẳng với Độc Thánh U Minh, y rõ ràng không có ánh mắt có thể nhiếp người, song Độc Thánh U Minh lại chẳng kiên trì được bao lâu đã tránh né.
“Nơi Phi Thiên bệ hạ hệ tình chú, là phong ấn phương Đông.” Chỉ Sát Ma Nhan lại quay đầu từng chữ nói với Thánh Quân bệ hạ, “Lúc này trong Huyễn Vân thành, tình cảnh đại khái còn đáng sợ hơn luyện ngục.”
Phong ấn tứ phương, đến đây toàn bộ giải trừ, hóa ra đây chính là tính toán của Tu La! Thánh Quân Vĩnh Dạ không nói năng động đậy, cũng chẳng biết y rốt cuộc có nghe hay không.
Nói xong quanh thân Chỉ Sát Ma Nhan cũng sinh ra hắc khí lờ mờ, Vĩnh Dạ bỗng trợn to mắt trừng y. Thì ra, y cũng dùng tình chú, y hệ, hẳn là Phi Thiên Tu La! Tu La đã đi, y tự nhiên cũng chẳng thể sống một mình! Nguyên thần tan hết, luôn có một người bầu bạn!
Quy khứlai hề, giác kim thịnhi tạc phi…
(Về đi thôi chứ, thấy hôm nay thị còn hôm qua phi)
Trong nháy mắt cuối cùng ấy, Vĩnh Dạ phảng phất trông thấy một thiếu niên thanh lệ ưu nhã, đứng giữa khóm bỉ ngạn hoa, ngoái đầu cười, mắt y, quả nhiên mê người vẻn vẹn trên đời, đây chính là tình cảnh khi Tu La sơ ngộ Ma Nhan sao? Vĩnh Dạ phảng phất nghe thấy y nói –
Tình kiếp của ta, Phi Thiên bệ hạ đối với ta.