Tạ Phùng Thù nhìn về hòa thượng phía trước, đối phương đã tự mình ngồi trên bồ đoàn, phảng phất như không nghe thấy tiếng quát lớn của phù điêu.
Tạ Phùng Thù bất đắc dĩ lên tiếng: “Này.”
Thấy đối phương nhấc mắt nhìn mình, Tạ Phùng Thù chỉ chỉ phù điêu: “Hình như đang gọi ngươi đó.”
Hòa thượng ngừng một chút, đáp: “Qua một chút nữa thì ổn thôi.”
Tiếng của hắn cũng như người, vạn phần lãnh đạm, tựa hồ sớm đã thành thói quen. Phù điêu kia lại quát một tiếng, ba tiếng qua đi, quả nhiên lại an tĩnh lại, đầu cũng từng chút từng chút quay trở về, một lần nữa biến thành vật cứng rắn lạnh như băng.
Tạ Phùng Thù lúc này mới cảm thấy bộ dáng vừa rồi của mình có chút mất mặt, thật sự không giống một tiên quân. Y sờ sờ mũi, phất y bào ngồi xuống, một lần nữa đổi lại bộ dáng vân đạm phong khinh, đem lời khách sáo vừa rồi lúc vào cửa còn chưa nói xong nói xong.
“Đa tạ tu giả.”
Ngọn nến trên bàn khuôn mặt người trước mắt có chút mờ ảo không rõ, Tạ Phùng Thù nghĩ đến mấy câu vừa rồi tượng đá hô, do dự hỏi: “Tu giả pháp danh Giáng Trần?”
Giáng Trần ngước mắt nhìn Tạ Phùng Thù một cái, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu
Được rồi, xem ra tượng đá vừa rồi quả thật là gọi hắn. Trong lòng Tạ Phùng Thù tò mò muốn chết, lại ngượng ngùng do dự, chỉ hỏi tiếp: “Giáng Trần pháp sư vừa rồi có thấy một phụ nhân áo đỏ, còn có một đứa trẻ mới sinh đi theo?”
Tạ Phùng Thù vốn định nói một đứa bé toàn thân đẫm máu, lại lo lắng dọa người trước mắt, đang do dự nói như thế nào mới có thể uyển chuyển lại thích hợp, lại nghe thấy người trước mắt đã mở miệng.
“Tử Mẫu Quỷ.”
Tạ Phùng Thù ngẩn ra, Giáng Trần nói tiếp: “Thường gặp ở bên đường những nơi vắng vẻ hoang dã, giỏi dùng tiếng khóc của trẻ con hấp dẫn người đi đường. Quỷ Mẫu mặc áo đỏ tóc đen, quỷ tử phá bụng mà ra, thích ăn thịt người.”
“….Đúng vậy.” Tạ Phùng Thù đáp xong mới giật mình nói: “Ngươi biết à?”
Giáng Trần không trả lời, Tạ Phùng Thù cũng không thèm để ý, nói tiếp: “Ta xem trên sách viết, Tử Mẫu Quỷ trừ trước đến nay yêu thích dụ dỗ người đi đường ở quan đạo hoặc thôn dã, ở rừng sâu núi thẳm này cũng không thấy nhiều”
Y nhìn về phía Giáng Trần: “Tu giả ở đây tham thiền, trước đây đã từng gặp qua chưa?”
“Chưa từng.”
Giáng Trần nhẹ nhàng nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Núi sâu Đông Ngưng kéo dài mấy vạn dặm, chỉ riêng ngọn núi Tu Di này đã rộng ngàn dặm.”
Ngụ ý, hắn cũng cũng không rõ trong núi này có yêu quỷ tinh quái gì.
Thì ra ngọn núi này được gọi là Tu Di. Tạ Phùng Thù hơi ngửa mặt lên, tựa vào cột trụ phía sau.
Ngàn dặm đối với y mà nói đương nhiên không tính là xa, nhưng vì tìm nữ quỷ kia, tất nhiên phải tìm tòi mọi ngóc ngách trong khu rừng này, không biết phải tiêu hao bao nhiêu thời gian.
Tạ Phùng Thù chưa từ bỏ ý định hỏi: “Trừ ngươi ra, ngọn núi này còn có người khác sao, tương đối rõ ràng tinh quái trong núi?”
Giáng Trần không đáp hỏi trước: “Ngươi muốn tìm kia Tử Mẫu Quỷ làm gì?”
Tạ Phùng Thù bình chân như vại: “Công vụ bên người, không tiện nói nhiều.”
