Cậu kiềm chế cảm xúc, không hỏi hắn bất cứ câu nào mà ra ngoài. Lần này chắc là không giống như những lần khác, thái độ của hắn như không muốn có liên quan gì đến cậu nữa.
Ra khỏi bệnh viện cậu thấy Dương Kỳ đợi sẵn ở đó, cũng không thắc mắc tiến về chỗ gã. Gã mở cửa xe ý muốn cậu đi theo mình, dọc đường đi gã hỏi:
"Hùng Minh Khang sao rồi?"
"Đã tỉnh".
Nói tiếp: "Nếu anh muốn hỏi sao tôi làm vậy? Câu trả lời là trả ơn, ngoài ra không có gì. Nhưng tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội".
"Tôi rõ ràng là không đòi, sao em cứ muốn trả".
"Tôi không muốn có dính líu gì tới anh nữa".
"Là vì nó? Em yêu nó sao?"
"...." Im lặng ngầm đồng ý với câu nghi vấn gã đặt ra.
"Anh chỉ muốn hỏi bao nhiêu đó thôi phải không?"
"..."
"Cho tôi xuống xe....dừng xe!"
"Mày ồn ào cái gì? Chẳng phải đã nói mày nợ đại ca tao sao? Nếu chưa trả được thì ngoan ngoãn nghe lời đi". Một tên đàn em ngồi ở ghế phó lái nói, người đã rất ghét cậu từ khi biết cậu là nội gián.
Cậu nhìn lên thấy người đó đang nhìn cậu qua kính xe, vừa đưa tay vuốt con dao sắc bén. Không nghĩ nhiều liền nhanh như chớp đoạt lấy con dao trên tay người đó đâm lên vai mình một nhát.
"Em làm gì vậy?" Gã và hai người trước mặt đều bất ngờ trước hành động vừa rồi của cậu, ngạc nhiên đến mức sém đâm vào chiếc xe đằng trước.
"Dừng xe".
"Lập tức đến bệnh viện".
"Tôi nói dừng xe!"
Với tình trạng này có đưa cậu đến thì cũng chưa chắc gì chịu vào, gã đành thỏa hiệp để cậu được tự do.
Chỗ vết thương của cậu máu chảy càng nhiều, thấm ướt một bên áo sơ mi. Nếu không nhanh cầm máu thì nguy.
Cậu một bên mở cửa xe, một bên lấy tay đè lại chỗ vết thương. Trước khi đóng cửa lại còn nói:
"Nợ anh, tôi đã trả xong. Từ nay không ai nợ ai".
Trước khi cậu muốn rời đi, dù lòng không muốn nhưng gã vẫn phải nói.
"Chờ đã".
"...." Cậu dừng cước bộ quay người lại.
"Phải hạnh phúc biết không? Tên kia nếu có ức hϊếp em cứ đến tìm tôi. Tôi không ngại".
"Nhưng tôi..." Nguyên câu của cậu còn thiếu chữ 'ngại' chưa nói hết thì gã nói thêm.
"Em đã không yêu tôi thì có thể cùng tôi làm bằng hữu được không?"
Thấy cậu im lặng, lại nhìn ra cậu có vẻ muốn từ chối. Lại nói tiếp: "Trước giờ tôi có bắt em làm chuyện mình không muốn không?"
Cậu lắc đầu.
"Vậy có từng bắt buộc khi em không tự nguyện?"
Lại lắc đầu.
"Vậy có thể không?"
"Không thể".
"Tại sao? Lại vì họ Hùng đó sao? Tôi muốn làm bạn với em bộ khó lắm hả?"
"Tôi muốn suy nghĩ".
"Được. Tôi chờ câu trả lời".
Chỉ cần cậu không thẳng thừng cự tuyệt thì vẫn còn cơ hội. Gã biết cậu chỉ yêu hắn, dù gã có làm gì cũng vô ích. Có phải gã quá nhân từ khi không tự thân mang cậu ra khỏi hắn, hay không nỡ làm cậu chịu tổn thương.
Một lần gã chờ cậu đáp lại tình yêu, lần này gã muốn cậu đáp ứng làm bằng hữu. Mong là đáp án sẽ không giống lần trước.
