Thấy hắn giận dữ như vậy, y cũng đoán được là có liên quan đến ai. Y đem chuyện hôm đó kể lại với hắn nhưng mấu chốt sự việc thì hoàn toàn mơ hồ. Chỉ thấy hôm đó cậu lên xe của Dương Kỳ, đi được một lúc thì xe dừng lại, cậu từ trong xe bước ra thì đã thấy bị thương. Cũng không biết nguyên nhân là gì vì không thấy được tình hình bên trong.
Y theo lệnh hắn chạy đến địa bàn của gã, vừa nhìn thấy hắn mọi người đã nghĩ ngay kế hoạch tác chiến. Bởi vì họ biết hắn không đơn giản là đến đây chơi.
"Dương Kỳ đâu?" Hắn nói.
"Đại ca Hùng, không biết mày đến tìm tao có việc gì?" Gã từ bên trong đi ra khi nghe đàn em chạy vào báo.
Hắn thấy gã bước ra thì nhào tới như mãnh thú, túm lấy cổ áo gã:
"Mày làm gì Gia Minh? Tại sao em ấy bị thương?"
"Hừ.....Còn không phải vì mày".
"Có ý gì?"
"Là em ấy tự làm chỉ vì không muốn có liên quan đến tao. Bây giờ đã không ai nợ ai. Mày vừa lòng rồi chứ?".
"..."
Như chợt nhớ đến điều gì quan trọng, gã nói: "Khoan đã. Chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, tại sao tới giờ mày mới biết?"
"Hùng Minh Khang, nếu để tao biết mày không đối xử tốt với em ấy, mặc kệ em ấy có muốn hay không tao nhất định cướp người".
"Tao chắc mày không có cơ hội đó".
"Minh, cậu không sao chứ?" Người hỏi là Linh Đan, chuyện cậu bị thương có nghe Bảo Ngọc nói qua. Hôm nay biết cậu làm ở đây nên sẵn tiện ghé qua.
"Không sao, còn chưa chết".
"Nói bậy, chết cái gì mà chết. Phun nước miếng nói lại".
"..."
"Còn chuyện kia? Cậu không muốn hỏi hả?"
"Không cần thiết".
"Haizzz...thật không dám nghĩ anh họ lại làm vậy? Không sao hết, không có anh ta còn có tôi. Thế nào?"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ".
"Anh họ......anh còn tới đây làm gì. Đã nói là không liên quan kia mà?"
Dẹp em họ qua một bên, hắn đi tới trước mặt cậu mà ôm chặt. Không như mọi khi để mặc ăn muốn làm gì thì làm, cậu đẩy hắn ra.
"Tôi không phải đồ vật của anh, cần thì đến không cần thì bỏ".
"Em giận anh?"
"Anh họ ơi là anh họ, không phải đầu óc anh có vấn đề rồi chứ. Có ai vui khi bị bỏ mặc, có ai có thể bình thường khi chứng kiến những gì mà anh làm chứ".
Hắn lại ôm cậu vào lòng, cậu càng muốn đẩy hắn càng ôm chặt.
"Vợ à, anh chỉ muốn em thương anh chút thôi mà".
"???"
"Hahaa, cách khiến người ta thương của anh đặc biệt thật nha".
Cậu nghĩ: tôi không thương anh thì cần gì phải ở bên cạnh anh. Đồ ngốc.
"Sách nói muốn người ta thương mình thì phải để người ta thấy được giá trị của mình. Vì muốn tụi mình giữ khoảng cách một chút xem em có cần anh không? Nhưng anh sai rồi, xa em lâu như vậy anh thật sự chịu không nổi".
"Sách? Haha, ôi trời mấy cái chuyện này để tự nhiên không phải tốt hơn sao? Bài đặt sách, sách làm chi rồi giờ phải dỗ vợ".
"Em có thể về được chưa?". hỏi Linh Đan
"Chưa. Em muốn xem kịch".
"Được. Anh gọi dì đến diễn kịch cho em xem".
"Mẹ? Mẹ em về nước rồi sao?"
"Ừ".
"Nếu vậy không cần phiền anh, em...em tự mình về. Mà....Hùng Minh Khang, anh bắt đầu giống con người rồi".
Hắn là con người máu lạnh vô tình, có từng quý trọng ai đâu, ngay cả yêu chắc cũng không biết. Đó là lý do mà phải dùng tới sách để chinh phục vợ. Từ ngày gặp cậu cũng xem như có sự thay đổi lớn nhất trong đời hắn.
Linh Đan rời đi hắn cũng chưa chịu buông cậu ra, cứ nhất quyết bám chặt người cậu.
"Anh muốn như vậy đến bao giờ?"