Giáng Trần liếc mắt nhìn y, tựa hồ cũng không có hứng thú, nhắm mắt bắt đầu nhẹ giọng tụng kinh. Tạ Phùng Thù nghe một hồi, đối phương tụng chính là “Diệu Pháp Liên Hoa Kinh”, thanh âm rất nhẹ, âm sắc trầm thấp. Tạ Phùng Thù nghe xong chưa tới nửa quyển liền buồn ngủ, nghiêng đầu tựa vào cột nhà ngủ thiếp đi.
Một giấc này Tạ Phùng Thù ngủ đến ám trời tối đất, tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng ngủ say như vậy. Đợi y tỉnh lại, bên trong Pháp Đường chỉ còn lại một mình y, còn có ngọn trường minh đăng trên bàn.
Y sửa lại đạo bào rồi đẩy cửa ra ngoài. Trong viện yên tĩnh, đồng dạng không thấy bóng người. Tạ Phùng Thù một đường ra khỏi cổng chùa, mới nhìn thấy bộ tăng bào trắng tuyết dưới Vạn Cổ Xuân.
Đại khái là nghe được động tĩnh phía sau, Giác Trần quy đầu lại liếc mắt nhìn.
Lúc này sắc trời đã sáng, một cây Vạn Cổ Xuân kia hiện ra càng thêm rõ ràng trước mặt Tạ Phùng Thù, cành lá phảng phất như chạm trời, ngàn hòa trùng điệp giống như tuyết, bị gió núi thổi qua, cánh hoa nháy mắt rơi xuống, rơi xuống trước chùa. Mà hoa thượng dưới tàng cây mặt mày lạnh lùng như tuyết, ánh mắt dừng trên người Tạ Phùng Thù cơ hồ làm cho y hô hấp không thông.
Tạ Phùng Thù nhìn Giáng Trần, thầm nghĩ người như vậy xuất gia làm hòa thượng thật sự là có chút đáng tiếc. Nghĩ lại, người như vậy vẫn nên làm hòa thượng tốt, bằng không đi một lần trên hồng trần trăm trượng kia, làm tổn thương không biết bao nhiêu trái tim khuê nữ.
Trong lúc đã thả hồn trên mây, Tạ Phùng Thù đã đi tới dưới tàng cây sóng vai với Giáng Trần.
Chạm ánh mắt người ở khoảng cách gần, Tạ Phùng Thù mới đột nhiên lấy lại tinh thần, phỉ nhổ trong đầu mình suy nghĩ lung tung, né tránh ánh mắt Giáng Trần ngửa đầu nhìn cây đầy hoa kia, thuận miệng hỏi: “Cây này ra hoa thật tươi tốt, không biết nở tổng cộng bao nhiêu đóa?”
Trời đất chứng giám, hỏi hỏi xong Tạ Phùng Thù liền hối hận. Vạn Cổ Xuân cành lá um tùm, ngàn hoa như biển, ai không có việc gì làm sẽ đếm chơi, vấn đề này ngu ngốc này, thật sự không phù hợp với dáng vẻ thanh phong ngạo cốt của Lăng Hành tiên quân.
Y ho nhẹ một chút, muốn đổi để tài, không ngờ Giáng Trần nhìn y một cái, đáp: “Một vạn chín ngàn bảy trăm một mươi bảy đóa”
… …
Không ngờ trên cõi đời này thật sự có người nhàm chán như vậy, quả thật bản tiên quân đây kiến thức nông cạn.
Giáng Trần dường như không thấy vẻ mặt khó nói thành lời của Tạ Phùng Thù, chỉ nói: “Từ chỗ ta đi về phía đông ba trăm dặm chính là trước núi Tu Di, gọi là Minh Kính Đài, ở đó có một con hắc xà đã tu hành ngàn năm.”
Tạ Phùng Thù nghe vậy lập tức quay đầu nhìn về phía Giáng Trần, quả nhiên, Giáng Trần tiếp tục nói: “Có lẽ hắn có thể tra được hành tung của Tử Mẫu Quỷ.”
Thấy ánh mắt sáng lên của Tạ Phùng Thù, Giáng Trần ngược lại nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nói tiếp: “Ngươi đợi lát nữa phải cẩn thận một chút —— tính tình của hắn không tốt lắm.”
Tạ Phùng Thù còn không rõ ‘tính tình không tốt’ của vị này tới trình độ nào, chỉ cần chuyện có khả năng chuyển biến là được rồi. Y hướng về phía Giáng Trần cười một tiếng, giơ tay lên quy củ hành lễ.
“Làm phiền tu giả dẫn đường.”