Cậu không đến bệnh viện mà gọi cho chú họ đến xử lý vì bây giờ có đi cũng đi không nổi. Đón xe thì bị hiểu nhầm là sát nhân, đi đường thì tưởng là tội phạm. Cách tốt nhất là tấp vào một nơi nào đó, đợi chú họ đến băng bó.
"Sao lại thành ra như vậy?"
"Con...." Cậu không biết nói sao với chú, chẳng lẽ nói là tự mình đâm. Có khi lại nổi trận lôi đình kéo cậu về nhà báo nội thì nguy. Đến tay ba cậu thì xác định, trong tay có vé máy bay liền xuất cảnh ngay.
"Chú. Đừng nói chuyện này cho ai biết được không?"
"Chú sẽ chỉ nói cho ba nuôi con thôi".
"Chú!"
"Đừng dài dòng, trên đường đến đây chú đã gọi báo rồi".
"????" Chết thật rồi.
Sau khi chú xử lý xong thì lập tức chạy mất. Tiếc là đã quá trễ, ba cậu đang ở trước mặt. Ông ra lệnh cho thuộc hạ đưa cậu về nhà, rồi giao cậu cho chị hai Lan Ngọc canh chừng. Tạm thời ông về phải về xử lý một vài chuyện.
Từ khi cậu nghe lời hắn ra ngoài đến nay đã được ngày, cậu cũng không đến tìm hắn. Linh Đan lúc đó tuy ngạc nhiên kèm tức giận với thái độ của hắn nhưng vì hắn mới tỉnh lại nên không muốn kích động đến hắn. Hôm nay, cô nhất quyết phải hỏi hắn thật ra xảy ra chuyện gì.
"Anh. Sao lại như vậy?"
Hắn vẫn đang bình tĩnh đọc báo, nhàn nhạt trả lời: "Muốn hỏi chuyện gì?"
"Hôm đó vì lí do gì lại đuổi Minh".
"Lúc trước cậu ta rất muốn rời đi. Bây giờ anh chỉ giúp cậu ta toại nguyện".
"Lúc trước là lúc trước. Anh sao lại vậy chứ? Có thể trước đó cậu ấy không có tình cảm với anh nên mới nói thế. Còn giờ người ta yêu anh rồi anh lại chối bỏ. Rốt cuộc anh là loại người gì đây? Có phải giống như những người trước kia chơi chán rồi bỏ?"
"Chuyện của anh không liên quan đến em".
"Minh là bạn em. Chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của em. Từ đầu chí cuối em không thấy Minh sai chỗ nào hết".
"Vậy em nói xem? Anh trong lòng cậu ấy là gì đây?"
"..."
Thật sự cô không biết, chỉ nhìn ra cậu yêu hắn nhưng không biết trong lòng cậu hắn chiếm bao nhiêu. Cậu cũng không có chia sẻ với cô bất cứ điều gì, cũng không thường xuyên đề cập đến hắn.
"Sao anh không hỏi?"
"Tóm lại chuyện của anh không liên quan đến em. Chuyện của cậu ta cũng không còn liên quan đến anh. Muốn tìm ai, làm gì, đi đâu anh không quản".
"Anh.....anh đúng là đồ khốn mà. Biết vậy ngay từ đầu anh đừng cố bước chân vào cuộc sống của cậu ấy. Hay anh thấy khó mà muốn chinh phục, đến khi được rồi lại bỏ. Vô sỉ! Hạ lưu!"
"Linh Đan...."
Trong phòng vẫn còn người thứ ba là Tần Nguyên, theo hắn lâu như vậy chẳng lẽ không hiểu hắn là người thế nào. Nghe cô nói về hắn như vậy có phần không nghe lọt tai mà lên tiếng. Nhưng lại nhận ánh mắt của hắn như muốn nói y đừng xem vào.
"Gì hả? Tôi nói không đúng sao? Hùng Minh Khang em nói anh biết Gia Minh là người rất tốt, không giữ cậu ấy là lỗi của anh. Rồi anh sẽ hối hận đến chết". Dừng một lúc đang muốn đi ra lại nói: "Không sao. Người như cậu ấy thiếu gì người giành lấy chứ, không có anh cũng không có vấn đề gì". Nói xong mở cửa ra khỏi đó.
