Tử Mẫu Quỷ đúng là đã chết, thi thể ở trong một sơn động, cách chỗ Tạ Phùng Thù đêm qua đi qua hơn trăm dăm. Thi thể khô quắt, dường như bị hút đi linh khí, chỉ có một tấm da bao bọc xương cốt. Bụng nàng bị mổ ra, hồng y cùng huyết nhục tương liên, trải qua một đêm đã ngưng tụ, biến thành một khối nâu lớn lạnh lẽo cứng rắn.
Cách đó ba, năm bước, là quỷ tử nằm sấp trên mặt đất, đầu uốn cong với biên độ quỷ dị, Trào Khê cúi người lấy tay chạm vào trong chớp mắt, lập tức ghét bỏ thu tay về.
“Cũng đã chết.”
Thoạt nhìn là lúc không hề phòng bị bị một đòn mất mạng.
Ba người đứng trong sơn động đối mặt với hai cỗ thi thể khô hai mặt nhìn nhau..
Đêm qua khi Tạ Phùng Thù hỏi pháp khí từ Tử Mẫu Quỷ, đối phương lập tức đoán được y là tiên quân, trong đó tất có nội tình. Tạ Phùng Thù vốn định thuận theo điều tra, nhưng hôm nay Tử Mẫu Quỷ vừa chết, manh mối đầu tiên mà Tạ Phùng Thù xuống núi gặp phải cứ như vậy bị chặt đứt.
Nhưng chuyện đã đến nước này, y cũng nghĩ thoáng ra, chỉ coi như vận khí mình không tốt.
Mệnh Bàn thì chậm rãi đi tìm thôi.
Tạ Phùng Thù khẽ thở dài, chắp tay về phía Giáng Trần và Trào Khê: “Đa tạ hai vị giúp đỡ.”
Trào Khê ôm tay dựa vào vách núi, lạnh lùng đáp: “Nếu không phải liên quan đến Minh Kính Đài, ai muốn giúp ngươi.”
Giáng Trần ở một bên chưa từng trả lời, mí mắt hắn rũ xuống, một tay hướng về phía thi thể Tử Mẫu Quỷ trước mắt đọc bài kệ, ánh mặt trời từ ngoài sơn động chiếu vào nửa mặt hắn, chiếu đến mi mục thâm thúy.
Trong lúc nhất thời mấy người đều yên tĩnh lại.
Tạ Phùng Thù nhìn Giáng Trần hoàn lễ với thi thể, trong lòng đột nhiên có chút xúc động, vừa định nói một câu “Tu giả từ bi”, một khắc sau, liền nhìn thấy Giáng Trần ngồi xổm người đưa tay vào trong bụng quỷ mẫu bị xé ra.
Tạ Phùng Thù: “…!!!”
Hòa thượng này có chuyện gì vậy!
Trào Khê ở một bên đại khái cũng không nghĩ tới, thấy thế hơi đứng thẳng người
Giáng Trần ở dưới ánh mắt hai người mặt không đổi sắc như trước, tay phải khẽ động, tựa hồ đang tìm cái gì đó. Một lát sau, tay hắn dừng lại, cầm một sợi chỉ màu đỏ sậm, chậm rãi từ trong bụng Quỷ Mẫu kéo ra một thứ.
Tạ Phùng Thù trong lòng cả kinh, lúc này mới phát hiện vừa rồi trong vũng máu trên bụng Quỷ Mẫu lại ngưng tụ sợi chỉ đỏ này, chỉ lộ ra một chút đầu dây, căn bản nếu không chú ý thì nhìn không ra.
Giáng Trần đứng thẳng dậy, Tạ Phùng Thù lập tức tới gần nửa bước nhìn qua, ngay cả Trào Khê cũng đứng gần một chút.
Giáng Trần lấy ra là một cái mộc bài màu đen dài, mặt trên dính đầy máu bẩn. Kích thước ước chừng một ngón tay dài, chiều rộng bằng nửa ngón tay, chỉ dùng sợi chỉ màu đỏ sậm đơn giản buộc lại, trên mộc bài khắc một con hắc ưng giương cánh muốn bay, cũng đã bị máu thấm ướt. Phía dưới còn có hai chữ, giống như tên, nhưng lại không phải tiếng Hán.
Tạ Phùng Thù cẩn thận phân biệt, còn đang suy nghĩ trong điển tịch có ghi chép văn tự liên quan hay không, lại nghe Giáng Trần mở miệng nói: “Ba Âm.”
Tạ Phùng Thù sững sờ: “Cái gì?”
“Văn tự trên mộc bài phiên dịch là Ba Âm, là tên người.”