Nụ cười này của y là chân tâm thực ý, làm phai đi tiên khí ung dung đoan chính trên mặt, ngược lại giống như một thiếu niên dưới nhân gian.
Minh Kính đà chính là phía trước núi Tu Di, Tạ Phùng Thù đã vàp tiên ban, Giáng Trần là người tu hành, đối với hai người bọn họ mà nói ngự phong mà đi cũng chỉ là uống xong một chén trà.
Dù sao vô luận là Phật tu hay Đạo tu, sơn quy ma mị, chỉ cần tu hành một thời gian dài thì có thể cưỡi mây đạp gió. Chẳng Chẳng qua Tạ Phùng Thù thấy Giáng Trần bất quá hai mươi bảy mười tám tuổi, cư nhiên nhất thời nhìn không ra đối phương tu hành bao lâu.
Phải tìm một cơ hội để hỏi.
Trong đầu y còn nghĩ ngợi, Giáng Trần bên kia đã ngừng lại.
“Phía dưới chính là Minh Kính Đài.”bg-ssp-{height:px}
Bọn họ dừng ở đỉnh một sơn cốc, Tạ Phùng Thù lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn xuống sườn núi.
Y vốn muốn khách khí nói lời cám ơn, lại hỏi động phủ của Hắc Xà Yêu một chút, nhưng chờ nhìn thấy toàn cảnh Minh Kính Đài, ánh mắt Tạ Phùng Thù chợt dừng lại, muốn nói cái gì liên quên mất rồi.
Phía sau Tạ Phùng Thù vẫn là dãy núi dài vô tận, trước mắt tất cả thế lại là đất cháy đen khô cằn, có một số chỗ đã khô cạn đến nứt nẻ vết nứt, phảng phất từng bị lửa lớn đốt cháy, chỗ cao nhất có một nửa gốc cây còn sót lại, đã sớm chết, cũng bị thiêu cháy đen kịt.
Một mảnh núi phạm vi trăm dặm này liếc mắt đều là như vậy, cư nhiên không có một chút vật sống. Chỉ có dưới sườn núi có một mặt hồ, mặt hồ yên tĩnh không sóng, phản chiếu cây khô cháy đen kịt này, càng lộ ra trong suốt, tựa như gương chiếu mỹ nhân không nhiễm bụi trần.
Giáng Trần thấy thần sắc Tạ Phùng Thù có chút khiếp sợ, mỏe miệng giải thích: “Bảy trăm năm trước Minh Kính Đài từng có thiên lôi giáng thế, dẫn đến hỏa hoạn không dứt.”
“Chẳng trách.”
Tạ Phùng Thù do dự một lát, rốt cục tiến lên một bước, bước vào trong lớp đất khô cằn.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Tạ Phùng Thù đi trong đó, luôn cảm thấy mình còn có thể ngửi thấy mùi khét khi cỏ cây thiêu đốt.
Y vừa đi được vài bước, chợt cảm thấy phía sau có điều khác thường, chợt nghe thấy Giáng Trần quát: “Tạ Phùng Thù!”
Tạ Phùng Thù lập tức xẹt chân lui sang bên cạnh vài bước, vừa ngẩng đầu, thấy chỗ mình vừa đứng bị một đạo trường tiên bổ ra vết dài thật sâu.
Đoạn trường tiên: roi dài.
Bên cạnh có một người đứng, ánh mắt không tốt nhìn Tạ Phùng Thù.
Tay phải hắn cầm một cái roi dài như mực, một thân hắc sắc đánh đoản, chỉ có cổ tay hơi buộc chặt. Tai trái đeo một cái khuyên tai cổ ngân hình thoi hình như lá trúc, bởi vì một kích vừa rồi ở giữa không trung nhẹ nhàng lay động.Trên mặt đeo nửa mặt nạ hoa văn đen, che kín nửa khuôn mặt bên trái, lộ ra một đôi mặt mày sắc bén như đao.
Tạ Phùng Thù bừng tỉnh, đây đại khái chính là vị chủ Minh Kính Đài tính tình không tốt lắm kia.
Giáng Trần không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau hai người, sắc mặt không thay đổi gật đầu với người tới.
“Vị này chính là Lăng Hành tiên quân Tạ Phùng Thù.”
“Lăng Hành tiên quân?”
Đối phương đọc lại một lần, mày kiếm khẽ nhíu, cười lạnh nói: “Tiên quân không ỏ trên trời sống cho tốt, đến Minh Kinh Đài của ta đây làm gì?”
Giáng Trần cũng không đáp lời, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Phùng Thù, nói: “Trường Tứ Quân, Trào Khê.”