"Trừ khi em chịu tha cho anh".
"Tôi tha. Buông ra được chưa?"
Hắn từ từ nới lỏng hai tay:
"Em không nhớ anh sao? Không để ý đến anh dù chỉ một chút?Em không...."
Cậu không để hắn nói thêm nữa, trực tiếp dùng hành động thay cho cậu trả lời. Chặn lời nói của hắn bằng môi mình.
"Còn nhớ em từng nói gì với anh không?"
Suy nghĩ rồi nói: "Chuyện em không muốn người khác không ép được".
"Trí nhớ tốt".
"Nhưng lúc đầu là anh ép em".
"Bây giờ là cam tâm tình nguyện. Vậy có được chưa?"
"Còn có, rất thương anh, rất nhớ anh, rất để ý đến anh. Anh cả đời cũng đừng nghĩ thoát khỏi em. Vậy có đủ chưa?"
Nghe cậu nói vậy hắn trong lòng kinh hỉ không thôi, cứ ngỡ người trước mặt không phải cậu. Cậu cũng không biết sao có thể nói những lời này tự nhiên đến vậy, nhưng lời đã nói thì không thu lại được.
"Vợ à, mau..theo anh đến bệnh viện".
"Làm gì?"
"Có phải em uống nhằm thuốc rồi không? Nếu vậy sẽ rất nguy hiểm vì bây giờ nó đã ngấm vào hệ thần kinh rồi".
"???" Còn chưa uống mà nhằm cái gì.
"HÙNG MINH KHANG!"
Cái con người này đúng là kỳ quặc. Không nói thì bảo không thương, nói rồi thì nghi ngờ mình bị tâm thần.
"Vợ, anh nói giỡn. Đừng giận, mình về nhà".
"Không được, hôm nay có tiệc".
"Là bữa tiệc doanh nhân".
"Ừm".
"Em không phải đã quên anh cũng là một trong số đó?"
Hình như quên thiệt.
Tối đó h hai người cùng nhau xuất hiện tại nơi tổ chức bữa tiệc.
Nơi đây cũng khá đông, những doanh nhân ở đây hầu hết đều thuộc tuổi trung niên. Bên cạnh họ còn dẫn theo các quý công tử, công chúa nhà mình đến để tạo quan hệ.
Hắn và cậu là những ông chủ trẻ tuổi nhất hiện nay. Cậu vì mới lên nắm quyền chưa được bao lâu, cũng không xuất hiện trên các phương tiện truyền thông nên cũng không có quá nhiều người biết đến.
Nhìn thấy hắn đến, tất cả đều đến bắt chuyện, làm quen. Còn giới thiệu con gái mình thế này thế kia, cậu chẳng nghe lọt tai và hắn cũng vậy. Chỉ tập trung lực chú ý lên người cậu.
Hai người không dự định nán lại lâu, chủ yếu là đến cho có mặt. Hắn thật sự không có hứng thú, bình thường luôn không đi. Chỉ là hôm nay cậu cũng đi nên theo hộ tống. Cậu thì cũng chỉ nghe theo lời nội chứ cũng không muốn đến.
"Gia Minh".
"Tâm Như".
Cả hai: "Sao cậu cũng ở đây?"
"Tôi đi cùng ba đến dự tiệc. À..đây là ba tôi". Cô chỉ người bên cạnh đang xem xét cậu từ lúc mới gặp vì thấy cậu đi cùng hắn.
"Chào bác".
"Cậu là người làm chung sở cảnh sát với con gái tôi".
Cậu gật đầu xác nhận.
"Cũng may bây giờ nó cũng đã nghỉ. Vậy còn cậu, cậu làm gì? Chắc không phải theo làm bảo vệ cho chủ tịch Hùng đi?"
"Ba, sao có thể?"
"Vậy thế nào? Nghỉ làm ở đó không phải vì mức lương quá thấp sao? Tập đoàn MK lương bảo an cũng không ít".
Cậu: người này không như mình nghĩ, hai cha con đúng là tính hướng khác nhau.
Hắn đối ông nói:
"Không phải em ấy bảo vệ tôi mà là tôi bảo vệ em ấy. Ông mà còn dông dài thì đừng trách tại sao công ty bị thu mua vô điều kiện".
Đột nhiên có người khác lại đến, là chị cậu:
"Đã bảo em rồi, là ông chủ người ta thì phải ra dáng một chút. Nội kêu em tới đây đúng là không sai mà. Với lại để mợ (mẹ nuôi cậu) mà biết em vì chuyện trước đây làm cảnh sát mà bị khi dễ chắc chắn sẽ nổi bão cho coi".