Trong phòng còn lại hai người, hắn nói trước: "Có xảy ra chuyện gì không?"
Y nghĩ nghĩ một hồi không biết có nên nói cho hắn biết không, tạm thời y chọn không nói:
"Không có chuyện gì".
"Tốt".
Cuối tuần, hắn được xuất viện. Bên cạnh hắn trong khoảng thời gian này luôn có sự hiện diện của Khải Hiên. Ngày hôm nay cậu ta có nói muốn đi trung tâm mua sắm, bảo hắn cùng đi hắn cũng không từ chối.
Ngặt nỗi nơi cậu ta muốn đi là khu thương mại nhà cậu, cũng không biết là vô tình hay cố ý.
Trung tâm thương mại khu B có quy mô khá lớn, bao gồm tầng lầu, mỗi lầu chia ra khoảng hơn khu.
Mấy ngày nay cậu bị chị hai nhốt lại trong phòng làm việc xử lý văn kiện, chỉ khi đến giờ ăn hoặc tất cả nhân viên đều tan ca hết cậu mới được nghỉ ngơi. Nhưng nơi cậu trú thân hằng ngày cũng là nơi cậu làm việc.
"Hôm nay có một nhân viên ở khu B do việc gia đình xin nghỉ đột ngột nên vẫn chưa tìm được người thay vào vị trí đó".
Cậu nghi ngờ nhìn chị mình, việc này chẳng phải nên thông báo phòng nhân sự sao?
"Em ngay bây giờ nhanh đến đó lấp vào chỗ trống".
"Hả? Lại là em?"
"Ý kiến cái gì? Buông ra một chút không xảy ra chuyện này cũng xảy ra chuyện kia. Em tốt nhất đừng đi gây chuyện lung tung nữa, không thì.......em cũng hiểu cậu là ai rồi đó?"
Thiệt là, đao kiếm vô tình....thương tích đầy mình cậu không sợ. Sợ mỗi người ba này, cứ mỗi lần làm lỗi thì bị phạt còn khổ hơn chết nữa.
Lái xe đến đó, đi đến tầng cậu ngồi vào chỗ trống của người nhân viên kia bắt đầu làm việc. Cụ thể mặt hàng nơi này là đồng hồ hiệu: đẹp, độc, đắt.
Tuy nơi này chỉ là một tiểu khu nhưng lại có không gian rộng lớn, còn có phần sang trọng quý tộc khi đặt chân đến.
Ở đây bình thường có hai người quản lý, nhưng khi cậu đến lại không thấy ai, chắc người đó đi đâu rồi. Vừa nói xong thì có người nam đẩy cửa kính bước vào.
"Cậu là người mới được điều đến sao?"
Cậu gật đầu xác nhận.
Vì cậu có đội nón nhìn không rõ mặt nên người đó không nhận ra.
"Cậu....có thể giúp tôi đưa lá thư này qua bên đối diện được không?"
Phía đối diện người đó nói là chuyên về trang sức kim cương, có một cô gái nhìn xinh xắn dịu dàng. Có lẽ người này thích người ta nhưng không dám nói, mượn thư tỏ tình nhưng lại không dám đưa đây mà.
"Nếu thích cô ta sao anh không tự mình đưa?"
Lúc này cả hai người giáp mặt nhau, người đó nhìn thấy cậu thì hoảng hồn suýt đứng không vững.
"Chủ..chủ tịch....sao....sao...cậu...ở....đây?"
"Tôi làm ở đây". Nhìn sắc mặt người kia thay đổi cậu lại hỏi: "Cái kia?" Ý nói lá thư.
"Tôi....tôi nghĩ không cần nữa". Người đó nhét lại vào túi quần.
"Vậy để tôi giúp". Cậu đi về phía người đó, lấy lại lá thư đưa đến phía đối diện.
Cô ta thấy cậu liền cúi đầu chào: "Chủ tịch". Cô cứ nghĩ cậu đến đây thị sát, đến khi cậu đưa ra lá thư trong tay. Vẫn chưa hiểu chuyện gì, cậu nói: "Người bên kia muốn gửi đến cô".
Theo lời cậu, cô hướng ánh mắt về phía đối diện liền thấy người đó quay đầu né tránh.