Tạ Phùng Thù rốt cục cũng nhìn ra rồi, vị Minh Kính Đài chủ trước trước mắt này chẳng những tính tình không tốt, càng không thích hàng ngũ tiên quân tu giả. Mà Tạ Phùng Thù từ trước đến nay không thèm để ý những thứ này —— nếu y để ý, thì đã sớm đánh đồ bỏ Phù Quang Quân kia đến chết đi sống lại rồi. Huống chi hiện tại y có việc cầu người, chỉ làm bộ không nhìn ra thái độ đối phương, tười tủm tỉm gật đầu với hắn.
“Làm phiền rồi.”
Trào Khê liếc mắt quan sát y từ trên xuống dưới, quay đầu nói với Giáng Trần: “Ngươi mang hắn tới làm gì?”
Ngữ khí của hắn vẫn không tốt như trước, nhưng nhìn qua đối với Giáng Trần rất quen thuộc, Giáng Trần cũng trực tiếp nói: “Đêm qua Lăng Hành tiên quân đi ngang qua Tu Di, bị Tử Mẫu Quỷ tập kích.”
“Tử Mẫu Quỷ?”
Trào Khê tựa hồ cũng không nghĩ tới, nghe vậy ngẩn ra, lập tức cau mày, bộ dáng không tin: “Tu Di này từ khi nào có Tử Mẫu Quỷ?”
“Cho nên muốn nhờ ngươi tìm một chút.”
Trào Khê nhìn hai người, tựa hồ đang suy nghĩ tính chân thật của lời này, một lúc lâu sau mới nói: “Phiền phức.”
Hắn tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng không từ chối. Thu hồi roi dài đặt tay lên môi huýt sáo một tiếng.
Tiếng huýt sao vang lên giữa thung lũng. Một lát sau, Tạ Phùng Thù nghe được hàng loạt động tĩnh trong núi,, phảng phất như rất nhiều động vật đồng loạt bò sát trong rừng, bốn phương tám hướng mà tới.
Trào Khê thả tay xuống, lạnh lùng nói: “Chờ đi.”
Ba người cứ như vậy đứng trên đất cháy của Minh Kính Đài, trong lúc nhất thời đều an tĩnh lại. Thấy Trào Khê vẫn nghiêm mặt như trước, Tạ Phùng Thù cũng không tự mình làm mất mặt mà mở miệng, quay đầu nhìn quanh bốn phía.
Bốn phía đều là bụi mù màu đen, Tạ Phùng Thù nhìn hồi lâu, lại đem ánh mắt nhìn về phía cây cổ thụ không trọn vẹn trên đỉnh núi.
Cái cây kia đã hoàn toàn không còn cành lá, bất quá còn lại một chút thân cây rách nát lộ ra đất cháy, Tạ Phùng Thù lại không tự giác nhìn hồi lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Đây là cây gì vậy?”
Tào Khê mặt lạnh nhìn y, trên mặt thiếu chút nữa viết “Liên quan gì tới ngươi”, Giáng Trần ở một bên mở miệng đáp: “Ngô đồng.”
Truyền thuyết kể rằng phượng hoàng đông du từng sinh sống trên thần mộc, thần mộc chính là ngô đồng. Cây ngô đồng trước mắt này mặc dù không trọn vẹn không chịu nổi, nhưng vẫn nhìn ra được hẳn là một cây cổ thụ.
Đáng tiếc.
Tạ Phùng Thù nghĩ như vậy, còn muốn hỏi một chút vụ cháy rừng bảy trăm năm trước là chuyện gì xảy ra, Trào Khê ở một bên đột nhiên lên tiếng.
“Ra rồi.”
Vừa dứt lời, Tạ Phùng Thù nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động khẽ, một lát sau, một con bạch văn hắc xà to bằng ngón tay áp sát tuyết bò tới.
Tạ Phùng Thù sinh ra sợ rắn nhất, theo bản năng trốn về phía sau, Trào Khê có chút khinh thường nhìn y một cái, nửa ngồi nửa quỳ vươn tay ra.
Vẻ mặt Trào Khê đối với nó so với hai người tốt hơn nhiều, con rắn kia theo ngón tay Trào Khê mà lên, quấn quanh cổ tay hắn, ngẩng đầu khè khè hai tiếng
Trào Khê như khen ngợi sờ sờ đầu nó, ngước mắt nhìn về phía hai người.
“Tìm được, nhưng phỏng chừng không có tác dụng gì.”
Hắn nhìn về phía hai người, sắc mặt so với vừa rồi còn khó coi hơn vài phần.
“Con Tử Mẫu Quỷ kia chết rồi.”