Trên tay Giáng Trần dính vết máu, theo lý mà nói là điều cấm kỵ của Phật gia, hắn thoạt nhìn lại không thèm để ý chút nào: “Đây là văn tự Vu Chử.”
“Vu Chử?”
Tạ Phùng Thù lần đầu tiên nghe nói cái tên này, vẻ mặt mờ mịt nhìn Giáng Trần.
Giáng Trần vừa nhấc mắt liền tiếp xúc với ánh mắt của y, dừng một chút vẫn tiếp tục nói: “Bộ tộc Vu Chử này sống lâu ở trong núi phía Tây Nam, hoàn toàn cách biét với thế gian mấy ngàn năm. Trong tộc lấy đại bàng làm đồ đằng, dũng mãnh thiện chiến. Bởi vì đầm lầy mãnh thú Tây Nam rất nhiều, tộc nhân tùy thân đeo mộc bài trầm hương khắc tên cùng đồ đằng, cầu thiên thần phù hộ.”
Đồ đằng
“Ồ?” Tạ Phùng Thù mắt sáng lên, “Vị kia là thiên thần nào?”
Giáng Trần trầm mặc chốc lát, đáp: “Xi Vưu.”
“…” Tạ Phùng Thù cũng im lặng.
Y vẫn tưởng rằng là vị thần tiên nào đó hiện tại đang ở trên trời, có thể đi tìm được một chút manh mối, không nghĩ tới vị lão tổ tông chênh lệnh ngàn vạn năm này.
Thời kỳ thượng cổ, Viêm Hoàng nhị đế cùng Chiến Thần Xi Vưu đánh một trận kinh động thiên địa, sau đó nhị đế được Nữ Oa giúp đỡ, tiêu diệt Xi Vưu và Trác Lộc, đến lúc này thống nhất nhân giới, đã là lão hoàng lịch mấy vạn năm trước, hiện giờ tiền nhân đều đã qua đời, Tạ Phùng Thù còn có thể đi đâu tìm.
Giáng Trần cũng không lên tiếng nữa, tựa hồ muốn đem mộc bài trong tay đưa cho Tạ Phùng Thù, vừa mới vươn tay ra, lại đột nhiên thu về.
Tạ Phùng Thù vừa chuẩn bị đưa tay đón: “…”
Y ngẩng đầu nhìn Giáng Trần, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, đối phương lại giống như không nhìn thấy, chỉ nói: “Nhưng đây cũng là chuyện từ rất nhiều năm trước, từ lúc ta tu hành tới này chưa từng ra khỏi Tu Di, đã không biết trời đất bên ngoài ra sao.”
Mặc dù như vâyh, Tạ Phùng Thù cũng đã nhìn hắn bằng một con mắt khác, kính trọng, khiêm tốn hỏi: “Xin hỏi đại sư đã tu hành ở quý địa bao nhiêu năm?”
Giáng Trần dừng một chút, đáp: “Bảy trăm năm.”
Giọng nói vừa dứt, Trào Khê phía sau phát ra một tiếng cười nhạo.
Tạ Phùng Thù như bị sét đánh: “… Bao nhiêu!”
Bảy trăm năm!!
Bảy trăm năm đối với nhân gian không phải là số thập phân, đã có thể làm cho Đông Hải dương trần, thương hải tang điền. Tu hành coi trọng tư chất, cho dù linh căn hơi có khiếm khuyết, chỉ cần dốc lòng tu hành, bình thường bốn năm trăm năm coi như đủ, không biết hòa thượng trước mắt này từ đâu lăn qua lăn lại hai trăm năm —— vả lại còn chưa phi thăng.
Đông Hải dương trần, Thương hải tang điền
Trọng điểm là, bảy trăm năm sau, ai biết tộc Vu Chử kia còn ở đó hay không.
Nhưng Tạ Phùng Thù nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy văn tự trên mộc bài kia cũng không gạt người, ít nhất có thể chứng mình hiện tại tộc nhân Vu Chữ vẫn tồn tại.
Mà theo lời hòa thượng từng nói, tộc Vu Chử hoàn toàn cách biệt với thế gian đã mấy ngàn năm, tại sao bỗng dưng lại xuống núi, mộc bài dùng đề cầu phúc tại sao lại ở trong bụng Tử Mẫu Quỷ?
Trên đường từ sơn động trở về chùa Tạ Phùng Thù suy nghĩ một đường, thẳng đến trước chùa, lại thu hồi suy nghĩ nhìn về phía Giáng Trần.
Hòa thượng này đã tu hành được bảy trăm năm, thực sự là…kiên trì bền bỉ.