"Cô là...thư ký chủ tịch tập đoàn YS? Không biết hôm nay cậu ấy có ở đây không? Nghe nói người này tuổi trẻ tài cao".
"Em trai tôi đang đứng trước mặt ông đây, người mà ông cho là bảo an".
"?!" Nghe như sét đánh ngang tai, còn đang tìm cơ hội hợp tác với người ta, bây giờ....chỉ cầu mong công ty không có chuyện gì.
Tâm Như cũng bất ngờ khi biết thân phận của cậu.
Rồi ông ta cũng đưa Tâm Như nhanh chóng rời khỏi. Hai người đi loanh quanh một hồi thì Thi Thi chen vào.
"Anh, anh cũng đến?"
Cậu muốn thoát khỏi nơi đông đúc này nên muốn tìm một góc yên tĩnh một chút.
Hắn thấy cậu đi thì cũng muốn đuổi theo, nhưng là bị cô ta kéo lại.
"Anh muốn đi cũng được, chỉ cần uống hết ly rượu này".
Không suy nghĩ hắn liền uống cạn không chút phòng bị. Ngay sao đó liền thấy trong người có gì đó không đúng. Cơ thể càng lúc càng nóng, tựa như không còn kiểm soát được cơ thể mình.
Cô ta cho người đưa hắn đến một gian phòng đã an bài từ trước. Rất may là toàn bộ sự việc đều được Linh Đan bất gặp. Cô chạy nhanh tìm kiếm cậu khắp nơi. Ngược lại đang thấy cậu nằm gục trên bàn. Thì ra là bị chuốc rượu đến say.
Nhớ lại chuyện quan trọng cô liền gọi cho Tần Nguyên bảo y đem người đến hỗ trợ.
Vì y cũng ở đây nên chưa đầy hai phút đã có mặt.
Hai người dìu cậu, còn đám người đi theo y ở phía trước mở đường.
Đến nơi liền xong vào, những người canh trước cửa đều bị đánh bầm dập. Linh Đan bước vào lôi cô ta ra khỏi phòng, còn dặn người canh chừng cô ta cho kĩ càng đợi hắn tỉnh lại rồi tính tiếp.
"Anh cứ để cậu ấy ở trong đây với anh họ đi". Cô nói với y.
Bỏ cậu lại trong phòng rồi họ cũng ra ngoài. Bất chợt cậu tỉnh, muốn đi rửa mặt.
Vừa đi vào phòng tắm thì thấy hắn đang ngồi ngâm mình vào nước như để thanh tĩnh.
"Anh làm gì ở đây?"
Nhìn rõ người trước mặt lúc này là ai, hắn cũng không nhịn nữa. Lập tức nhào đến hung hăng hôn lên đôi môi đỏ của cậu, khuôn mặt vì say nên ửng hồng, càng khiến cậu hấp dẫn.
Xé bỏ quần áo còn vướn bận trên người, cả hai đều da thịt chạm nhau. Cảm nhận được sức nóng lan tỏa khắp cơ thể, hắn chỉ hận không thể cùng cậu hòa làm một.
Hai người dây dưa, làm không biết bao nhiêu lần. Đến h sáng mới ôm nhau mà ngủ một giấc dài.
h sáng...
Hắn lên phòng gọi cậu, ngủ đến bây giờ chắc cũng đói rồi. Hôm qua lại chưa ăn gì, còn uống nhiều như vậy.
Với lại sáng sớm hắn tỉnh dậy thấy cậu vẫn còn ngủ ngon lành trong lòng thì không nở đánh thức. Mặc quần áo cho cậu xong thì bế cậu về nhà.
"Vợ à. Mau dậy đi".
"Ưʍ..còn muốn ngủ".
"Em không đói hả?"
Nghĩ tới thì thấy đói thật nha.
"Còn đau?"
"Anh muốn thử không?Sao hôm qua anh lại ở đó?"
"Anh bị hạ dược".
"Cái gì?"
"Là người tên Thi Thi".
"Ừ".
"Anh tính làm sao?"
"Trả về nơi sản xuất, anh nghĩ họ biết nên làm gì".
"Tốt".
"Vợ à, điểm tâm sáng anh đã cho người chuẩn bị, em nhớ phải ăn hết đó. Bây giờ anh có việc phải ra ngoài, sẽ về sớm".
Cậu ăn xong bữa sáng của mình, muốn lái xe đi gặp Nguyệt Lam. Cũng một thời gian không gặp không biết cô và mẹ mình sao rồi.
Vừa lái xe ra khỏi khu biệt thự nhà hắn, xe cậu đã bị chặn bởi một chiếc xe khác. Khi cậu vừa mở cửa xuống xe xem tình hình, đã bị người phía sau chụp thuốc mê mà ngất đi.