Chưa gấp về lại đó, cậu nói tiếp: "Cô, có thích anh ta không?"
Đối mặt với câu hỏi của cậu, cô chỉ biết đỏ mặt im lặng. Ngày ngày đối mặt, chỉ cách nhau qua một tấm kính trong. Bao nhiêu hình ảnh về nhau luôn đúng lúc bắt kịp, có lý nào không thích.
Qua biểu hiện của cô, cậu cũng đoán được phần nào đáp án.
Trước khi cậu đi, cô lấy can đảm nói: "Nhờ chủ tịch nói với anh ấy. Tôi.....tôi...tôi cũng thích".
Khi cậu quay về thì thấy có khách đến, hai người trước mặt rất quen thuộc. Không ai khác chính là hắn và cậu ta. Cả hai đều nhìn về phía cậu,cậu cũng nhìn lại rồi chậm rãi đi về chỗ mình.
Mặc dù đang tư vấn cho khách hàng, nhưng lại muốn hỏi kết quả từ cậu nên liền nhìn cậu đầy mong đợi.
"Anh nên chuẩn bị đi, có thành ý một chút".
"???"
"Người ta nói thích anh".
Như không tin vào tai mình, người đó hỏi: "Chủ tịch. Cậu nói thật?"
Gật đầu: "Ừ".
Nhìn người trước mặt mừng đến mức nhảy cẩn lên, nét mặt đầy vẻ hạnh phúc. Phía bên kia cũng nhìn thấy, âm thầm cười.
Nhìn bọn họ lại nghĩ đến mình, một lần nữa nhìn hắn. Hắn vẫn đang chăm chú nhìn cậu từ lúc bước vào, còn có ánh mắt hình viên đạn của kẻ kế bên.
"Nhìn cái gì? Lần trước bị đại ca tôi đuổi không thấy xấu hổ sao? Tốt nhất đừng đeo bám anh ấy".
Cậu nhìn cậu ta mà cười khổ, sém chút quên mất. Mấy ngày trước đã bị người ta bỏ.
Hắn vẫn không nói gì, sắc mặt cũng không thay đổi. Chung thủy quan sát cậu.
Đi ngang qua cậu, cậu ta còn cố ý tông người vào cậu. Xui thay lại ngay vết thương chưa lành.
Cậu đâm cũng khá sâu nên không khỏi nhanh được, chú cậu sợ sẽ nghiêm trọng hơn nên đã để tay cậu cố định đeo ở phần cổ. May mắn là tay trái nên cũng không mấy ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày. Chỉ là càng ngày càng thấy khó chịu nên sáng nay đã gỡ ra mặc cho vẫn còn đau.
Bị cậu ta cố ý làm vậy, khiến cậu thật sự không ổn. Cậu vì đau mà nhăn mặt, tay phải ôm chặt vết thương, cậu cảm nhận được vết thương mình bây giờ có thể là bị nứt ra. Máu cũng từ từ tuôn ra, làm cho người lúc nãy vốn đang vui mừng liền xanh mặt.
"Chủ tịch, cậu không sao chứ?!"
Lời nói của người đó, làm bước chân của hắn khựng lại. Nhìn cậu đang đau đớn ở đó, mồ hôi cũng đua nhau mà rơi, hòa cùng màu máu thấm cả áo, thầm hỏi: Tại sao lại vậy?
Liền chạy lại chỗ cậu: "Em...xảy ra chuyện gì?"
"Không liên quan đến anh". Nói xong nhờ người kia đưa đến phòng y tế gần đó.
Ngay lúc hắn không quan tâm cậu, Khải Hiên đã nghỉ mình có cơ hội. Còn bây giờ thấy hắn như vậy, liền không cam tâm. Kéo hắn đi khỏi.
"Người ta đã không muốn anh còn quan tâm làm gì? Chúng ta đi".
Tiếp đó hắn mạnh mẽ gạt tay cậu ta ra khỏi người mình. Lạnh lùng nói:
"Nên biết mình ở đâu".
Ý tứ không phải quá rõ ràng là bảo cậu không nên quá phận. Hắn thật yêu cậu đến vậy?
Hắn lên xe, giận dữ hỏi Tần Nguyên:
"Có phải còn chuyện cậu chưa nói với tôi không?!"