Quy củ tu hành Phật giáo cực kì nghiêm khắc, cần đoạn mười giới trọng và bốn mươi tám giới khinh, tu tập đạt ngũ thừ, sau khi chứng được tứ quả thì chờ đến ngày giác ngộ, mới có thể tây dẫn Tam Trùng Thiên. Hòa thượng trước mắt đã tu bảy trăm năm mà không được phi thăng, chỉ có hai loại khả năng:
Mười giới trọng và bớn mươi tám giới khinh
Ngũ thừa- Tứ quảbg-ssp-{height:px}
Một là thiên tư ngu dốt, tu hành không thành.
Nhưng đối phương lại học rộng biết nhiều, vừa biết sơn tinh quỷ mị, cũng biết phong cảnh nhân gian. Phép thật mặc dù chưa từng chứng kiến, nhưung thừa dịp ngự phong cũng không rơi dưới Tạ Phùng Thù, phỏng chừng cũng miễn cưỡng nhìn được.
Thứ hai còn nghiêm trọng hơn, hòa thượng này phạm vào một trong mười nghiệp.
Mười nghiệp
Nếu hòa thượng này phạm nghiệp, ngược lại nói thông suốt —— bằng không làm sao bảy trăm năm còn lưu lại trên đời, hơn nửa đêm còn có Thạch Phật hiển linh, hỏi hắn có biết hối hận hay không
Nhưng Tạ Phùng Thù vừa nhấc mắt, cách gương mặt tuyệt trần của đối phương, suy đoán trong lòng lại lung lay sắp đổ.
Một hòa thượng như vậy, sống lâu ở thâm sơn này bảy trăm năm, Phật đường đơn sơ như vậy, còn có thể đi đâu phạm nghiệp?
Tạ Phùng Thù nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy, đại khái là đối phương không có Phật duyên gì, không lọt vào pháp nhãn của tam thế Chư Phật.
Tam thế Chư Phật
Hai người một trước một sau vào chùa, trong tiếng lá trúc xào xạc, Giáng Trần nhìn về phía Tạ Phùng Thù: “Tử Mẫu Quỷ đã chết, kế tiếp ngươi có tính toán gì?”
Tạ Phùng Thù bất thình lình bị hỏi, theo bản năng trả lời: “Đi Tây Nam.”
“Đi tìm chủ nhân của mộc bài kia?”
“Đúng vậy.”
Giáng Trần dừng một chút, không mang theo cảm xúc mà đánh giá khách quan: “Không khác gì mò kim đáy biển.”
Tạ Phùng Thù làm sao không biết chứ. Y cười khổ một tiếng nói: “Tu giả không biết, thiên giới có một loại pháp khí bị trộm cắp, sợ có đại hiểm, coi như là mò kim đáy biển, ta cũng phải xuống biển vớt vậy.”
Giáng Trần hỏi ngược lại: “Là ngươi làm mất sao?”
“Ách.” Tạ Phùng Thù sững sờ, “Cũng không phải ta.”
Giáng Trần: “Vậy chuyện đó liên quan gì đến ngươi?”
…Phật tu nói cắt thịt nuôi chim ưng, phổ độ chúng sinh ở đâu!
Nhưng bỏ qua câu câu cuối cùng, Tạ Phùng Thù trong lòng biết Giáng Trần nói cũng không phải không có đạo lý, mình mấy trăm năm không xuống thế gian, cảm giác về phương hướng lại kém cỏi vô cùng, lúc tới thiếu chút nữa ngay cả Đông Ngưng cũng không tìm được, chứ đừng nói là hôm nay còn muốn đi núi rừng Tây Nam tìm người.
Nếu như không có Giáng Trần, ngay cả mộc bài kia là cái gì y cũng không biết.
Chậc, khó quá.
Nhưng Tạ Phùng Thù lại không cam lòng dẹp đường hồi phủ như vậy —— ở trước mặt thằng nhóc Minh Kha kia, mất mặt thì cũng thôi đi, nếu ngày nào đó các tiên quân khác đến, đặc biệt là Bùi Ngọc vĩnh viễn không hợp với mình biiets được, khuôn mặt này của y còn biết để ở đâu.
Y vừa nhíu mày vừa đi về phía trước, giương mắt nhìn hòa thượng, tăng bào trắng tuyết, dáng người thon dài.
Thoáng chốc linh quang Tạ Phùng Thù chợt lóe, giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Mạch Nhâm Đốc
Cái này có gì khó, ta đem hòa thượng này cùng nhau lên đường, không phải dễ dàng hơn sao!
Tạ Phùng Thù thông suốt, cảm giác tất cả vấn đề dều dễ dàng giải quyết. Y đuổi theo Giáng Trần vài bước, không chút nghĩ ngợi nói ra: “Khong bằng tu giả cùng ta rời núi đi!”
Giáng Trần vừa mới đẩy cửa pháp đường ra, nghe vậy động tác trên tay dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Phùng Thù.
Mặt hắn không thảy đổi, Tạ Phùng Thù lại không hiểu sao có chút chột dạ, mới phát giác mình có chút đường đột, vội vàng nói: “Chuyện này liên quan trọng đại, làm phiền tu giả.”
“Ta tu khổ đạo, không nên nhập thế.” Ngữ khí Giáng Trần bình tĩnh không sóng gió: “Ngươi vẫn nên trở về đi.”
Nói xong, hắn một lần nữa bước vào pháp đường.
Tạ Phùng Thù sao có thể dễ dàng từ bỏ, bám sát phía sau Giáng Trần.
“Tu gia, ngươi cân nhắc lại đi, coi như vì chúng sinh trong thiên hạ tích đức làm việc thiện…”
Y như con ong mật vo vo không ngừng, vây quanh Giáng Trần. Đối phương phương lại làm ngơ, ngồi ở trên bồ đoàn, lại lấy chuỗi châu ở tay trái, lần từng viên một trong tay, ý tứ muốn tham thiền nhập định.
Tạ Phùng Thù cũng cùng ngồi xuống, trái một câu “Giáng Trần tu giả”, phải một câu “Giáng trần pháp sư”, còn gọi đến mức trầm bổng du dương, vừa gọi vừa nghiêng đầu xem thần sắc Giáng Trần.
Tạ Phùng Thù người này, đại đa số thời gian đều luôn tùy hứng, trời sập xuống cũng lười chớp mắt. Có lúc gặp chuyện thì cố chấp đến người khác phát phiền. Ví dụ như giờ phút này, giống như đang gọi hồn vậy, hơn mười mấy tiếng liền, ngữ khí cũng không trùng lặp, so với thạch Phật lúc nửa đêm biết đông còn đáng ghét hơn một chút.
Giáng Trần đại khái cũng cảm thấy phiền, chờ Tạ Phùng Thù gọi đến tiếng thứ mười bảy, hắn rốt cục mở mắt ra.
Tạ Phùng Thù đang dùng tay chống đầu nhìn trộm sắc mặt hắn, bất ngờ không kịp đề phòng bị tóm gọn, có chút xấu hổ thẳng lưng lên, ho nhẹ một tiếng, ý vị sâu xa.
“Tu giả ở đây khổ tu đã bảy trăm năm nhưng vẫn không thay đổi tâm chí, thật sự làm cho người ta kính nể. Nhưng ta nghe nói năm đó Bồ Tát cúi đầu, bởi vì thấy chúng sinh đều khổ mà sinh ra đại từ bi tâm, nguyện ban phước cho thế gian vạn vật sinh linh ly khổ đắc lạc, bởi vậy một chốc liền phi thăng thành thánh.”
Tạ Phùng Thù nói: “Nhưng hôm nay, pháp khí của thiên giới bị yêu ma trộm mất, nếu bởi thế mà sinh họa, nhân giới tất nhiên sẽ hứng mũi chịu sào đầu tiên. Tu gia chính là Phật tu, lòng dạ tù bi, chẳng lẽ chỉ độ mình mà không độ người sao?”
Những lời này của Tạ Phùng Thù nghe có vẻ khẩn thiết, Giáng Trần nghe xong, giương mắt nhìn chăm chú vào Tạ Phùng Thù.
Trong lúc nhìn nhau, Tạ Phùng Thù mới phát hiện, ánh mắt Giáng Trần màu hổ phách hơi nhạt, dưới ánh mặt trời thông suốt như lưu ly, lại bị mi dài che một chút, lộ vẻ thông suốt không nhiễm bụi trần.
Càng lộ rõ vẻ thanh lãnh bạc tình.
Phảng phất ngàn vạn thế sự đều không lọt vào mắt hắn.
Không biết qua bao lâu, Tạ Phùng Thù nghe được người trước mắt mở miệng, thanh âm trầm thấp, lạnh như tuyết mùa đông ngoài chùa.
“Mặc dù ta tu Phật, nhưng lại không có từ tâm. Cũng không độ mình, càng không độ chúng sinh.”
Giáng Trần nghênh đón thần sắc kinh ngạc của Tạ Phùng Thù, trong mắt không hề gợn sóng.
“Tiên quân mời trở về đi.”